Editor: Thiên Vân
Beta: Vương Gia
——————
Vệ Thư Tuân để lại một câu rồi đi, lại khiến Giáo sư Lâm nôn nao đứng ngồi không yên. Kỹ thuật vận động tịnh tiến của Tàu vũ trụ đã có gần mười năm, kỹ thuật thành thục ổn định, nhưng có một vấn đề, chính là đã sắp theo không kịp kỹ thuật phát triển mới.
Trải qua mười năm nghiên cứu, mặc kệ là hệ thống tiếp đất, hệ thống quan sát, đo lường và điều khiển thông tín vân vân, các hạng mục hàng không đều có phát triển mới, nghe nói Trung tâm hàng không thời gian trước vừa mới cải tiến máy phân biệt chống bức xạ, theo sát đó Quan Trình lại tốn ba tháng liền hoàn thành miền đàn hồi khí nén, giúp Tàu vũ trụ hạ cánh càng nhẹ nhàng ổn định. Chỉ có nghiên cứu Tàu vũ trụ vẫn không có tiến triển gì, còn đang kéo dài các kỹ thuật lâu năm, sao không làm Giáo sư Lâm nóng nảy đây.
Đột nhiên nghe Vệ Thư Tuân đưa ra chuyển động vận hành, ý nghĩ của Giáo sư Lâm bỗng sáng lên, lúc này cầm lấy bản nháp tiến hành tính toán.
“Lão Lâm, tôi tới lấy ghi chép thực nghiệm của hôm nay.” Một giáo sư tóc hoa râm đi vào, nói với Giáo sư Lâm đang vội vàng giải toán, nhìn ông viết viết vẽ vẽ trên bản nháp, tò mò đi thẳng qua: “Lão Lâm, anh đang làm gì?”
Giáo sư Lâm cũng không ngẩng đầu lên, hỏi lại: “Anh cảm thấy đổi phương thức vận hành của tàu vũ trụ thành tịnh tiến có khả năng không?”
“Rất khó.” Vị giáo sư kia trả lời: “Không thể giải quyết vấn đề phân chia sóng tập trung.”
“Phân chia sóng tập trung nên giải quyết thế nào?”
Hai người cơ hồ đồng thời nói ra cùng một câu.
Giáo sư Lâm đột nhiên trừng hướng vị lão giáo sư kia: “Được lắm ha lão Kim, thì ra anh có nghiên cứu chuyển động quay của tàu vũ trụ rồi, vì sao không tìm tôi làm chung!”
“Không phải chưa có tiến triển à, tìm anh cũng chỉ lãng phí thời gian.”
Nghiên cứu viên Trung tâm hàng không đều không phải ngu ngốc, về chuyển động quay của Tàu vũ trụ sớm đã có người nghiên cứu qua, nhưng Tàu vũ trụ khi khởi động, bởi vì năng lượng và tốc độ quá mạnh, sẽ sinh ra một loại sóng điện từ vô hình, được gọi là sóng tập trung, Tàu vũ trụ sở dĩ chọn dùng hình thái hai bên, chính là vì có thể thuận lợi phóng thích sóng tập trung, không cho chúng tạo thành ảnh hưởng cho phi thuyền.
Đổi với phương thức vận hành của tàu thành chuyển động quay, có thể tiết kiệm nguồn năng lượng ở mức lớn hơn, còn có thể chuyển đổi tàu mẹ, giúp tàu vẫn duy trì ở trạng thái tốt nhất, nhanh hơn tốc độ tên lửa —— dựa theo bản nháp các loại công thức giải toán, phương hướng nghiên cứu này hẳn là chính xác.
Đáng tiếc khi chính thức thực nghiệm, không làm cách nào vượt qua sóng tập trung nhất định sinh ra khi phi hành, một khi chọn dùng chuyển động quay, sóng tập trung sẽ phát sinh điện từ hỗn loạn, làm cho tàu vũ trụ không khống chế được, bởi vậy nghiên cứu này bị tạm gác lại.
Giáo sư Lâm là một lão khoa học gia cố chấp, cho dù đã lấy được tư liệu nghiên cứu trước kia giáo sư Kim đã làm, ông vẫn muốn tự bắt tay làm. Đáng tiếc, kết quả giống nhau, đều bởi vì điện từ hỗn loạn mà thất bại.
Lúc này, Giáo sư Lâm lại nghĩ tới Vệ Thư Tuân.
Tàu vũ trụ không gian chuyên chở hữu hạn, bản thân không phải tịnh tiến cũng chỉ có thể quay, không tính là cách tự hỏi quá khó gì. Nếu không phải ông bận quá không để ý tới, đã sớm có thể tự nghĩ ra, nào cần đến Vệ Thư Tuân nhắc nhở. Nhưng mà, không biết vì cái gì, càng nhớ lại vẻ mặt lúc ấy của Vệ Thư Tuân, lại càng cảm thấy y giống như đang nói: Tôi biết nè, nhưng tôi không nói cho ông đâu ha!
Giáo sư Lâm lắc đầu, cảm thấy được mình khẳng định bởi vì mấy ngày nay bận thực nghiệm đến choáng váng, Vệ Thư Tuân là sinh viên năm ba thôi, người kinh nghiệm ít nhất cả Trung tâm hàng không, y có thể hiểu bao nhiêu… Nhưng mà, y có thể lấy lý lịch ít như vậy trở thành thành viên Trung tâm hàng không, không phải đã chứng minh năng lực của y sao?
Giáo sư Lâm nâng nâng kính, quay qua trợ lý phía sau: “Tiểu Dương, cậu cảm thấy tàu vũ trụ còn có thể cải tiến sao?”
“Cải tiến?” trợ lý Tiểu Dương không rõ: “Giáo sư Lâm, là có vấn đề gì sao?”
“Không, tôi chỉ muốn nghe thử suy nghĩ của cậu, tùy tiện nói thử xem.”
Trợ lý Tiểu Dương nghiêm túc suy nghĩ một hồi, lắc đầu: “Kỹ thuật vận hành của tàu vũ trụ vẫn rất ổn định, căn cứ thực nghiệm gần đây, sai số không cao hơn 2%, tôi cho rằng chỉ cần điều tiết tốt khống chế quỹ đạo khi đi, cũng không cần tiến hành cải tiến gì, hơn nữa trong thời điểm này, tôi cảm thấy không cần thiết mạo hiểm cải tiến gì.”
Đây là lời nói kinh nghiệm, Tiểu Dương nói không sai, trong thời điểm này, ổn định trọng yếu hơn tất cả. Nhưng mà… Giáo sư Lâm thở dài. Trợ lý Tiểu Dương, là một trợ lý tốt… Nhưng chỉ là trợ lý thôi.
Mấy ngày nay Giáo sư Lâm bận rộn, Vệ Thư Tuân lại sống cực kỳ thoải mái. Y và Giáo sư Quan Trình đã sinh ra hiểu lầm nhận thức phương diện nào đó, y cho rằng Giáo sư Lâm muốn nhằm vào Giáo sư Quan Trình, vì không để Quan Trình lo lắng, lựa chọn giấu diếm không nói. Mà Quan Trình thấy Vệ Thư Tuân tránh không trả lời, tự nhiên nghĩ là Vệ Thư Tuân đang tủi thân, vì thế để bồi thường, Giáo sư Quan Trình xin đổi công tác cho Vệ Thư Tuân, cho y đi phòng thí nghiệm khoang thuyền vũ trụ chơi.
Nói là chơi, kỳ thực cũng phải làm việc. phòng thí nghiệm khoang thuyền Vũ trụ ngay cách vách phòng thí nghiệm tiếp nối, là phòng thí nghiệm lớn tổng cộng hơn năm trăm m2, nơi này phụ trách chế tạo khoang thuyền và huấn luyện phi hành gia.
Thật ra Vệ Thư Tuân không có tư cách tham gia chế tạo khoang thuyền vũ trụ, cho nên việc của y là hỗ trợ huấn luyện khoang thuyền cho phi hành gia.
Vệ Thư Tuân thường xuyên chạy đến phòng thí nghiệm khoang thuyền, đều rất quen các trợ lý nơi này, cùng mọi người chào hỏi xong liền hỏi giáo sư phụ trách về công việc của mình.
Sau khi chân chính tham gia dự án Hàng không có người lái, Vệ Thư Tuân mới biết được phi hành gia kỳ thực tổng cộng có mười người, mười người phải tham dự huấn luyện hàng không, cuối cùng ba người ưu tú nhất mới có thể đi lên Tàu vũ trụ có người lái, trở thành anh hùng, những người khác tuy cũng cố gắng cũng đổ mồ hôi, lại chỉ có thể không có tiếng tăm gì.
Bởi vậy phi hành gia huấn luyện cực kỳ khắc khổ, làm cho nghiên cứu viên phụ trách bọn họ gần như chịu không nổi, nghe Vệ Thư Tuân nói y được điều lại đây, không ít người kêu muốn tặng việc cho Vệ Thư Tuân —— đương nhiên bọn họ chỉ là nói chơi.
“Giáo sư Lữ, giáo sư Quan phái tôi đến hỗ trợ, xin hỏi tôi phải phụ trách công việc gì?” Vệ Thư Tuân báo danh với giáo sư Lữ huấn luyện du hành vũ trụ, cũng tò mò dùng khoé mắt nhìn về phía nhà du hành lơ lửng trong môi trường chân không.
“À, giáo sư Quan có nói với tôi.” Giáo sư Lữ gật gật đầu: “Nếu cậu hoàn thành công việc, để cậu vào phòng thí nghiệm chân không chơi một giờ.”
Vệ Thư Tuân ngẩn người: “Hả, tôi không có…”
Sau đó mới sáng tỏ, khẳng định là Giáo sư Quan Trình giúp y xin với giáo sư Lữ. Quả thật y cảm thấy rất hứng thú với phòng thí nghiệm chân không, cũng rất muốn thử cảm giác lơ lửng trên không, vì thế gật đầu: “Đúng vậy, xin hỏi muốn tôi làm việc gì?”
Huấn luyện khoang thuyền cũng không thoải mái như kênh khoa học hay quay, phi hành gia chỉ cần luyện tập lơ lửng và ăn cái gì đó trong phòng thí nghiệm chân không là được. Bọn họ rất vất vả, trừ huấn luyện trong phòng chân không ra, còn phải tập được làm sao ra khoang thần tốc, làm sao sửa gấp các thiết bị dụng cụ trong hoàn cảnh không ổn định như vậy. Vì thế phòng thí nghiệm chân không còn kiến thiết một rảnh nước thật lớn, để mô hình khoang thuyền với tỷ lệ 1:1 vào trong đó, cho phi hành gia mặc đồ lặn bơi vào đó, vì mô phỏng đồ vũ trụ chân thật, còn buộc bọt biển plastic lên người họ, sau đó khống chế dụng cụ khuấy động dòng nước, bức bách phi hành gia dưới tình huống như vậy tiến hành bơi vào khoang thuyền bơi ra khoang thuyền và việc tu sửa gấp.
Vì có được số liệu chi tiết nhất, giáo sư Lữ quyết định phái một nghiên cứu viên đi theo cùng lặn vào nước quay phim. Đáng tiếc cả phòng thí nghiệm đều là một đám nghiên cứu viên tử trạch liễu yếu đào tơ, kêu bọn họ cùng lặn vào nước thì không sao, chỉ là lấy thể lực tử trạch của họ, đại khái sẽ không thể tiếp tục công việc kế tiếp. Vì thế Vệ Thư Tuân được Giáo sư Quan Trình đề cử đến đây.
Vệ Thư Tuân mặc đồ lặn vào, cùng một phi hành gia trẻ tuổi cùng tiến vào khoang thuyền, lập tức khoang thuyền được chuyển vào khe nước, hai người bắt đầu lơ lửng trong nước, phi hành gia kia cười với Vệ Thư Tuân, linh hoạt trở mình bổ nhào một cái, biểu hiện mình không trở ngại gì trong nước. Lập tức một chỗ trong mô hình khoang thuyền sáng đèn đỏ lên, biểu thị nơi nào đó xuất hiện vấn đề, phi hành gia kia lập tức bơi qua.
Hắn cần ở trạng thái không trọng lực và mặc đồ vũ trụ tiến hành sửa gấp khoang thuyền, bọt biển cột trên người hoàn toàn không thể cản trở động tác của hắn, hắn nhanh chóng sửa chữa bộ phận bị tổn hại, đèn đỏ tắt.
“Thật nhanh.” Vệ Thư Tuân rất bội phục, y nghe nói phi hành gia đều là phi công không quân, còn cảm thấy bọn họ chỉ là tố chất thân thể mạnh, không ngờ kỹ thuật cũng rất lợi hại, tuy nói là vì đã qua huấn luyện, nhưng thiết bị trong khoang thuyền cũng không phải tùy tiện có thể sửa được.
Mới vừa nói xong, đột nhiên trước mắt bắn ra một màn hình giả thuyết, xuất hiện một hình quét 3D khoang thuyền vũ trụ hình trứng.
“Cậu cũng có thể sửa, không cần bội phục anh ta.” Máy học tập nói.
Vệ Thư Tuân cười khẽ, không tiếng động nói: “Cảm ơn.”
Huấn luyện trong mô hình khoang thuyền vũ trụ mục đích là vì giúp phi hành gia có thể kiểm tra tu sửa thiết bị dụng cụ trong chân không, bởi vậy cấu tạo giống như đúc khoang thuyền thật sự, vì thế Vệ Thư Tuân khi không lại lấy được bản vẽ của khoang thuyền vũ trụ quý báu, không chỉ như thế, máy học tập còn ghi chú hết tất cả các chi tiết mà nó có thể nhìn ra.
Kế tiếp dòng nước bị khống chế đánh ập vào khoang thuyền vũ trụ, Vệ Thư Tuân không đề phòng đột nhiên bị đụng vào vách khoang, được phi hành gia bên cạnh giữ chặt, Vệ Thư Tuân gật đầu với hắn ý bảo không thành vấn đề, phi hành gia kia buông tay, quay qua bảng điều khiển.
Bảng điều khiển sáng lên đèn vàng, đại biểu bên ngoài khoang thuyền xuất hiện hư tổn, phi hành gia kia thao tác ở bảng điều khiển một đợt trước, xác định vị trí hư hại. Mà khi hắn làm việc, Vệ Thư Tuân đứng quay một bên tự nhiên cũng nhớ kỹ động tác, máy học tập còn phân tích ra những thao tác này có tác dụng gì với khoang thuyền. thao tác nào là kiểm tra đo lường bên trong, nào là quét hình ngoại bộ, lệnh khởi động ánh sáng ra-đa là cái nào vân vân.
Vệ Thư Tuân: “…”
Cứ cảm thấy lại không cẩn thận học được rất nhiều thứ không thể học rồi.
Phi hành gia sau khi xác định vị trí hư hai ngoại bộ, xách thùng dụng cụ mở ra cửa khoang thuyền. Căn cứ quy định, cửa khoang thuyền chỉ cho phép mở ra một khe nhỏ nhất, phi hành gia kia thuần thục từ khe hở chui ra, nghĩ lại phía sau có một nghiên cứu viên gầy yếu, khi muốn bơi về hỗ trợ, phát hiện y đã chui theo ra.
Phi hành gia kia giơ ngón tay cái lên với Vệ Thư Tuân, bơi tới vị trí mà hệ thống biểu hiện hư hao để tiến hành sửa chữa. Khoang thuyền đã căn cứ một ít giả thiết lấy từ tình huống thực tế, hiện tại mô phỏng chính là khoang thuyền bị mảnh thiên thạch nhỏ va chạm, làm cho thiết bị thăm dò quỹ đạo hư hỏng.
Phi hành gia mở ra tầng cách ly ngoại bộ, bắt đầu tiến hành sửa chữa. Vệ Thư Tuân bơi bên cạnh hắn, dùng cái móc khóa ở eo cố định chặt mình vào vách ngoài khoang thuyền, đứng nhìn phi hành gia loạng choạng theo sóng nước, gian nan mà sửa chữa.
Dưới tình huống này Vệ Thư Tuân cũng chưa nắm chắc có thể sửa được, huống chi là nhà du hành kia. Không biết là quá khẩn trương hay sao, hắn không thể sửa được thiết bị thăm dò quỹ đạo, điều này làm hắn càng khẩn trương, động tác có chút loạn lên.
Vệ Thư Tuân thấy hắn lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, thoạt nhìn quá đáng thương, nghĩ đến vừa rồi người này kéo mình một cái, giúp mình không đụng vào vách khoang phi thuyền, ở góc chết của camera, Vệ Thư Tuân lén chỉ chỉ vào một sợi dây hồng, làm ra động tác vặn.
Vệ Thư Tuân chưa có tiếp xúc đến thiết bị thăm dò quỹ đạo, nhưng lấy trình độ bây giờ của y, chỉ là nhìn dây thôi đã hiểu. phi hành gia kia vốn đã trải qua huấn luyện, được Vệ Thư Tuân nhắc nhở, cuối cùng nhớ tới phải sửa thế nào.
Qua gần nửa giờ trong nước, thực nghiệm cuối cùng chấm dứt, khoang thuyền được kéo lên. Vệ Thư Tuân cởi lồng dưỡng khí, khi ra khỏi khoang thuyền thì nghe thấy giáo sư Lữ nói với phi hành gia đi phía trước y: “Nghiêm Chu, hơi quá thời gian đó.”
Vệ Thư Tuân liền nhìn thấy phi hành gia tên Nghiêm Chu kia giật mình thiếu chút nữa nhảy dựng lên, sốt ruột hỏi: “Giáo sư Lữ, quá bao nhiêu thầy?”
“5 giây, còn trong phạm vi cho phép, đủ tư cách.” Giáo sư Lữ vỗ vỗ tập hồ sơ: “Lần sau nhớ chú ý chút.”
Nghiêm Chu vội dùng sức gật đầu: “Vâng!”
Hai người cùng nhau đến phòng thay quần áo, Nghiêm Chu đột nhiên nói với Vệ Thư Tuân: “Cảm ơn cậu giúp đỡ, bằng không tôi chết chắc.” Giọng hắn đầy cảm kích.
Vệ Thư Tuân bật cười: “Nào khoa trương như vậy, nhiều lắm chỉ bị nói hai câu.”
“Không, cậu không rõ.” Nghiêm Chu lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Đây là lần đầu tiên tôi tham gia huấn luyện du hành vũ trụ, tôi mới 25 tuổi, là phi hành gia dự bị ít tuổi nhất, bên ngoài không biết bao nhiêu người có quan hệ chờ kéo tôi xuống, lần này tôi mà có sai lầm, chỉ sợ ngày mai sẽ bị thay thế.”
Vệ Thư Tuân lý giải gật gật đầu, nếu không phải yêu cầu tố chất của phi hành gia quá cao, hơn nữa phải là phi công ưu tú nhất, nếu không không biết bao nhiêu người có bối cảnh quân đội sẽ nhét người trong nhà mình vào nhà du hành vũ trụ nữa.
“Anh không rành sửa chữa?”
Nghiêm Chu cười khổ: “Kêu tôi sửa phi cơ còn được, nhưng mấy thiết bị này khó với tôi quá.”
“Ồ…” Vệ Thư Tuân nghiêng đầu suy nghĩ một hồi: “Nếu có cái gì không hiểu, mà anh không chê thì có thể hỏi tôi.”
Nghiêm Chu mừng rỡ: “Thật hả? ai ở đây cũng bận quá, không rảnh dạy thêm cho tôi, nếu cậu chịu giúp, tôi sẽ trả học phí”
Vệ Thư Tuân khoát tay: “Học phí thì không cần, trước khi anh học được, mời tôi ăn cơm chiều là ok.”
Giáo sư Quan Trình cho Vệ Thư Tuân đến chơi không phải là nói cho vui, trừ lần lặn xuống nước hồi sáng có hơi mệt ra, những lúc sau y cũng rất nhẹ nhàng, tỷ như nhìn phi hành gia luyện tập ăn cơm uống nước như thế nào trong trạng thái chân không trong phòng thí nghiệm, chọc cho đoàn người cười liên tục, sau khi kết thúc thời gian làm việc Vệ Thư Tuân nhận được phần thưởng của y, đến phòng thí nghiệm chân không chơi một giờ.
Trạng thái không trọng lực không vui như đã tưởng, Vệ Thư Tuân còn tưởng rằng mình thể chất tốt, không thành vấn đề, ai ngờ vừa vào phòng đã té ụp mặt, đầu quay xuống dưới chân quay lên trên, cố thế nào cũng quay không lại được, thiếu chút nữa bị mọi người cười chết. Nhưng sau đó ngẫm lại, Vệ Thư Tuân lại cảm thấy vui vẻ.
Mấy ngày nay Giáo sư Lâm bận rộn nghiên cứu, Vệ Thư Tuân lại sống rất vui vẻ rất nhàn nhã, ban ngày hầu các phi hành gia huấn luyện, buổi tối giúp Nghiêm Chu học bù, lúc rảnh, giáo sư Lữ còn cho phép họ vào phòng thí nghiệm chân không chơi, đây là mấy ngày nhẹ nhàng vui vẻ nhất Vệ Thư Tuân từng trải.
Sau đó có một ngày, phiền toái cuối cùng đến đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...