"Giao thừa", cái từ ngữ vui sướng này, rất nhanh liền buông xuống trên người mỗi người dân Thần quốc, ta cũng nghênh đón "năm" đầu tiên vượt qua ở nơi này.
Ta đã dần dần dung nhập vào thời đại này, thân phận này.
Ở đây, ta có thái hậu nương thân cưng chiều ta, có hoàng đế ca ca thương yêu ta, có bằng hữu chân thành đối đãi ta, còn có thê tử mà ta yêu đồng thời cũng yêu ta ―― Tô Nguyệt.
Ta không lại cảm thấy ngăn cách, không lại cảm thấy cô đơn nữa, ta biết, nơi này có những người cần ta, đồng thời, cũng là người ta cần.
Ngày này, trong vương phủ khắp nơi giăng đèn kết hoa, một bộ dáng hỉ khí dào dạt.
Nha hoàn gia đinh người người mặc quần áo mới, đội lên nụ cười rực rỡ, lẫn nhau nói lời cát tường.
Ta cùng Tô Nguyệt từ sớm đã được Tri Tình Tri Ý hầu hạ rời giường, đổi lại y phục hoa lệ đắt tiền.
Tô Nguyệt vẽ lên trang điểm tinh xảo, mang theo đầu sức phức tạp thuộc về Vương phi cần phải có, cùng với những thủ sức tinh mỹ, giơ tay nhấc chân đều mang khí tức phong thái ung dung đoan trang.
Mà ta, cũng được Tô Nguyệt tỉ mỉ trang điểm một phen, mang phối sức quý giá, đội phát quan tượng trưng vương vị, một hình tượng hoa lệ uy nghiêm tuấn dật trùng kích mắt người.
Thật khẩn trương yo, cảm giác lại phải đi thảm đỏ nha!
Ta cùng Tô Nguyệt an tĩnh dùng bữa sáng, tiện thể cho bọn hạ nhân phát tiền thưởng tết, bọn họ vui đến từng người mặt mày hớn hở, lời cát tường trong miệng thả không ngừng.
Phân phó xong chuyện trong vương phủ, ta liền cùng Tô Nguyệt nắm tay vào hoàng cung, đi thỉnh an thái hậu nương thân, đây cũng là lần đầu tiên sau "sự kiện tặng đồ" lần trước, chúng ta đi gặp thái hậu nương thân.
Không có biện pháp, không thể trách ta không đủ hiếu thuận, chủ yếu là thái hậu nương thân quá gây shock, ta trong lòng phát hoảng a, ta sợ nha!
Ta cùng Tô Nguyệt đi tới tẩm cung thái hậu nương thân, cung cung kính kính cấp Thái hậu lão nhân gia nàng làm một đại lễ, cùng kêu lên nói: "Nhi thần/Con dâu cấp mẫu hậu thỉnh an, chúc mẫu hậu thân thể an khang."
Thái hậu nương thân mặt từ ái nhìn chúng ta, mỉm cười nói: "Tất cả đứng lên đi." Sau đó, hướng Tô Nguyệt nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, ôn nhu kêu: "Nguyệt nhi nha, mau tới! Đến ngồi bên cạnh mẫu hậu!" Được rồi! Vẫn là con dâu ruột, con trai là lượm!
Ta cùng Tô Nguyệt từ từ đứng dậy, Tô Nguyệt theo lời nhẹ nhàng đi tới, lần lượt ngồi cạnh Thái hậu, mặt kính cẩn nghe theo.
Đối với đãi ngộ bất bình đẳng như vậy, ta đã sớm thấy nhưng không thể trách, ta do dự một chút, từ từ đi tới, soạt soạt ngồi cách thái hậu nương thân hai ghế trống, các cung nữ nhanh chóng cấp chúng ta phụng trà, liền lui sang một bên.
Thái hậu nương thân liếc ta một cái, nhích nhích lông mày, lạnh lùng nói: "Yo, Tam hầu tử, nương ngươi ta đây là nước lũ hay mãnh thú, hay là ôn dịch bệnh dịch nha, phải cần tránh xa như vậy sao?"
Ta ngượng ngùng cười, đem cái mông dời một chút, lại dời một chút, ngồi vào thái hậu nương thân bên kia, mặt lấy lòng nhìn nàng.
Thái hậu nương thân hài lòng nhìn ta một cái, khóe miệng run rẩy buồn cười lại cố ý không cười, quay đầu nhìn về phía Tô Nguyệt.
Đến Tô Nguyệt bên này một cái, khóe miệng liền nứt ra, dáng vẻ hòa nhã đã lâu không thấy lại xuất hiện.
Ta thật muốn quay lại quá khứ, nhìn xem từ trong bụng thái hậu nương thân bò ra ngoài có phải là Hàn Thanh này hay không, sẽ không phải học theo "ly miêu hoán thái tử", dùng "Tô Nguyệt" đổi "Hàn Thanh" đi?!
"Nguyệt nhi a, hảo hài tử, thật là cảm ơn con nha! Lần trước con dạy cho Uyển Như cái thủ pháp niết chân kia, thật là không tệ a, hiện tại Uyển Như mỗi ngày dùng loại thủ pháp đó niết chân cho ta, tật xấu đau khớp này của ta nha, ngược lại tốt hơn nhiều." Thái hậu nương thân vui vẻ nói.
"Đây đều là Nguyệt nhi nên làm." Tô Nguyệt nhu thuận khẽ cúi đầu, suy nghĩ một hồi, nói tiếp: "Năm xưa bà ngoại Nguyệt nhi cũng có tật xấu đau khớp, sau đó ông ngoại tìm hết đại giang nam bắc, từ một đạo sĩ vân du bốn phương học được thủ pháp này, mỗi ngày dùng loại thủ pháp này ấn cho bà ngoại, dần dần tật xấu kia của bà ngoại liền không phát tác nữa.
Ngày đó, nhìn thấy mẫu hậu cũng có chỗ đau này, nghĩ đến hẳn là hữu dụng, liền nói ra, dạy cho Uyển Như cô cô.
Tô Nguyệt chỉ là mở miệng, cũng không xuất lực, mẫu hậu muốn cảm ơn, hẳn nên cảm ơn đạo sĩ vân du kia hoặc là Uyển Như cô cô mới đúng." Chậc chậc, làm chuyện tốt không giành công, Tô Nguyệt thật là một "Lôi Phong sống" a!
(*) Lôi Phong: một chiến sĩ kiểu mẫu của TQ, muốn biết chi tiết mời gu gồ.
Nghe vậy, thái hậu nương thân trong mắt từ ái càng đậm đà, kéo tay Tô Nguyệt nhẹ nhàng vỗ, nói: "Thật là một đứa bé ngoan! Ta nha, ai cũng không cảm ơn, chỉ muốn cảm ơn con nha!"
Tô Nguyệt nghe vậy, xấu hổ cúi đầu.
Nhìn một màn hình ảnh hữu ái này, ta hài lòng gật đầu uống trà.
Nếu Tô Nguyệt cùng thái hậu nương thân có thể luôn luôn hòa hợp với nhau như vậy, dù cho luôn luôn coi nhẹ ta tồn tại, cũng không sao.
Cứ như vậy lẳng lặng nhìn hai nữ nhân yêu thương ta vui vẻ như thế, ta cũng đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
"Đúng rồi, lần trước cho con mấy thứ kia, hiệu quả như thế nào a!" Thái hậu nương thân mặt chăm chú nhìn Tô Nguyệt.
Họa phong yên tĩnh tốt đẹp vừa rồi đột nhiên biến mất không còn.
"Phụt", ta phun một hớp nước trà ra ngoài.
Xin nhờ! Theo ta biết, ngài cho Tô Nguyệt cả chục bộ quần áo được không! Con trai ruột ngài ta đây, còn đang ngồi uống trà đây này! Ngài cũng không biết để ta tránh đi một chút, rồi các ngươi lại đi âm thầm thảo luận a! Nga không, âm thầm cũng không nên thảo luận cái này, ngài là Thái hậu một nước nha! Hình tượng cao quý trang trọng nghiêm túc bao nhiêu nha, sao có thể ầm ầm sụp đổ như vậy!
Tô Nguyệt nghe vậy, đầu như chôn thấp hơn, ngay cả lỗ tai đều đỏ.
Tuy rằng tương đối muốn khiển trách hành động của thái hậu nương thân, nhưng mà, có thể nhìn thấy bộ dáng này của Tô Nguyệt, ngược lại vẫn có thể xem như một lý do tha thứ nàng.
Lại nói, so với bộ dáng thanh đạm lạnh như băng khi mặc những thứ y phục kia đối mặt ta của Tô Nguyệt, biểu tình của Tô Nguyệt lúc này mới tính là người bình thường nên có mà! Hại ta cứ cho là đoạn thời gian kia ta xuất hiện ảo giác, những thứ y phục kia đều là ta ảo tưởng ra, ta chính là một biến thái! Phù~ hoàn hảo! Hoàn hảo! Ta không phải biến thái!
Nghe được thanh âm, thái hậu nương thân lành lạnh liếc ta một cái, nói: "Làm sao? Không hài lòng?"
Ta càng hết ý kiến, cái này là cái gì cùng cái gì nha! Ta bị ngụm trà sặc phải ho khan không ngừng, chính là ngừng ho thật, ta cũng không dám ngừng nha! Đối mặt lão mẹ dũng mãnh như vậy, ta thật không biết nên làm sao ứng đối.
Cho nên càng về sau, ta liền ho khan đến nửa thật nửa giả.
"Được rồi, chớ giả bộ! Lại ho tiếp, không bệnh cũng phải ho ra bệnh rồi!" Thái hậu nương thân căn bản không ăn bộ này của ta, tặc tinh tặc tinh, nàng vô cùng ghét bỏ nhìn ta nói: "Đoạn thời gian trước, nhiều thuốc bổ như vậy ăn vào bụng ngươi, đều không có cái tác dụng nào, Nguyệt nhi đến bây giờ bụng đều không một tin tức, ta còn ngóng nhìn sang năm có thể ôm cháu trai hai ngươi sinh cho ta đây này! Xem ra, nhất định là ngươi trước kia cùng đám kỹ tử tiểu quan trộn lẫn quá nhiều, đem thân thể móc sạch, bây giờ đến lúc phải trả nợ!" Ta...!Thái hậu nương thân a! Ngài có thể đừng thẳng thừng như vậy, hơi kín đáo một chút không được sao?! Bọn họ móc sạch ta hay không, ta không biết, cảm giác ngài đây mới là tiết tấu muốn móc sạch ta a!
Ta mới vừa muốn lệ rơi đầy mặt tranh cãi một chút, kết quả thái hậu nương thân nghĩ một chút, lại nói tiếp: "Ta không quan tâm! Nói chung sang năm ta muốn ôm cháu! Tự ngươi nhìn mà làm đi! Dù sao, thuốc bổ ta nơi này còn nhiều mà."
Ta nhìn mà làm? Ta nhìn mà làm?! Ta làm sao nhìn mà làm a? Cháu trai có thể nhìn là ra sao! Hoàng đế ca ca không phải sinh mấy đứa cháu cho ngài sao, vì sao còn phải nhìn chằm chằm ta nha, ta dễ dàng sao ta! Thuốc bổ có cái rắm dùng a! Lại ăn nữa, chỉ có hai kết quả chờ ta —— hoặc là hỏng hết bổ nổi, hoặc là máu tẫn nhân vong.
Trời nà!
Lúc ta quay đầu muốn tìm Tô Nguyệt đồng minh, cùng nhau khiển trách thái hậu nương thân bá vương điều khoản, ta phát hiện Tô Nguyệt mặt đỏ bừng xoay đầu qua, chính là không nhìn ta.
Đừng nha, thế này thì chỉ còn lại ta đơn độc chiến đấu anh dũng sao, làm sao chống cự được thái hậu nương thân nha? Sang năm sinh cháu, còn phải là cháu trai? A ~ a ~ a, thần thiếp không làm được a!
Nhìn ta vẻ mặt khóc không ra nước mắt, thái hậu nương thân nhíu mày, mặt uy nghiêm nhìn ta, đem hết cái khí thế thượng vị giả của nàng chèn ép trên người ta, ta thiếu chút nữa bị đè bẹp.
"Làm sao? Chẳng lẽ ngươi không hài lòng Nguyệt nhi?"
Tô Nguyệt nghe vậy, xoay đầu lại lẳng lặng nhìn ta, ánh sáng trong mắt lạnh như vậy, sâu thẳm như vậy.
"A?! Nào có chuyện đó!" Mẹ ruột của ta yo, ngài đây là muốn cho ta dẫn lửa thiêu thân sao? Trước mặt Tô Nguyệt hỏi như vậy!
"Nếu đã hài lòng, ngươi liền ra sức đi! Chuyện này, cứ quyết định như vậy, ta chờ tin tức tốt của các ngươi!" Thái hậu nương thân nghe vậy, trong nháy mắt thu hồi khí thế toàn thân, nhìn ta lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Cứ quyết định như vậy?! Ta khóe miệng giật một cái, cảm giác có chỗ nào sai sai, sao có một loại cảm giác bị bán a!
Lúc ta còn đang quấn quít, lại có nội thị tới bẩm báo, nói là Tuệ Dương công chúa và Sài phò mã sắp tới, cho nội thị đi trước một bước tới bẩm báo.
Đối với tỷ tỷ Hàn Tuệ luôn luôn "chỉ nghe tiếng, không thấy người" này, ta vẫn là tràn đầy tò mò.
Đây cũng là công chúa duy nhất của bổn triều nha! Đơn giản là tụ tập ngàn vạn sủng ái vào một thân nà, không chỉ vậy, bạc tùy tiện xài, mỹ nam tùy tiện chọn nha! Chậc chậc, nếu là ban đầu ta chuyển kiếp thành nàng, còn không hạnh phúc chết a! Nghĩ nghĩ thật hưng phấn nà! Ách, khụ khụ, dĩ nhiên, ta hiện tại chuyển kiếp thành Hàn Thanh, mới có thể có Tô Nguyệt, cũng là hạnh phúc tràn lan rồi.
Ta vươn dài cái cổ nhìn ra xa, một nữ tử mỹ mạo khí chất cao quý toàn thân thanh nhã, cùng một nam tử tuấn nhã văn nhược cùng chung bước vào bên trong điện.
Không cần phải nói, bọn họ nhất định chính là tỷ tỷ và tỷ phu của ta.
Đợi bọn họ kính cẩn hành lễ xong, thái hậu nương thân kích động đi lên phía trước, nắm hai tay Hàn Tuệ, mắt rưng rưng nói: "Huệ nhi nha, con rốt cuộc tới rồi, trên đường cực khổ nha!" Nhìn tình hình này, ta đoán chắc, nếu không phải hành lễ năm mới cần phải làm, không chừng thái hậu nương thân còn không chờ bọn họ hành lễ xong, đã xông lên rồi.
Hàn Tuệ nghẹn ngào nói: "Nhi thần bất hiếu, không thể thường xuyên ở bên hầu cận mẫu hậu, mong mẫu hậu thứ tội."
Thái hậu nương thân rưng rưng vỗ vỗ tay Hàn Tuệ, từ ái nói: "Đứa nhỏ ngốc, mẫu hậu sao sẽ trách con? Mẫu hậu thương con còn không kịp đây!"
"Mẫu hậu!" Hàn Tuệ kích động nhào vào trong lòng thái hậu nương thân.
Nhìn cảnh tượng như vậy, ta trong lòng ê ẩm, cảm động mẹ con thâm tình.
Ta từ từ đứng dậy, dắt Tô Nguyệt đi lên phía trước, hướng Hàn Tuệ cùng Sài phò mã lẫn nhau lễ chào, liền cười hì hì khuyên nhủ mọi người ngồi xuống tán gẫu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...