“Vệ Thừa?!”
Vệ Thư Tuân căn bản không cần suy xét, người xuất hiện trong webcam đến từ tương lại, trừ Vệ Thừa hậu đại hư hư thực thực của y ra còn có thể là ai.
Vệ Thư Tuân suy nghĩ rất nhiều lần, nếu nhìn thấy Vệ Thừa, nhất định phải chửi rủa một trận, nếu có thể còn phải đập nhừ đòn. Nhưng khi thật sự gặp mặt, Vệ Thư Tuân lại một câu cũng nói không nên lời.
Vệ Thừa sau khi thấy rõ là Vệ Thư Tuân, thu vũ khí, chậm rãi đứng lên. Thân hình hắn cao lớn cường tráng, từ trên cao nhìn xuống cực kì áp bách, mặc một bộ dạng rằn ri cũ mèm, cùng một đôi boot đen tới đầu gối, đạp lên lớp lá khô ngỗn ngang từng bước một đi về phía Vệ Thư Tuân. Rõ ràng chỉ là hình ảnh, lại như thật sự đứng ở trước mắt, Vệ Thư Tuân thậm chí có thể cảm nhận được mùi huyết tinh nồng nặc phát ra từ trong ra ngoài của đối phương.
“Mày…” Vệ Thư Tuân không tự giác lui về phía sau, dựa vào méo giường, cố lấy dũng khí chất vấn.”Mày vì cái gì lại hại tôi?”
Nói đến đây, cảm giác sợ hãi của Vệ Thư Tuân bị quét sạch, y giơ tay phải bị thương lên ý bảo Vệ Thừa: “Nhìn coi chuyện tốt máy học tập mày đưa tới làm đi, mày muốn hại chết tao à? Mày là hậu đại của tao, coi chừng tao chết mày cũng khỏi ra đời đó.”
“Không hề gì.” Vệ Thừa lạnh lùng nói.
“A?”
“Ngày 25 tháng 1 năm 2017, 17 tuổi, Vệ Thư Tuân gia nhập một bang phái nhỏ.” Vệ Thừa vô cảm mà tự thuật: “Năm 2026, 27 tuổi, bang phái mở rộng, Vệ Thư Tuân trở thành một trong những đầu mục.”
“Năm 2029, 30 tuổi, Vệ Thư Tuân bởi vì tội làm xã hội đen, giết người, bị phán tù 20 năm. Trong lúc ngồi tù, ba mẹ hậm hực mà chết.”
“Năm 2044, 45 tuổi, Vệ Thư Tuân được tha bỏng trước 5 năm. Cùng năm, nhận nuôi một cậu bé.”
Vệ Thừa nói một câu, lại bước lên trước một bước, chờ hắn nói xong, đã bước tới trước mặt Vệ Thư Tuân. Ngồi xổm xuống, nhìn thiếu niên vẻ mặt mê mang khiếp sợ, trong mắt chứa đầy hận thù: “Năm 2076, 77 tuổi, Vệ Thư Tuân qua đời. Cùng năm, hại chết con của mình.”
Vệ Thư Tuân đá mạnh vào người đàn ông trước mắt, lại trực tiếp xuyên qua hình ảnh, đá vào không khí.
“Mày nói bậy bạ gì đó!” Vệ Thư Tuân tức giận mắng: “Tao làm sao mà ngồi tù, mày là ai, có mục đích gì?!”
Vệ Thừa thờ ơ, hắn chỉ lạnh lùng nói “Ngày 25 tháng 1 năm 2016, 19: 30, nhà hàng Hoàng Mân, một thằng tên là đại ca Thành.”
“…” Vệ Thư Tuân cả kinh, dừng tiếng chửi rủa tức giận lại.
“Căn cứ nhật kí của ông nội, tìm được ghi chép cuộc đời mày, dựa theo quỹ đạo bình thường, mày sẽ gia nhập bang phái của đại ca Thành, 10 năm sau trở thành một đầu mục.” Giọng điệu nói chuyện của Vệ Thừa thủy chung vẫn lạnh lẽo như sương: “Đúng đó, ông nội tao chính là đứa nhỏ mà mày nhận nuôi, bởi vì tôn kính yêu thương mày, ông ấy căn cứ vào câu chuyện mày kể lại lúc già, ghi chép lại tất cả mọi chuyện của mày. Cho nên, tao mới có cơ hội tìm ra mày trong quá khứ.”
Vệ Thừa nhìn quét phòng bệnh, lại nhìn về phía tay phải băng kín mít của Vệ Thư Tuân, gợi lên một tia cười châm chọc: “Xem ra máy học tập có tác dụng, chắc mày không thể gia nhập bang phái kia rồi đúng không?”
Vệ Thư Tuân trầm mặc không nói, y đang cố gắng tiêu hóa thông tin Vệ Thừa lộ ra.
Y như tụi Nghiêm Đông Nam gia nhập bang của đại ca Thành, cuối cùng ngồi tù, ba mẹ hậm hực mà chết?!!
Rất muốn mắng Vệ Thừa nói bậy, rồi lại rất rõ, đó đại khái là tương lai chân thật, nếu lúc ấy không nửa đường bị máy học tập phá hư, hiện tại y hẳn đang cùng đám bạn Nghiêm Đông Nam, Trương Thần Song kia rồi.
Nếu y ngồi tù 20 năm, ba mẹ thương y như vậy, chỉ sợ thật sự sẽ vì thương tâm quá độ hậm hực mà chết, còn có con trai… Vệ Thư Tuân mãnh liệt ngẩng đầu: “Mày nói cái gì, tao hại chết con tao? Làm sao có thể!” Y muốn túm áo Vệ Thừa, nhưng đây chẳng qua là hình ảnh, tay vung qua chẳng bắt được cái gì: “Nói rõ ràng cho tao.”
Vệ Thừa rũ mắt xuống: “Ngày 20 tháng 11 năm 2076, trời giáng thiên thạch, bao trùm toàn cầu. Thiên thạch mang theo phóng xạ đặc biệt, mọi loài động thực vật địa cầu hoặc biến dị, hoặc vì phóng xạ mà tử vong.”
“…” Vệ Thư Tuân há miệng thở dốc, nói không nên lời nói. Y mơ hồ biết tương lai sẽ có tận thế, nhưng nhận thức này dường như chỉ nhìn thấy trong phim, chỉ có cảm giác kích thích trong tưởng tượng, y cũng không thật sự coi trọng nó.
Vệ Thừa cũng không muốn nghe y nói cái gì, bình tĩnh, lạnh lùng tự thuật: “Lúc đó khoa học kỹ thuật coi như phát đạt, các khoa học gia nghiên cứu ra một hệ thống nam châm lơ lửng, đủ để làm thành phố bay lên không. Nhưng nguồn năng lượng eo hẹp, chỉ có vài thành phố lên được, người được cứu không đến một phần trăm toàn cầu, bởi vậy chỉ có thể chọn tinh anh tiến vào thành phố.”
Tay Vệ Thừa chậm rãi xoa cổ Vệ Thư Tuân, siết chặt: “Vốn Vệ gia có cơ hội tiến vào Không thành, mày không biết ông nội và ba ba xuất sắc bao nhiêu đâu. Nhưng đáng tiếc, hồ sơ phạm tội của Vệ Thư Tuân còn đó, làm con cháu của tội nhân, Vệ gia mất đi tư cách.”
“…” Vệ Thừa chỉ là hình ảnh, theo lý thuyết không thể thương tổn được y, nhưng Vệ Thư Tuân cảm thấy mình thật sự bị siết lấy cổ, không phát ra âm thanh được.
“Van xin thế nào cũng vô dụng, ai cũng muốn sống… Ông nội chết thực thảm, bị phóng xạ nhiễm vào, toàn thân thối rữa mà chết. Ba ba vì bảo hộ tao, bị dã thú biến dị ăn thịt… Ngay trước mắt tao.” Vệ Thừa giương mắt, trong mắt tràn ngập hận thù: “Đều là mày, thứ rác rưởi như mày, vì cái gì muốn nhận nuôi ông nội! Không có mày, ông nội căn bản sẽ không chết, ông nội tốt như vậy, lại chết thống khổ như vậy…”
Nói tới đây, Vệ Thừa rốt cục đỏ mắt: “Đưa máy học tập về đây là một mạo hiểm, bởi vì quán tính của lịch sử, chỉ sợ không thay đổi được tương lai gì cả.”
Vệ Thư Tuân mãnh liệt nghĩ đến đại ca Thành phái côn đồ đến gây rối, y chỉ là một học sinh bình thường, đại ca Thành không biết Chu Tuyền bởi vì y mới niêm phong quán bar, theo lý căn bản sẽ không để ý đến loại tiểu quỷ như y. Nhưng ổng cứ hai ba lượt đến đến tìm y, làm y thiếu chút nữa gia nhập một bang phái khác… Đây chẳng lẽ cũng là quán tính vận mệnh lịch sử đó ư?
“Ặc…”
Vệ Thư Tuân đang rơi vào tự hỏi, đột nhiên cảm thấy khó thở. Tay Vệ Thừa hư không mà đặt trên cổ, Vệ Thư Tuân muốn kéo mở tay hắn ra, vung tay lại chỉ đánh vào không khí, Vệ Thừa chỉ là hình ảnh, nhưng sức lực bóp trên cổ lại chân thật như thế.
“Tao vốn chỉ muốn thay đổi tương lai của mày, tốt nhất mày có thể lấy vợ sinh con đừng nhận nuôi ông nội. Đưa webcam đến cũng chỉ thử nghiệm thôi, không ngờ thật sự có thể nhìn thấy mày.” Vệ Thừa nhìn Vệ Thư Tuân giãy dụa dưới tay, đồng tử đen của hắn đã biến thành đỏ rực, ở giữa là vệt con ngươi thẳng đứng của dã thú: “Vài thập niên tương lai, không thể đảm bảo mày sẽ không phạm tội, sẽ không nhận nuôi ông nội. Ông nội xuất sắc như vậy, không có mày có lẽ có cơ hội sống sót, cho nên để đảm bảo, mày vẫn là đi chết đi!”
“Ặc…” Vệ Thư Tuân đã trợn trắng, y múa may tay chụp vào mặt Vệ Thừa, lại xuyên qua hình ảnh. Sức bóp trên cổ lại tăng thêm, hơi dùng sức một chút nữa thôi, có thể bóp nát cổ của y.
“Cút ngay!”
Đột nhiên trong đầu truyền ra một tiếng quát lớn, Vệ Thư Tuân thấy trong hư không đột nhiên bắn ra màn hình nhiệm vụ của máy học tập, màn hình đánh vào người Vệ Thừa, phát ra tiếng điện từ xẹt xẹt, hình ảnh của Vệ Thừa hơi lắc lư, sức mạnh trên cổ Vệ Thư Tuân biến mất.
Y ngã sấp xuống đất, há toát mồm ra mà thở. Vệ Thừa không cam vươn tay về phía Vệ Thư Tuân, màn hình của máy học tập chắn trước người Vệ Thư Tuân, hình ảnh song phương như điện cực đẩy nhau, vừa tiếp xúc liền phát ra tiếng điện giật rè rè.
“Cút ngay!” Máy học tập lạnh như băng nói.
“Phì!” đồng tử thẳng đỏ ké của Vệ Thừa đã khôi phục thành màu đen, đại khái bị máy học tập công kích, hình ảnh vốn lập thể đã hư hóa trong suốt. Vệ Thừa đút hai tay vào túi quần, trên cao nhìn xuống Vệ Thư Tuân vẫn nằm sấp trên đất, rồi phun phẹt một cái, căm thù mà nói “Hời cho mày. Nếu không muốn chết, nhớ đừng có ngu mà nhận nuôi đứa nhỏ nào.”
Vừa dứt lời, hình ảnh đã biến mất.
Trời chưa sáng, Chu Tuyền liền chạy về bệnh viện. Hắn có việc phải xử lý, không thể canh giữ lâu ở bệnh viện, tối hôm qua nghe nói ba Vệ mẹ Vệ mệt nhọc, cũng đã về nhà nghỉ ngơi, liền có chút lo lắng cho Vệ Thư Tuân. Tuy Vệ Thư Tuân chỉ bị thương một bàn tay, cũng không ảnh hưởng hành động khác, nhưng hắn vẫn không an tâm, đột nhiên có cảm giác rất xấu.
Bởi vậy trời còn chưa sáng, lấy cớ đi tập thể dục Chu Tuyền sớm rời giường, lái xe đến bệnh viện. Đẩy phòng bệnh ra, xuyên qua ánh sáng mờ nhạt lại phát hiện không ai trên giường, Chu Tuyền bật đèn, mới phát hiện Vệ Thư Tuân đang tựa vào mép giường.
“Thư Tuân?”
Chu Tuyền lo lắng đi qua, nhìn thấy Vệ Thư Tuân chỉ mặc một bộ đồ bệnh nhân mỏng manh ngơ ngác ngồi dưới đất, mặt vô cảm, ánh mắt không có tiêu cự, quanh mặt đất tán loạn vài thứ nhỏ và ba lô.
“Sao lại ngồi ở đây?” Chu Tuyền ngồi xổm xuống, sờ sờ hai má Vệ Thư Tuân, xúc cảm lạnh lẽo quá, chỉ sợ Vệ Thư Tuân đã ngồi như vậy rất lâu rồi.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” ôm Vệ Thư Tuân lên giường, đắp chăn cho y, Chu Tuyền hỏi: “Có người ức hiếp cậu sao, hay đau chỗ nào? Đừng sợ, nói cho anh biết đi.” Do thiên tính, giọng điệu của hắn bình tĩnh vô sóng, nhưng lại không giấu được khí thế sát phạt trong đó.
“…” Vệ Thư Tuân há miệng thở dốc, hắn làm y nghĩ đến Vệ Thừa. Chu Tuyền là bản chất lạnh lùng, Vệ Thừa lại là vì hận y mà lạnh lùng. Nghĩ đến thống khổ thiếu chút nữa chết đi, Vệ Thư Tuân bất giác sờ lên cổ họng.
Đồng tự của Chu Tuyền co rụt lại, kiểm tra cổ Vệ Thư Tuân, không thấy bất cứ dấu vết gì, nhẹ nhàng thở ra. Nhưng bộ dáng Vệ Thư Tuân thực không bình thường, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đau thương, cứ như bị đả kích quá mạnh.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Chu Tuyền nắm chặt tay trái của Vệ Thư Tuân, ý đồ trấn an y: “Không sợ, nói cho anh biết, anh sẽ bảo vệ cậu mà.”
Tim Vệ Thư Tuân run lên, đột nhiên nhào vào ngực Chu Tuyền, khóc òa lên.
“Oa —— ”
Y tưởng cứ mình sắp chết rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...