Editor: Thiên Vân
Beta: Vương Gia
…
“Nghiêm Đông Nam?” Vệ Thư Tuân dừng một chút, giọng lạnh đi: “Mày làm gì? Hàn Chi Tân đâu?”
“Yên tâm, nó tốt lắm, chẳng qua mời nó ở lại uống ly rượu thôi.” Nghiêm Đông Nam cười khẽ trong điện thoại: “Nếu mày không đến, tao sợ nó uống say đi không ra được đâu!”
Vệ Thư Tuân hít sâu, nói: “Để Hàn Chi Tân nghe điện thoại.”
Một trận xôn xao, đầu kia điện thoại đã thay người: “Xin lỗi, Thư Tuân, không cẩn thận bị bắt.”
“Tụi nó không đánh cậu chứ?”
“Không có, cậu đừng…”
“Đừng nói đáng sợ như vậy.” Nghiêm Đông Nam giành lấy điện thoại: “Tao với Hàn Chi Tân nói thế nào cũng coi như bạn trung học, không cần thiết tao cũng không muốn ra tay với nó đâu.” Hắn nhấn mạnh hai chữ cần thiết.
“Đã biết.” Vệ Thư Tuân lạnh nhạt nói: “Tụi mày ở đâu?”
“Quán bar Dạ Hỏa, phòng A225.”
“Chờ.”
Cắt đứt điện thoại, Vệ Thư Tuân trực tiếp đến siêu thị trong trường mua một cái mũ lưỡi trai, mấy hộp kem đánh răng, bột sô-đa và mấy chai nước khoáng, vừa đi vừa đổ mấy thứ đó theo tỷ lệ điều chế vào chai nước khoáng, khi đi ra cổng trường đã pha xong nhét vào ba lô.
Đón xe đi vào quán bar Dạ Hỏa, lập tức lên lầu hai, Vệ Thư Tuân ngẩng đầu nhìn cameras trên hành lang, nhíu mày. Nghiêm Đông Nam bắt Hàn Chi Tân nhất định phải tìm y đến, không biết có ý đồ gì, tóm lại y tuyệt đối không ngu đến mức chạy vào phòngthương lượng gì với Nghiêm Đông Nam. Y không ngại mà nghĩ đến tình huống xấu nhất, như khi xông vào, bên trong có một đứa con gái trần truồng gào to cứu mạng … ngu mới đi vào.
Nhưng Hàn Chi Tân thì không thể không cứu. Vệ Thư Tuân kéo thấp vành nón, tiến vào toilet công cộng cuối hành lang, sau khi xác nhận bên trong không có ai, ném que diêm vào bình nước, đốt chất lỏng dạng sánh tự chế trong đó: “Cảm giác hơi có lỗi với quán bar này!”
Nhưng chuyện nên làm y sẽ không do dự, ném chai nước đang cháy vào phía sau cửa, khói trắng dày đặc cộng thêm mùi cay mũi khác thường nhanh chóng tràn ngập cả toilet, cho dù đeo khẩu trang cũng bị mùi này kích thích chịu không nổi. Vệ Thư Tuân lại châm một chai, khói đặc của hai chai đạn tự chế nhanh chóng ùa ra hành lang, đã có người phát hiện khói, kêu to “Cháy”, bắt đầu gõ vang các cửa phòng.
Còi báo cháy vang lên, tất cả các phòng mở toang ra, đám người hoảng loạn thành đàn chạy ra ngoài. Vệ Thư Tuân lẫn vào dòng người, lén ném thêm hai chai vào trong góc, làm khói càng thêm dày đặc, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ. Theo dòng người, rất nhanh tìm được phòng 25 A2, tông cửa đi vào, quả nhiên bọn Nghiêm Đông Nam còn ở bên trong. Trong phòng có tổng cộng 5 người, Nghiêm Đông Nam và 3 thằng đàn em, cùng Hàn Chi Tân bị khống chế trên sô pha.
Khói trong phòng cũng không nhiều, nhưng mùi gay mũi thật sự quá nồng, lúc này mấy người đang che mũi không ngừng ho khan, còn có người kêu: ” Anh Nam, cháy, đi nhanh đi!”
“Không phải cháy.” Nghiêm Đông Nam nói: “Khẳng định là Vệ Thư Tuân làm.”
“Mày còn hiểu tao lắm đó!” Lách qua bình phong bằng kính, Vệ Thư Tuân vọt vào, đá một đá vào tên đang khống chế Hàn Chi Tân, trực tiếp quật ngã tên đó, kéo Hàn Chi Tân hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Còn sống.” Hàn Chi Tân bụm mũi, bị sặc đến không ngừng ứa nước mắt: “Nếu không đi thì khó nói.”
“Từ từ, Thư Tuân…” Nghiêm Đông Nam kêu, Vệ Thư Tuân mặc kệ hắn, trực tiếp đánh ngã hai tên còn lại, bắt lấy Nghiêm Đông Nam trực tiếp một đòn quật qua lưng, Vệ Thư Tuân phủi phủi tay, nói: “Tốt, giờ có thể nói chuyện.”
“Qúy khách, quý khách.” Một tiếp viên vọt vào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng ngẩn người, lại vội la lên: “Mời các vị mau rời đi.”
“Cháy rồi sao?” Hàn Chi Tân lo lắng hỏi.
“Không phải cháy, nhưng an toàn trên hết, vẫn xin các vị lập tức rời đi.”
“Đi thôi!” Vệ Thư Tuân túm lấy Nghiêm Đông Nam, mặt vô cảm nói: “Vừa vặn, chúng ta đổi chỗ mà từ. từ. nói. chuyện.”
Khói bên ngoài đã lan đi, nhưng mùi gay mũi còn, Nghiêm Đông Nam một tay che bụng, một tay bụm mặt, oán giận: “Rốt cuộc mày đã làm cái gì?”
“Đạn khói tự chế.” Vệ Thư Tuân túm áo Nghiêm Đông Nam không buông, thấp giọng hỏi: “Nếu tao vào phòng, sẽ xảy ra chuyện gì?”
“Trong rượu có bột K, dưới bàn có ma túy.” Nghiêm Đông Nam cũng nhỏ giọng trả lời: “Mày mà vào, sẽ có cảnh sát đã an bài trước tới bắt ách…”
Vệ Thư Tuân dộng mạnh hắn một cái: “Mày thật sự là anh em tốt của tao ha”
Bởi vì đã biết không phải cháy, cho nên những khách khác không hoảng loạn quá mức, chỉ là chậm rãi đi ra. Vệ Thư Tuân nắm lấy cổ Nghiêm Đông Nam, hai người vai kề vai, rất tiện để y đánh người. Hàn Chi Tân đi theo phía sau bọn họ, lạnh lùng nhìn Nghiêm Đông Nam.
“Thân bất do kỷ.” Nghiêm Đông Nam đau đến nhe răng, nhìn nhìn phía sau, mấy thằng đàn em của hắn bị Vệ Thư Tuân đánh văng, hiện giờ chắc còn quỳ rạp trên mặt đất không đứng lên nổi. Quay đầu lại, Nghiêm Đông Nam thu biểu tình, thấp giọng nói: “Tao là muốn mày đến phụ tao, nhưng mệnh lệnh lần này là chủ tao sai, có người hứa cho ông ta chỗ tốt, mục đích là hủy mày, cả chủ tao cũng rục rịch, rốt cuộc mày đắc tội người nào?”
“Cho nên mày biết thời biết thế luôn hả?” Vệ Thư Tuân lạnh mặt, nếu y bị bắt vì tội hút ma túy, chắc chắn bị Đại học A đuổi học. May mà y nhiễu loạn quán bar trước, cảnh sát chờ ở chỗ tối phỏng chừng đã bị dòng người chặn đường.
“Tao là muốn mày đến phụ tao.” Nghiêm Đông Nam thản nhiên nói, chặn lại nắm đấm của Vệ Thư Tuân vung đến. Hai người từ nhỏ cùng nhau đánh lộn, Nghiêm Đông Nam cũng không thua kém Vệ Thư Tuân bao nhiêu: “Tao thật không rõ mày học có lợi ích gì, trừ lãng phí thời gian bốn năm, mày nhìn tao coi, không đến hai năm…”
“Câm miệng.” Vừa rời khỏi quán bar, Vệ Thư Tuân liền ném Nghiêm Đông Nam vào góc đánh một trận nhừ đòn.
“Ê, mày đánh thiệt hả… Khụ khụ…” Nghiêm Đông Nam đương nhiên cũng phản kháng, nhưng hắn lại không so được với Vệ Thư Tuân bị máy học tập và Chu Tuyền thi nhau dạy dỗ qua, bị đánh đến ngã vào tường: “Khụ… Mày ghê gớm vậy hồi nào thế …” Tuy trước kia cũng mạnh hơn hắn chút, nhưng hiện tại sao mạnh hơn dữ vậy, người này thật là đến trường đi học hả?
“Thư Tuân, đi nhanh đi.” Hàn Chi Tân cũng nghe được Nghiêm Đông Nam nói, biết bọn họ sắp xếp cảnh sát tới bắt Thư Tuân, bởi vậy rất khẩn trương: “Cậu thả đạn khói ở quán bar cũng có thể bị tội nhiễu loạn trật tự, nhanh đi thôi.”
Vệ Thư Tuân thu chân, gật gật đầu: “Nghiêm Đông Nam, tao nghĩ, vết thương trên người mày hẳn cũng đủ biểu đạt quyết tâm của tao, mày cứ trả lời ông chủ mày vậy đi!”
“…” Nghiêm Đông Nam chùi đi vết máu trên khóe miệng, nhìn bóng Vệ Thư Tuân đi xa: “Thật không hiểu, rõ ràng mày không thích hợp ở trường học.”
Hai người sau khi rời khỏi quán bar, Hàn Chi Tân đột nhiên nói: “Xin lỗi, đều do tớ không cẩn thận đụng phải Nghiêm Đông Nam.”
“Nói cái gì vậy, là tớ liên lụy cậu mới đúng.” Vệ Thư Tuân xua tay: “Tụi nó không đánh cậu chứ?”
“Không có, tớ hoàn toàn không phản kháng…”
“Từ từ, tớ cột dây giày đã.”
Vệ Thư Tuân ngồi xổm xuống, nhặt cục đá bên chân lên lập tức ném mạnh về phía sau, trong bóng tối truyền đến một tiếng kêu rên. Vệ Thư Tuân đứng lên, kéo Hàn Chi Tân ra sau, lạnh lùng hỏi: “Là ai?”
Kỳ thực y hoàn toàn không phát hiện có người theo dõi, là máy học tập báo y mới biết: “Máy học tập, người này có phải là cảnh sát mà Nghiêm Đông Nam an bài trước không?”
“Không biết.” Máy học tập đáp.
Một bóng đen bụm trán từ bóng tối đi ra, nhìn tuổi không lớn, cũng chừng hai mươi mà thôi, sắc mặt như quanh năm không thấy mặt trời, dưới ánh đèn có vẻ trắng bệch dị thường. Đôi mắt đen thui của hắn bình tĩnh nhìn Vệ Thư Tuân, mặt không chút thay đổi hỏi: “Sao cậu phát hiện ra tôi?”
Nguy hiểm!
Tuy thanh niên này không cao không đô, nhìn còn có vẻ yếu đuối bệnh tật, nhưng Vệ Thư Tuân lại có cảm giác nguy hiểm, lông tơ gần như dựng thẳng hết lên: “Mày là ai phái tới?”
Nghiêm Đông Nam? Hay là chủ của hắn? Hay là… Lâm gia?!
“A.” thanh niên buông tay xuống, nhìn vết máu trong lòng bàn tay, đờ đẫn mà nói: “Chu Tuyền bảo tôi đến bảo vệ cậu, cậu làm tôi bị thương, không biết có thể xin tiền tai nạn lao động không nữa?”
Vệ Thư Tuân cũng ngẩn người, gật đầu: “Chắc được… Từ từ, anh là Chu Tuyền phái tới? Khi nào?”
“Hôm nay vừa đi làm.” Thanh niên đáp: “Chu Tuyền nói, chủ yếu bảo vệ an toàn của cậu, có công việc thêm thì tính thưởng khác. Tôi giúp cậu giải quyết hai cảnh sát kia, nhớ tính tiền thưởng cho tôi.”
Thì ra là thế, khó trách cảnh sát Nghiêm Đông Nam an bài không xuất hiện, còn tưởng bọn họ bị dòng người làm đến trễ. Tuy đối phương nói như vậy, Vệ Thư Tuân vẫn thận trọng mà gọi điện thoại cho Chu Tuyền. Bởi vì lúc trước Vệ Thư Tuân bị ám sát, lại liên hệ không được mình, Chu Tuyền tự trách rất nhiều, cố ý kêu bộ kỹ thuật làm một máy liên lạc bí mật cho hắn, để Vệ Thư Tuân có thể liên hệ với hắn bất cứ lúc nào.
Điện thoại vừa vang hai tiếng đã bắt máy, giọng nói lo lắng của Chu Tuyền truyền đến: “Thư Tuân, xảy ra chuyện gì?”
“Anh phái người bảo vệ em à?”
“Đúng vậy, nhanh vậy đã bị phát hiện?” Chu Tuyền nói: “Để cậu ta nhận điện thoại.”
Người thanh niên nhận điện thoại, không biết đầu kia Chu Tuyền nói cái gì, vẻ mặt đờ đẫn của hắn cuối cùng xuất hiện thay đổi, bộ dáng đau đớn đến không muốn sống: “Sao vậy được, lại không thể trách tôi…” Không biết Chu Tuyền lại nói cái gì, thanh niên mặt không thay đổi đưa di động cho Vệ Thư Tuân: “Chu Tuyền nói bị cậu phát hiện, phải trừ tiền lương của tôi.”
“Alo, Chu Tuyền? Người này là ai vậy?” Vệ Thư Tuân hỏi.
“Là bạn học của anh, vì phạm sai lầm bị đuổi học, người không đáng tin, nhưng thân thủ tốt lắm, cũng đủ bảo vệ cậu.”
Vệ Thư Tuân giương mắt nhìn nhìn, thấy thanh niên kia vẻ mặt đau khổ nhăn nhó, hình như Chu Tuyền trừ tiền lương đả kích hắn rất lớn. Ngẫm lại y đã chọi lỗ đầu hắn, vì thế nói: “Hôm nay anh ta giúp em rất lớn, anh đừng trừ lương ách…” Nói còn chưa dứt lời, liền thấy ánh mắt sáng long lanh đầy chờ mong của thanh niên này.
“Được rồi.” Chu Tuyền chấp nhận: “Người này không dễ sai, cậu có việc kêu anh ta làm, cứ bảo anh ta đến chỗ anh đòi tiền thưởng.”
“… Được rồi.” Người này là Chu Tuyền chọn, làm người được bảo vệ, Vệ Thư Tuân quyết định đừng kén chọn quá. Lại kể chuyện hôm nay cho Chu Tuyền nghe, Chu Tuyền lạnh lùng nói: “Đã biết, anh sẽ giải quyết, về sau đụng phải chuyện như vậy trực tiếp tìm anh, đừng tự mạo hiểm.”
“Biết.” Vệ Thư Tuân quả thật không muốn dây dưa ba cái chuyện này nữa, tuy một sinh viên bình thường mang theo bảo tiêu cũng quá khoa trương, nhưng có người giúp y giải quyết việc vặt thế này cũng quá tốt. sau khi cắt điện thoại, Vệ Thư Tuân gật gật đầu với thanh niên ánh mắt lấp lánh kia: “Chu Tuyền nói không trừ tiền lương, anh…”
“Cảm ơn cảm ơn.” Thanh niên nhào qua cầm lấy tay Vệ Thư Tuân cao thấp lay động, lay xong lại nói: “Tuy đội ơn cậu, nhưng tai nạn lao động và tiền thưởng của tôi vẫn phải tính nha.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...