Sinh hoạt vẫn còn tiếp tục, ngày vẫn là phải qua, cứ trốn ở nhà như vậy cũng không phải biện pháp.
Lúc ta còn đang quấn quít xem muốn làm gì, mười lăm tháng tám đã lặng lẽ tới gần.
Dựa theo thông lệ, buổi tối mười lăm tháng tám hằng năm, hoàng đế bệ hạ đều sẽ ở hoàng cung thiết yến quần thần, phàm là quan viên đủ phẩm cấp ở kinh đô cùng với các loại hoàng thân quốc thích đều phải mang theo gia quyến đến trình diện, cuối yến hội hoàng đế bệ hạ sẽ ban thưởng rượu cống phẩm cực phẩm của hoàng cung Túy Hoa Nhưỡng, cấp mọi người hưởng dụng.
Nghe nói Túy Hoa Nhưỡng thủ pháp chưng cất cực kỳ phức tạp, chế tạo thập phần khó khăn, mùi vị ngọt dịu dàng, sau khi uống như rơi vào biển hoa, say rượu mà người không tự biết.
Hằng năm Túy Hoa Nhưỡng sản xuất cũng chỉ bất quá ước chừng một ngàn vò, cơ hồ chín phần dùng trong yến hội trung thu, cho nên ta ý tưởng chuẩn bị thuận tay mò mấy trăm vò, còn chưa kịp làm cũng đã tan vỡ.
Tất cả con dân Thần quốc lấy việc uống qua Túy Hoa Nhưỡng làm vinh, đây là tượng trưng một loại thân phận, cũng là một loại kiêu ngạo được quốc gia khẳng định.
Người hầu trong vương phủ tất cả đều bận rộn chuẩn bị cho mười lăm tháng tám sắp đến, Trương quản gia vừa phái người cấp ta đo đạc làm bộ đồ mới, vừa cùng ta cặn kẽ giới thiệu những việc cần chú ý trong yến hội, lão già này sợ ta đến lúc đó có cái gì không nhớ, mà hắn không nhắc nhở ta, ta đem tức bực rải lên người hắn, nên dứt khoát đem chuyện lớn nhỏ cần phải chú ý nói hết, nào ngờ ta căn bản cái gì cũng không biết, hắn nói càng cặn kẽ đối ta càng tốt.
Nhưng mà Tô Nguyệt nơi đó vẫn luôn không động tĩnh gì, đang lúc ta nghĩ mãi không ra, Tiểu Trung chần chừ cấp ta đáp án.
"Chủ tử, tiệc trung thu năm ngoái, ngài, ngài và Vương phi nương nương nháo không được tự nhiên, cũng không có từ phủ Thái phó đón Vương phi nương nương đi yến hội, mà là mang theo một sủng cơ đi qua, vì vậy, vì vậy Vương phi nương nương tuy rằng không đi, nhưng cũng thành trò cười cho các nhà bàn luận trong tiệc trung thu." Tiểu Trung hơi có vẻ đồng tình nói.
Aiz, đứa nhỏ ngốc, ngươi ngược lại nói kín đáo thật đấy, nháo không được tự nhiên? Căn bản là không định gặp cộng thêm cố ý đi! Thằng nguyên chủ trẻ trâu này!
"Cho nên Vương phi năm nay hoặc là về sau liền không muốn đi?" Ta hơi có vẻ bất đắc dĩ nói.
Nhức đầu a.
"Vậy thì ngược lại cũng không phải, nô tài nghe Lưu Huỳnh nói, Vương phi nương nương tuy rằng không nói gì, nhưng bộ dáng kia hẳn là muốn đi.
Chỉ là, chỉ là..." Tiểu Trung do dự nhìn ta một mắt, ta cảm giác không hiểu ra sao, Tiểu Trung lại nói tiếp: "Chỉ là không biết ý tưởng của chủ tử ngài, năm nay liệu có nguyện ý mang Vương phi nương nương đi hay không, vẫn luôn chờ chủ tử an bài."
"Đây còn cần nói sao! Ta dĩ nhiên nguyện ý mang nàng a! Không mang theo nàng mang ai a? Hiện tại trong phủ bản vương để cho Thái hậu nương nương cùng hoàng đế ca ca dọn dẹp xong liền chỉ còn dư lại nàng một người nội quyến a!" Ta im lặng nói.
"Ai biết chủ tử ngài bên ngoài có còn cất giấu hay không a." Tiểu Trung cúi đầu lầm bầm nói.
"Ngươi nói gì?" Ta nhìn hắn, ý xấu nhúc nhích mi.
"A, chủ tử ngài nói với ta cũng vô dụng, phải đích thân đi nói với Vương phi nương nương mới được a." Tiểu Trung giả vờ mặt manh manh nói.
Tiểu tử này cũng sắp thành tinh nha, không được, ngày nào đó phải lôi ra lập uy một chút.
Ta đấu tranh một hồi, vẫn là mang Tiểu Trung đi Minh Nguyệt Các.
Đây là ta lần đầu tiên không phải giờ cơm đến Minh Nguyệt Các.
Lúc này Minh Nguyệt Các vô cùng an tĩnh, người hầu bên trong không phải rất nhiều, chỉ có hai tiểu nha đầu đang dọn dẹp, nhìn thấy ta tới, vừa muốn hành lễ liền bị ta chặn lại.
Ta nhấc chân tiến vào bên trong viện, đập vào mi mắt chính là dưới gốc hoa quế một vị thiếu nữ phấn y đang đưa lưng về phía ta nằm nghiêng trên một sạp giường, chăn mỏng trên người đã tuột xuống bên hông, trên bàn uống trà bên cạnh bày một ít điểm tâm cùng một bộ trà cụ, địa phương cách đó mười bước có một băng ghế nhỏ cùng một tiểu lò đun nước trà.
Ta ra hiệu Tiểu Trung lui ra, sau đó từ từ đi đến trước mặt giường, nhẹ nhàng thay Tô Nguyệt đắp kín chăn, cẩn thận đem băng ghế dời đến bên cạnh giường ngồi xuống, uống mấy hớp nước trà, lẳng lặng nhìn bóng lưng nàng, chung quanh mùi thơm dễ ngửi, dần dần ta cũng buồn ngủ, lại dựa vào cạnh giường cứ như vậy ngủ.
̀.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...