Ta cứ như chạy nạn chạy tới tiền sảnh, rất sợ phía sau có người từ Minh Nguyệt Các đuổi theo, vậy thì không xong rồi.
Vừa rồi ở Minh Nguyệt Các bầu không khí cứ cảm giác là lạ, không thể ở lâu a.
Ta thở mạnh hổn hển mấy cái, nhấc một bình trà trên bàn liền hướng trong miệng ực ực, uống hơn nửa bình mới hòa hoãn lại trái tim không ngừng nhảy "bịch bịch" trong ngực ta, ta đặt mông ngồi phịch xuống ghế.
Hô, rốt cuộc giải quyết, hì hì, còn tưởng rằng phải tốn bao lớn tâm lực đi thu thập cục diện rối rắm của nguyên chủ, kết quả nhẹ nhàng nói câu đầu tiên đã để cho ta lừa gạt được qua, xem ra làm người vẫn không thể quá thành thật.
Đang lúc ta âm thầm đắc ý, Tiểu Trung cầm đồ vật nhìn như một phong thư màu hồng tiến vào.
"Chủ tử, vừa rồi gác cổng đưa tới một phong thư, nói là gửi cho chủ tử ngài, thỉnh chủ tử xem qua." Tiểu Trung bộ dạng phục tùng cung kính nói.
"Ừ, lấy tới đi." Ta lười biếng nhận lấy thư Tiểu Trung đưa tới, mới vừa cầm tới gần, liền có một mùi nước hoa dễ ngửi đập vào mặt, ta kỹ lưỡng nhìn phong thư tinh xảo trên tay, thật tò mò người nào có thể đưa đến bức thư đặc sắc như vậy, không do dự nữa, trực tiếp mở ra nhìn.
Chòi má ơi! Ta bị dọa sợ trực tiếp từ chỗ ngồi nhảy bắn lên, thư rơi xuống đất cũng không có nhặt.
Trái tim nhỏ mới vừa yên tĩnh lại bắt đầu lấy tần số cao hơn "bùm bùm" nhảy không ngừng.
Cái này là muốn nháo dạng nào a! Còn có thể cho ta lẳng lặng không! Ta oán hận nhặt thư lên, chỉ thấy phía trên viết mấy chữ thanh tú đâm thẳng đau mắt ta —— Thế nào, được như ý liền muốn đối ta bội tình bạc nghĩa sao? Ký tên thật to hai chữ "Thanh Loan", bên cạnh còn in một đồ vật màu đỏ giống như dấu son môi.
Cô nương này không bị điên đi! Ai! Ai! Ai được như ý a! Ta được như ý cái gì nha ta! Dù có là từ góc độ nam nhân mà nói ta cũng thật là ngay cả tay cô đều không chạm qua a! Chúng ta có thể đừng mập mờ như vậy được không? Hảo hảo nói chuyện được không! Còn có ai đối cô bội tình bạc nghĩa? Ai dám đối cô bội tình bạc nghĩa a! Muốn để cho đám fan kia của cô băm vằm sao! Còn có chúng ta lúc nào thì quen thân như vậy, sao ta không biết! Chẳng lẽ ở trong mộng của cô trộn lẫn quen thuộc? Ta cứ như vậy mạc danh kỳ diệu bị "được như ý "? Cô không phải cùng tiểu tử quốc cữu kia là một đôi sao! Cùng ta có nửa mao tiền quan hệ a! Được, cô nương này chắc hẳn là ngày đó bị ta làm tức đến ngu người, hiện tại teo não gửi loạn đồ vật cho người ta.
Ừ, nhất định là như vậy! Hoặc giả là muốn gửi cho tiểu tử quốc cữu kia, người đưa tin đưa lộn? Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này.
Yo, không nhìn ra, tiểu tử quốc cữu kia hạ thủ rất nhanh a, còn bội tình bạc nghĩa làm cho người ta hiện tại cứ như tiểu tức phụ bị ức hiếp.
Chậc chậc, nhân phẩm thật kém cỏi nha.
Vuốt xong suy nghĩ, ta liền đạm định trở lại, có chút trông đợi hỏi: "Thư này có phải đưa nhầm rồi? Gác cổng nơi đó hỏi rõ sao?"
Ai biết Tiểu Trung đầu tiên là ai oán nhìn ta một cái, sau đó sắc mặt cổ quái hướng ta hơi cúi người nói: "Vương gia thật đúng là người phụ bạc a, không phải đưa ngài, vậy ngài cho là đưa ai nha, được như ý liền không nhớ sao, ghét." Nói xong Tiểu Trung hơi quay người, giơ lên cái tay Lan Hoa Chỉ, nghiêng đầu quyến rũ liếc ta một cái.
Làm ta kích thích thiếu chút nữa một ngụm lão huyết phun ra ngoài, Tiểu Trung ngươi cái ngữ khí ỏn à ỏn ẻn là mấy cái ý tứ? Ngươi một đại lão gia cần thiết làm cái kiểu kiều mỵ như vậy sao! Ọe, buồn nôn chết ta!
"Tiểu Trung ngươi không bệnh đi!" Ta run rẩy toàn thân nổi da gà, lật tay ném Tiểu Trung một đầu hạt dưa.
Tiểu Trung ủy khuất xoa trán nói: "Chủ tử, ngài cho rằng ta nguyện ý như vậy sao, đây là người đưa tin nọ giao phó, nếu quả thật ngài hỏi thư liệu có đưa nhầm hay không, liền dùng loại giọng nói này cùng động tác này phối hợp ngài liền sẽ tin, vừa rồi thiếu chút nữa làm ta tự mình buồn ói chết." Thật hiếm có, ngươi cũng biết a, Tiểu Trung! Được, xem ra thật là đưa cho ta, hóa ra bỏ công đưa gửi, chính là để làm ta buồn ói, Thanh Loan, coi như cô lợi hại!
"Chủ tử, người đưa tin nọ còn nói, chủ nhân nhà hắn hôm nay mời chủ tử đến Trầm Hương Uyển tụ họp một chút, không gặp không về." Tiểu Trung liếc một cái, kiên trì đến cùng nói, ta sắc mặt tái xanh.
Còn không gặp không về! Không gặp thì giải tán còn không sai biệt lắm! Ta nếu mà đi gặp cô thì đúng là có quỷ! Ta lại không đần, đưa tới cửa cho cô trả thù sao.
Quả nhiên, nữ nhân không thể tùy tiện đắc tội, nhất là nữ nhân xinh đẹp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...