Kỹ Thuật Viên Mạnh Nhất Cổ Đại

Kỳ Nhất Bạch đạp xe trên con đường đất rắn chắc, lờ đi cảm giác xóc nảy thỉnh thoảng xuất hiện, cảm nhận làn gió thu mát mẻ. Bỏ lại con đường phía sau, tâm trạng cậu hiện tại vô cùng thoải mái.

Nghĩ kĩ thì, cậu có thể là người đầu tiên cưỡi xe đạp ở cổ đại. Những con người ở hiện đại kia chắc chắn sẽ không nghĩ tới, ở thời cổ đại xa xôi, có một người tên là Kỳ Nhất Bạch đang cưỡi xe đạp.

Đi bộ từ thôn Khê Bắc lên đến trấn trên ước chừng phải hai canh giờ. Nhưng cậu đạp xe chỉ cần chưa tới một canh giờ đã đến nơi, nhanh hơn không phải là chỉ một chút đâu.

Kỳ Nhất Bạch đạp đạp, liền nhìn thấy có một cái xe bò đang chậm rãi đi ở phía trước, có vài người phụ nữ đang ngồi ở trên xe.

Kỳ Nhất Bạch rất nhanh liền đuổi kịp xe bò, thấy là lão Ngưu, cậu dừng lại hỏi thăm một chút:

"Chú Ngưu, chú đang đưa người lên trấn à?"

Lão Ngưu nhìn Kỳ Nhất Bạch đang ngồi trên một món đồ vật bằng gỗ kỳ quái, kinh ngạc gật gật đầu:

"Đúng vậy, Bạch ca nhi, làm sao mà cháu đi nhanh được như vậy? Có muốn ngồi xe bò không?"

Cả đường đi ông không hề nhìn thấy Kỳ Nhất Bạch, sao tự nhiên một phát lại nhảy ra trước mặt thế này? Quỷ dị quá đi!

Kể cả những người phụ nữ đang ngồi trên xe cũng đều đang có cùng suy nghĩ như vậy. Tuy vậy, khi nghe lão Ngưu nói muốn chở Bạch ca nhi, các bà đều lập tức xụ mặt.

Dù sao thì hiện tại thanh danh của Bạch ca nhi thực sự không tốt, bị từ hôn, lại còn bị điên, đến người lớn trong nhà còn dám đánh. Các bà cũng không muốn tới gần cậu ta, vô duyên vô cớ bị dính thanh danh không tốt.

Mấy bà đều không vui nói:


"Lão Ngưu, xe bò đều đầy người rồi, làm gì còn chỗ nữa."

"Đúng vậy, chúng tôi đến chỗ để chân cũng không có, làm gì còn chỗ ngồi nữa, biết chen vào đâu."

Một cô gái tầm hai mươi tuổi, là con dâu của bà Hoa, cô ta nói thẳng:

"Chú Ngưu, cháu không muốn ngồi cùng xe với người điên đâu, trở về sẽ bị mẹ chồng cháu mắng đó."

Lão Ngưu vừa nghe vậy lập tức xụ mặt.

Lần đầu Kỳ Nhất Bạch nghe thấy sẽ tức giận, nhưng nghe nhiều lại chẳng thấy gì, cậu liền cười nói:

"Cảm ơn chú Ngưu, nhưng cháu không cần ạ. Chú nhìn cái xe này nè, cái này không cần dùng trâu, bò kéo, nhưng có thể chạy nhanh hơn cả xe bò! Chú Ngưu, cháu đi trước đây."

Kỳ Nhất Bạch nói xong, hai chân đạp một cái, liền lao nhanh về phía trước.

Đạp thêm mấy cái, bóng lưng cũng nhỏ dần. Cậu vừa rẽ một cái là không thấy bóng dáng đâu nữa rồi. Cả đám người nhìn thấy đều trợn mắt há hốc mồm.

Một bà cô nửa ngày sau phản ứng lại mới lắp bắp hỏi:

"Bạch ca nhi làm thế nào mà nhanh được như vậy?!!"

"Cậu ta hình như là đạp đạp cái gì đó, là bánh xe bò à? Tại sao bánh xe lại một trước một sau? Không phải ở hai bên sao?"


"Trời ạ, Bạch ca nhi đang ngồi lên cái gì thế! Còn chạy nhanh hơn so với xe ngựa đi!!! Nhưng mà ở đằng trước cũng có thấy ngựa hay là bò kéo đâu?!"

Dù mọi người có khiếp sợ thế nào đi nữa thì cũng không ai có thể trả lời mấy câu hỏi này.

Lão Ngưu cũng kinh ngạc đến độ suýt làm rơi cái roi quất xe bò.

Nếu không phải có tiếng hô to gọi nhỏ của mấy người phụ nữ ở phía sau, thì ông sẽ nghĩ mình bị ảo giác. Tại sao lại có loại xe kỳ quái như vậy? Là xe bò? Hay là xe gỗ? Không cần bò, cũng không cần lừa, mà có thể phi nhanh như một làn gió, thật không thể tin nổi!!

Kỳ Nhất Bạch biết, khẳng định mọi người sẽ rất kinh ngạc. Nhưng chiếc xe đạp này, ngoại trừ hình dáng có vẻ kỳ lạ, còn đâu không có tí liên quan nào đến ma quỷ thần quái hết. Cho nên cậu cũng không quan tâm ánh mắt của mọi người. Dọc theo đường đi, cậu còn gặp thêm mấy cái xe bò và xe ngựa từ trong thôn đi ra. Tất cả mọi người đều có một phản ứng như nhau, đó là trợn mắt kinh hô.

"Oa, thật nhanh! Đó là cái gì!! Tại sao lại chạy nhanh như vậy!!"

"Trời ạ, đó là xe gì thế, tại sao không có ngựa kéo cũng có thể chạy a!"

Mang theo tiếng hô kinh ngạc của mọi người, Kỳ Nhất Bạch lại lướt qua một cái xe ngựa. Một cậu bé có mái tóc trái đào đang ngắm nhìn ngoài cửa sổ, nhìn thấy Kỳ Nhất Bạch lướt qua, lập tức quay vào trong hô lên với một cụ ông ăn mặc chỉnh tề:

"Ông nội, hình như con bị hoa mắt rồi. Con vừa thấy một người ngồi trên một cái giá gỗ vèo cái bay qua xe ngựa của chúng ta."

Cụ ông nghe vậy, vuốt ve chòm râu bạc của mình, giọng nói hiền từ:

"Thằng nhỏ ngốc, đó là bởi vì xe ngựa nhà chúng ta chạy quá nhanh, cho nên con mới cảm thấy có người bay qua đó."


Người đánh xe ngựa bĩu bĩu môi, mãi đến tận khi Kỳ Nhất Bạch chạy xa, anh ta còn chưa dám tin sự thật là chiếc xe kia chạy nhanh hơn xe ngựa của mình. Thực sự làm cho người ta cảm thấy khó tin, một cái giá bằng gỗ lại có thể tự mình di chuyển, đây không phải là yêu quái đó chứ!!!

Dọc theo đường đi, không ngừng có người khiếp sợ hoặc là kinh hãi. Cuối cùng, Kỳ Nhất Bạch cũng nhìn thấy trấn Khê Thủy.

Lúc này, cậu giảm tốc độ rất nhiều, làm cho mọi người xung quanh đều ngạc nhiên dừng lại.

"Ô, chuyện gì xảy ra vậy, tại sao chân không cần giẫm trên đất vẫn có thể đi được. Sao cái giá gỗ dưới thân cậu ta lại kì quái vậy!"

"Này, cái đó là một cái giá gỗ sao? Tại sao người ngồi trên đó lại không bị ngã lăn quay ra nhỉ?!!"

"Có phải diễn xiếc không thế? Thật là mới mẻ, tôi chưa xem loại xiếc này bao giờ, thú vị quá!"

Hai thị vệ trông coi cửa thành chứng kiến một màn đạp xe đạp của Kỳ Nhất Bạch cũng đều đang trợn to hai mắt, ngây ngốc nhìn Kỳ Nhất Bạch cưỡi xe đạp lướt qua họ thảnh thơi đi vào. Rõ ràng chân giẫm rất chậm, nhưng tốc độ lại nhanh hơn so với người đi bộ.

"Tiểu Ngũ, vừa nãy người kia đi vào kiểu gì thế? Tôi hình như không nhìn thấy lừa hay ngựa kéo."

"Ừ, tôi cũng thế, hay là dây thừng cột lừa quá dài, chúng ta không chú ý đến."

Kỳ Nhất Bạch nếu nghe thấy mấy câu này, chắc mặt sẽ xạm luôn mất.

Nhưng thôi, dù sao hiện tại cậu cũng chỉ muốn làm nhiệm vụ, không có tâm tư đi lo việc khác.

Từ lúc Kỳ Nhất Bạch tiến vào trong trấn, càng lúc càng đông người, cậu chỉ có thể đạp xe chậm rãi. Bi kịch chính là, cứ ai nhìn thấy cậu đạp xe đạp đều sẽ kinh sợ dừng lại, dẫn đến tắc đường trầm trọng.

Kỳ Nhất Bạch bất đắc dĩ chỉ có thể xuống dưới đẩy.


Đẩy đi một đoạn, mọi người cũng không còn dừng lại nữa. Nhưng họ nhìn chiếc xe đạp với tạo hình kỳ quái của Kỳ Nhất Bạch, ai cũng tò mò muốn hỏi.

Kỳ Nhất Bạch thật vất vả đi đến lò rèn, có mấy người dân hiếu kỳ cùng cậu đi tới.

Lúc Kỳ Nhất Bạch dựng xe đạp, người dân xung quanh rốt cục kinh hô:

"Nhìn xem, nhìn xem, cái giá gỗ này không có ai đỡ, nó cũng không đổ xuống đất, một cây gậy gỗ cũng chống đỡ được, quá thần kỳ!"

"Này, vị ca nhi này, rốt cuộc đây là cái gì? Vì sao lại kỳ quái như vậy, là xe bò à? Hay là xe ngựa? Nhìn hình như cũng không phải a."

"Lẽ nào, vị ca nhi này, cậu là người của gánh hát, đây là đạo cụ mới để diễn? "

Kỳ Nhất Bạch xạm mặt lại, cậu luôn cảm thấy nếu là cậu không mang theo xe đạp, chờ đến lúc cậu đi ra, xe đạp rất có thể không cánh mà bay. Mà khả năng khi tìm thấy xe đạp, chắc cũng chỉ còn lại cái bánh xe.

Cậu không thể làm gì khác hơn là cười gượng giải thích:

"Chẳng qua chỉ giống như một cái ghế gỗ thay cho việc đi bộ thôi, được gọi là xe đạp. Tạo hình có hơi khác lạ một chút, cái này chủ yếu là dùng sức chân đạp để đi."

Nhưng mà Kỳ Nhất Bạch nói xong, cũng không làm cho dân chúng hiểu nhiều hơn, ngược lại càng thêm tò mò:

"Dùng sức của chân, dùng lực như thế nào? Tại sao bánh xe lại ở một trước một sau, sẽ không té lăn trên đất chứ?"

Kỳ Nhất Bạch: "..."

Cậu cũng hết lời để nói rồi, nếu muốn tiếp tục giải thích, khả năng đến tối cũng không đi được.

Nhưng điều này cũng thể hiện, mức độ hiếu kỳ của mọi người đối với xe đạp. Nếu có thể làm ra được thêm mấy cái nữa, chắc chắn đều sẽ bị cướp sạch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận