Sáng sớm ngày thứ hai, ta đội lên hai vòng mắt đen thật to cùng Tô Nguyệt ăn điểm tâm.
Tô Nguyệt thỉnh thoảng hướng ta ném tới ánh mắt lo âu, làm cho ta ấm áp trong lòng.
"Vương gia, có phải tối hôm qua ngủ không ngon, sao nhìn tiều tụy như vậy?" Tô Nguyệt cuối cùng không nhịn được hỏi.
"Khụ khụ, cũng không phải, là ta tối hôm qua gặp ác mộng, mới sẽ như vậy, không cần lo lắng." Ta ôn nhu nói.
Là ác mộng, cũng không thể để ta nói với Tô Nguyệt, hey, tối hôm qua chồng nàng ta đây bị nữ nhân khác mò vào trong phòng, sau đó bò lên giường, tuy rằng cái gì cũng không có làm, nhưng mà như cũ bị dọa cho không ngủ yên giấc.
Ai tin nà! Đoán chừng chính là tự tìm không thoải mái, người khác khẳng định cho là ta làm gì hưng phấn đến không ngủ được đi.
"Hiện tại buổi tối sương nặng, dễ bị lạnh, nhìn Vương gia đều ho khan, nhất định phải chú ý thân thể a.
Nếu Vương gia bị bệnh, đó chính là ta không đúng." Tô Nguyệt ôn nhu nói, tình cảm ân cần bên trong như ánh nắng ngày xuân, sưởi ấm lòng ta.
Vẫn là Tô Nguyệt tốt a!
"Ta không sao, xem thân thể ta khỏe biết bao nha." Ta cười nói với Tô Nguyệt, nói xong còn "đùng đùng" đập ngực hai cái.
Chậc chậc, kỳ thực làm nam nhân cũng không tệ, ít nhất có thể không chút kiêng kỵ đấm ngực, 360 độ mọi phương hướng tùy tiện đập, mẹ cũng không cần lo lắng ngực ta bị đập phẳng nà! Bị Tô Nguyệt liếc một cái, ta ngượng ngùng nói: "Nàng cũng phải nhiều chú ý thân thể, ngàn vạn không nên để bị lạnh a."
"Ừ, tạ Vương gia quan tâm." Tô Nguyệt nhìn ta cười rực rỡ.
Mỹ nữ quả nhiên vẫn là cảnh đẹp ý vui, sáng sớm có thể thấy hảo phong cảnh như vậy, cả ngày đều sẽ cảm giác phê phê đá.
"Các chủ tử thật thú vị, nếu đều lo lắng nhau như vậy, sao lại không dứt khoát ngủ chung cho xong.
Như vậy thì đều không cần lo lắng đối phương lạnh a, còn có thể lẫn nhau sưởi ấm nà.
Hì hì." Lưu Huỳnh ở bên cạnh vui sướng nghĩ kế.
Ách, tiểu bà cô nha, ngài có thể đừng ra loạn chủ ý xấu sao, bao ngại ngùng a, đừng nháo sự!
Giờ thì làm cho ta cùng Tô Nguyệt đều ngượng, ta làm bộ ho khan hai tiếng, vội vàng nói sang chuyện khác với Tô Nguyệt: "Nghe nói hoàng trang ngoại ô rất nhiều trái cây đều đã chín, đang lúc rảnh rỗi, không bằng hôm nay chúng ta đến dạo một chút đi."
"Ừm." Tô Nguyệt gật đầu đáp ứng.
Vì vậy chúng ta liền tùy tiện thu thập một chút, mang Lệ Đao, Tiểu Trung cùng Lưu Huỳnh, đánh xe ngựa vui sướng lái về phía hoàng trang ngoại ô.
Tô Nguyệt hôm nay ra cửa đổi toàn thân y phục lam nhạt, trên đầu chỉ đeo một cây trâm gỗ đen, nhưng lại không tỏ ra thanh đạm hay đơn điệu, ngược lại có một loại thanh nhã thoát tục không nói thành lời, để cho người nhìn trăm lần không chán.
Từ khi vào buồng xe, khóe miệng ta liền vẫn luôn giơ lên ý cười nhàn nhạt, nguyên nhân không gì khác, chỉ bởi vì trên đầu Tô Nguyệt cây trâm kia chính là ngày đó ta tặng, oa ha ha, ta quả nhiên ánh mắt như đuốc, nhãn quang độc đáo a.
Xe ngựa không bao lâu liền tới hoàng trang, ta đem Tô Nguyệt đỡ xuống xe, một đám người chúng ta liền theo hoàng trang quản sự đi về phía vườn cây ăn trái.
Chúng ta đi trên con đường nhỏ bên ngoài, dọc đường đi nhìn bốn phía đồng ruộng, con sông, cùng với người người cần cù làm lụng, hô hấp khí tức đặc biệt của điền viên, cảm giác vô cùng chân thực, toàn thân mỗi một lỗ chân lông ngập tràn vui sướng.
Đến một vườn cây ăn trái, đập vào mắt chính là một mảnh rừng cây rộng lớn, đủ loại đủ dạng trái cây không biết tên nặng chịch treo trên cây, bốn phía phiêu tán đậm đà hương thơm, mới ngửi một cái đã thèm.
Nhìn hình ảnh bừng bừng sinh cơ, cảm giác cả người đều dạt dào sức sống.
Tô Nguyệt đón ánh mặt trời, nhắm mắt lại hô hấp không khí tự nhiên, trên mặt tràn đầy nụ cười thỏa mãn, mềm mại như vậy, mỹ lệ như vậy.
Lưu Huỳnh cùng Tiểu Trung cong chân chạy ở bên cạnh, một đường hoan hô, ngay cả Lệ Đao khối băng mặt vạn năm không đổi cũng trở nên nhu hòa không ít..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...