Editor: Thiên Vân
Beta: Vương Gia
——————
Tiếp tục cuộc sống thường nhật, Vệ Thư Tuân thừa dịp nghỉ phép mang phân thể máy học tập về nhà chơi.
Bởi vì triển khai dự án Hàng không có người lái, trung tâm hàng không tụ họp các khoa học gia ưu tú nhất cả nước, vì thế khi nhìn thấy người máy nhỏ của Vệ Thư Tuân, mọi người khi rảnh liền “May may vá vá” cho nó. Vì thế, phân thể máy học tập càng ngày càng hoàn mỹ, càng ngày càng linh hoạt, khi nó biểu hiện ra trí năng không giống bình thường, hoàn toàn không ai hoài nghi. khoa học gia ưu tú nhất cả nước cùng nhau nghiên cứu một người máy, nó trí năng cao không phải đương nhiên sao?
Sau khi Vệ Thư Tuân mang máy học tập về nhà, Cha Vệ Mẹ Vệ tò mò đến không nhịn được, phát hiện máy học tập cư nhiên như người thật vậy, có thể trả lời câu hỏi của họ, còn có thể nói “Các người ngốc à”, chọc cho cha Vệ mẹ Vệ bật cười không ngừng.
Cha Vệ mang người máy đi ra ngoài tản bộ, người khác hỏi đó là gì, ông liền nói: “Đây là cháu nội tôi!”
Máy học tập đã quen mình bị người ta ghét, nó là sản phẩm lỗi, từng thiếu chút nữa bị tiêu hủy, ngay từ đầu Vệ Thư Tuân cũng rất ghét nó, nó sớm đã thành thói quen. Nhưng khi ở trung tâm hàng không, đám giáo sư kia vừa thấy nó sẽ vui vẻ đi qua, cơ thể đơn giản ban đầu của nó được các giáo sư từng chút từng chút tu chỉnh, hoàn thiện, khi nó không cẩn thận biểu hiện ra trí năng cao, bọn họ thậm chí lộ ra vẻ mặt mừng rỡ. Mà ở trong nhà Vệ Thư Tuân, lại được đối đãi như một đứa bé, rõ ràng ngoại hình của nó là người máy.
Đây đều là cảm giác mà máy học tập chưa bao giờ cảm thụ được, được quý trọng.
“Máy học tập, làm sao vậy?” Phát hiện máy học tập dị thường im lặng, Vệ Thư Tuân nghi ngờ hỏi.
“Tôi không thể lý giải tình cảm con người, hành vi của họ, là thích tôi sao?” Máy học tập hỏi.
“Đương nhiên là thích, không thấy cha mẹ tao thích mày cỡ nào sao, còn gọi mày là cháu.”
“Vì sao lại thích tôi?” Máy học tập vẫn không hiểu: “Trong số liệu của tôi không có biểu hiện tôi đã làm chuyện gì.”
Vệ Thư Tuân cười sờ sờ cái đầu thép cứng của máy học tập: “Chờ mày chậm rãi học được tình cảm của con người, có lẽ mày sẽ hiểu được.”
Máy học tập bức thiết muốn biết nguyên do, hỏi: “Học như thế nào?”
“À… trao đổi thêm với người khác?” Tuy nói như vậy, Vệ Thư Tuân cũng không biết nên giao cho máy học tập tình cảm thế nào. Tuy y cảm thấy có những thắc mắc này, đã nói lên máy học tập đã có tình cảm của mình, có đôi khi y cũng có thể cảm giác ra cảm xúc rất nhỏ của nó, tỷ như lúc không vui. Nhưng bản thân máy học tập không hiểu, cũng không có cách nào dùng ngôn ngữ để thuyết minh.
Nhưng rất nhanh Vệ Thư Tuân không phiền não nữa, lúc trước Vệ Thư Tuân bận ở trung tâm hàng không, cho nên ném một notebook cho máy học tập tự chơi, vì thế máy học tập bắt đầu chơi game, trong thời gian ngắn đã trở thành nhân vật cấp đại thần một khu.
Ngày đó Tề Tiểu Vũ đến tìm Vệ Thư Tuân, nhìn thấy người máy đang chơi game, giật mình sững người, sau khi nhìn rõ nhân vật người máy khống chế, trực tiếp quỳ xuống.
User của Tề Tiểu Vũ là một hội trưởng bang phái, không khéo ở cùng khu với máy học tập, lại càng không khéo từng vây giết máy học tập, bị máy học tập đoàn diệt qua.
“Em cư nhiên thua một người máy…” Tề Tiểu Vũ đau kịch liệt che mặt, bi ai hai phút rồi lập tức hồi huyết, không biết xấu hổ quỳ xin máy học tập gia nhập bang phái.
Máy học tập thờ ơ, Vệ Thư Tuân nói: “Không phải mày muốn lý giải tình cảm nhân loại à? Quen thêm vài người bạn nói không chừng liền học được.”
Vì thế máy học tập chấp nhận. vài ngày Sau, Tề Tiểu Vũ mỗi ngày chạy sang bên này, ôm laptop đến chơi với máy học tập, trong game há miệng ngậm miệng đều là “Đại thần nhà tôi ha ha ha, các người biết đại thần nhà tôi là ai không ha ha ha, nói ra hù chết các người!”
Máy học tập rất nhanh liền thể nghiệm cảm giác phiền toái, nói với Vệ Thư Tuân: “Em họ cậu phiền chết!”
Nhưng cuối cùng nó cũng không rời khỏi bang phái của Tề Tiểu Vũ.
Vệ Thư Tuân tuy đã tốt nghiệp, nhưng y vẫn thường xuyên chạy tới Đại học A tìm Giáo sư Quan Trình. Y không quên mục đích của mình là chế tạo ra kỹ thuật trung tâm Không thành, nhưng thật đáng tiếc, cho dù có cả máy học tập, năng lực trước mắt của họ cũng không có khả năng chế tạo ra Không thành, cho nên Vệ Thư Tuân chỉ có thể kiên nhẫn đợi, lần lượt không bỏ cuộc mà dụng tâm nghiên cứu.
Có lẽ thật sự phải đợi đến khi Giáo sư Quan Trình già rồi mới nghiên cứu ra, có lẽ thông qua cố gắng bọn họ có thể nghiên cứu ra trước, tóm lại làm hết sức.
Yêu cầu Vệ Thư Tuân dành cho mình cũng không nhiều.
Cuộc sống là là của bản thân mình, y dùng hết sức y có, có thể làm được thì tốt, làm không được y cũng hết cách, đời sau con cháu chính mình nỗ lực đi!
Bận bận rộn rộn, thời gian cực nhanh.
Thân thể của Máy học tập thay đổi vài lần, dần dần hoàn thiện thành một thiếu niên, được phủ làn da nhân tạo tốt nhất, chợt thoạt nhìn giống người thật như đúc. Chính nó lại cảm thấy vẫn không biết được tình cảm của nhân loại, nhưng dưới sự ảnh hưởng của Tề Tiểu Vũ hoạt bát, chậm rãi vẫn có cảm xúc hỉ nộ ái ố.
Ở tuổi 32, Vệ Thư Tuân comeout với cha mẹ chuyện y và Chu Tuyền, Cha Vệ Mẹ Vệ ban đầu hoàn toàn không thể chấp nhận, kịch liệt phản đối, Vệ Thư Tuân rất muốn tranh thù với bọn họ, nhưng ở nhà không được vài ngày y đã bị trung tâm hàng không triệu hồi, chỉ để lại Chu Tuyền một mình kiên trì… Ngay cả Cha Vệ Mẹ Vệ cũng nhìn không được.
Sau đó bọn họ tưởng tượng, theo cái cách con họ bận rộn thề này, cưới vợ sợ cũng giữ không được, hơn nữa công việc của con càng ngày càng thần bí, có một lần thậm chí nửa đêm trực thăng quân đội bay tới đón y đi, bọn họ chưa quên chuyện y thiếu chút nữa bị bắt cóc. Lúc này có quân nhân canh bên người, có vẻ rất an toàn nhỉ? Hơn nữa Chu Tuyền quyền cao chức trọng, thấu hiểu, lại toàn tâm toàn ý với Thư Tuân, thật sự không có gì soi mói được cả.
Vì thế chờ một tháng sau, Vệ Thư Tuân bận xong tính tiếp tục trở về đấu tranh, phát hiện cha mẹ y đã đồng ý.
Cha mẹ Chu Tuyền cũng là tình huống tương tự, thấy con mình kéo đến trung niên còn không chịu quay đầu lại, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận.
Năm 2044, Vệ Thư Tuân 45 tuổi.
Tuy một mực bận bận rộn rộn ở trung tâm hàng không, nhưng tình cảm của y và Chu Tuyền vẫn thực ổn định, Chu Tuyền dọn tới căn nhà của Vệ Thư Tuân ở hàng không thành, tranh thủ có thể có nhiều thời gian ở chung với Vệ Thư Tuân hơn.
Hai năm trước, ân sư của Vệ Thư Tuân – Giáo sư Triệu qua đời, làm Vệ Thư Tuân bị đả kích rất lớn, cũng làm y càng quý trọng cha mẹ tuổi đã cao. Có một thời gian cứ canh ở cạnh cha mẹ một tấc không rời, thậm chí suy nghĩ đến việc bỏ việc ở trung tâm mà ở bên bọn họ.
Cha Vệ Mẹ Vệ tốn thời gian rất lâu mới dỗ được con mình, đột nhiên phát hiện hoàn cảnh quá mức đơn thuần của trung tâm hàng không, hình như làm con họ trở nên càng ngày càng ngây thơ. Nếu đổi lại là phụ nữ, thật sự không biết có thể chịu được y hay không, quả nhiên Chu Tuyền ổn trọng vẫn là tốt hơn.
“Sinh lão bệnh tử là chuyện đương nhiên, nhìn thấy con có tiền đồ như vậy, cho dù giờ mẹ có chết cũng vui rồi.” Mẹ Vệ lôi kéo tay Vệ Thư Tuân, khẩn thiết nói: “Điều duy nhất mẹ lo là các con già rồi không có chỗ dựa. Các con không định có con sao? Nghe nói nước ngoài có mang thai hộ, chúng ta hiện tại cũng không thiếu tiền, hai đứa có con, ba mẹ mới chính thức có thể an tâm.”
Vệ Thư Tuân gật đầu: “Sẽ có.”
Y nhớ rõ, Vệ Thừa từng nói qua, khi 45 tuổi y sẽ nhận nuôi một đứa con.
Vệ Thừa biết chỉ có nhiêu đó, Vệ Thư Tuân căn bản không biết đứa bé kia ở nơi nào, lớn thế nào, tên gọi là gì. Từ sau sinh nhật 45 tuổi, y liền cùng Chu Tuyền thường xuyên đến các cô nhi viện thăm hỏi bọn nhỏ, thuận tiện tìm kiếm đứa con y nhận nuôi, đáng tiếc không có manh mối, y cũng không thích đứa bé nào tới mức muốn nhận nuôi.
Sau lại lưu ý ăn xin và bị dụ dỗ, nhưng lại cứu ra không ít trẻ em, chỉ là cũng không liên quan đến y
Đang lúc Vệ Thư Tuân nghĩ mình tìm không thấy đứa bé kia, đột nhiên nhận được điện thoại của cảnh cục: “Xin hỏi là ngài Vệ Thư Tuân sao? Ngài có quen Nghiêm Đông Nam chứ?”
Nghiêm Đông Nam mấy năm trước đã chia tất cả thành giải trí cho thuộc hạ, hắn thì dọn đến trung tâm thương mại bắt đầu làm thực nghiệp, xem như hoàn toàn tẩy trắng lên bờ. Lúc Vệ Thư Tuân trở về, hắn sẽ tìm Vệ Thư Tuân uống rượu nói chuyện phiếm, hai người ngẫu nhiên còn có thể tác quái chạy đi đánh bida, thắng mấy ván làm tiền tiêu vặt.
Vệ Thư Tuân vẫn nghĩ cuộc sống vững vàng như vậy sẽ liên tục mãi, lại nhận được tin Nghiêm Đông Nam bởi vì buôn lậu ma túy bị bắt.
Nghiêm Đông Nam bị một người đàn bà gài bẫy làm nghiện ma túy, bị bọn buôn ma túy mượn sức, lợi dụng xe vận chuyển hàng hóa vào trung tâm thương mại tiến hành buôn lậu, đã có mấy năm rồi. Sau khi bị bắt, hắn khai ra đám buôn ma túy kia, khi cảnh sát vây bắt ổ buôn, cứu ra một đứa bé 4 tuổi khắp người toàn vết thương.
“Trần Tử Hà nói, nó sinh cho tao đứa con trai.” Khi nhìn thấy Nghiêm Đông Nam trong ngục, hắn thần tình lạnh lùng mà nói.
Vệ Thư Tuân ngây ngẩn cả người: “Trần Tử Hà?”
“Đúng vậy, ngoài ý muốn, tao cư nhiên bị con đàn bà luôn xem thường đó gài bẫy.” Nghiêm Đông Nam lạnh lùng nói: “Nghe nói cứu ra đứa nhỏ kia, mày giúp tao xét nghiệm ADN, là con tao thì đưa về nhà tao, không phải thì khỏi cần lo đến.”
Vệ Thư Tuân nắm chặt hai đấm: “Đông Nam, xảy ra nhiều chuyện như vậy, vì cái gì mày không nói cho tao? Nếu mày nói sớm…”
Nghiêm Đông Nam lắc đầu: “Không có gì để nói, tao không có đủ ý chí để cai nghiện, hơn nữa tao cảm thấy rất thoải mái, cho nên tao cứ tiếp tục.”
“Nghiêm Đông Nam!”
Đã hết giờ thăm hỏi, Nghiêm Đông Nam đứng dậy, mặt không thay đổi nói: “Tóm lại, đứa nhỏ kia mày coi rồi xử lý đi, không thích cũng đừng lo. Cha mẹ tao bên kia… Nếu có thể, xin mày giúp chiếu cố một ít.”
Vệ Thư Tuân thở sâu: “Tao biết rồi.”
Y nghĩ, y biết con nuôi của mình từ đâu tới.
Khi nhìn thấy đứa bé kia trong bệnh viện, tim Vệ Thư Tuân đau thắt lại.
Đứa bé kia hoàn toàn không giống bốn tuổi, rất nhỏ rất nhỏ, cánh tay chỉ có da bọc xương, toàn thân đều là vết phỏng tàn thuốc. Theo cảnh sát nói, lúc cứu ra nó, nó đang bị một phụ nữ buôn ma túy coi thành con tin. Sau đó thẩm vấn bọn buôn ma túy khác mới biết được, người phụ nữ buôn ma túy bị bắn gục kia kỳ thực là mẹ ruột của đứa bé.
“Kêu cái gì Hà đó.” Cảnh sát lắc đầu: “Trên đời này sao lại có người mẹ ác độc như vậy chứ!”
Chỉ là kết quả để lại của một cái bẫy rập ác độc, Trần Tử Hà đương nhiên sẽ không thích đứa con này, dưới sự ngược đãi của bọn buôn ma túy, đứa bé kia có thể sống đến bây giờ quả thực là kỳ tích. Mặc kệ có phải con của Nghiêm Đông Nam hay không, Vệ Thư Tuân đều xác định, y phải nhận nuôi đứa bé này.
“Chu Tuyền.” Vệ Thư Tuân cầm tay Chu Tuyền: “Em phải nhận nuôi đứa nhỏ này.”
Chu Tuyền gật đầu: “Ừ.” sau đó hắn vươn tay ôm lấy Vệ Thư Tuân: “Đừng khổ sở.”
Xem xét DNA, chứng thật đứa bé này có quan hệ cha con với Nghiêm Đông Nam. Sau khi Vệ Thư Tuân nói cho Nghiêm Đông Nam, Nghiêm Đông Nam vẫn lạnh mặt, hắn cũng không thích đứa con chưa bao giờ gặp mặt kia: “Giao nó cho cha mẹ tao đi, nếu bọn họ không cần thì đưa đến cô nhi viện.”
“Tao muốn nhận nuôi nó.” Vệ Thư Tuân nói.
Nghiêm Đông Nam ngẩn người: “Tùy mày, nó đi theo mày… Có thể càng tốt hơn!”
Mắt Vệ Thư Tuân đỏ ké: “Tao sẽ chăm sóc tốt cho nó, cha mẹ mày, tao cũng sẽ thay mày chiếu cố.”
Nghiêm Đông Nam bởi vì buôn lậu lượng lớn ma túy, bị phán tử hình, đây là lần cuối cùng Vệ Thư Tuân đến thăm hắn.
Chung quy… Vẫn là không thể cứu lại mệnh vận của thằng bạn thân.
Lại lần nữa trở về bệnh viện thăm đứa bé, phát hiện đứa nhỏ vẫn đang hôn mê kia đang kịch liệt co giật, bác sĩ ở một bên kiểm tra, Vệ Thư Tuân sốt ruột hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Đứa nhỏ làm sao vậy?”
“Lên cơn nghiện.” Bác sĩ lắc đầu, thở dài: “Mẹ đứa nhỏ này chắc khi mang thai không ngừng hút ma túy, cho nên vừa sinh ra nó đã bị nghiện nặng.”
“…!!” Vệ Thư Tuân đột nhiên hiểu được, trong vận mệnh ban đầu, y vốn có hồ sơ phạm tội vì sao có thể nhận nuôi đứa nhỏ này. Một đứa bé trời sinh bị nghiện, đại khái cha mẹ Nghiêm Đông Nam cũng không cách nào chấp nhận!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...