Editor: Thiên Vân
Beta: Vương Gia
——————
Tuy nói ký hợp đồng, nhưng kỳ thực Vệ Thư Tuân chả quan tâm chuyện làm minh tinh, y không có thời gian tốn sức làm viêc này. May mà Chu Tuyền thông hiểu lòng người, công việc đầu tiên chọn cho y là người mẫu đại diện.
Đó là một công ty sản phẩm vừa nổi tiếng trong nước, giám đốc và Chu gia cũng có chút quan hệ, cho nên tuy Vệ Thư Tuân không có tên tuổi, cũng chưa được huấn luyện người mẫu chuyên nghiệp, đối phương vẫn chấp nhận cho y đặt ở mặt tiền quảng cáo. Đương nhiên, một nguyên nhân khác vẫn là chỉ số nhan sắc của Vệ Thư Tuân qua ải, vị giám đốc kia là xem qua hình của Vệ Thư Tuân mới chấp nhận.
Bởi vì Vệ Thư Tuân không phải người mẫu chính, chỉ thay ba bộ quần áo, dựa theo yêu cầu nhiếp ảnh gia bày ra mấy động tác, chụp ảnh liền xong, trước sau không quá một giờ, công việc nhàn hạ đến bất ngờ.
“Như vậy là xong?” Vệ Thư Tuân không thể tin nổi mà hỏi Trương Khải.
“Đúng vậy.” Trương Khải nghĩ là y bất mãn, thật cẩn thận nói: “Bây giờ cậu còn chưa có tên tuổi, cho nên tạm thời chỉ quảng cáo sản phẩm thôi, chờ sau này chúng tôi sắp xếp để cậu lên TV…”
“Khỏi khỏi.” Vệ Thư Tuân xua tay: “Người mẫu sản phẩm là đủ rồi, cái khác tôi không có thời gian.”
Thi thoảng đi chụp mấy tấm ảnh còn được, chuyện phải lên TV, chưa nói đến việc có thời gian hay không, Vệ Thư Tuân cũng không có tự tin kia. Y cũng chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp, lên TV chỉ có nước mua bia miệng.
“Á…” Trương Khải vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy diễn viên mới không muốn đóng phim, nhưng ông không dám mắng Vệ Thư Tuân, đành gọi điện thoại cho cấp trên báo cáo, đối phương đáp là “Chờ cậu ta muốn quay thì kiếm”, Trương Khải càng không dám nói tiếp nữa. Ông hoài nghi Vệ Thư Tuân kỳ thực là công tử nhà sếp, bằng không nào có chuyện dung túng nghệ nhân dưới tay như vậy.
Giải trí Hoàn Thiên cho Vệ Thư Tuân không gian tự do lớn nhất, y nói không có thời gian, Giải trí Hoàn Thiên cũng chỉ an bài việc làm người mẫu sản phẩm thôi, ngay cả huấn luyện cũng không ép, khiến Vệ Thư Tuân tự cảm thấy ngượng ngùng.
Hình của y và các người mẫu nổi danh khác cùng xuất hiện ở biển quảng cáo trung tâm thương mại, dung mạo xuất sắc và hơi thở thanh xuân dào dạt làm lay động không ít tâm hồn thiếu nữ, nhiều ít cũng có chút fan, tiến độ nhiệm vụ tăng lên 0. 5%. Tuy cái này không có nghĩa lý gì với Vệ Thư Tuân, nhưng lương làm người mẫu cũng thật vào túi. Nếu không phải dì út của Chu Tuyền rộng rãi với y, thứ nghệ nhân vô trách nhiệm như y đã sớm bị đóng băng rồi, điểm ấy Vệ Thư Tuân rất rõ ràng.
Cho nên đến cuối kỳ, nhận được kịch bản Giải trí Hoàn Thiên sắp xếp, chuẩn bị để y nhận một bộ phim quay trong ngày nghỉ, Vệ Thư Tuân do dự mãi nhưng lại ngại từ chối tiếp.
Học kỳ này Vệ Thư Tuân vẫn thành thành thật thật lên lớp, các môn của ngành đầu thì thuận buồm xuôi gió, Công trình cơ học trước mắt chỉ là học căn bản, hai ngành đều không khó, cuối cùng không cần như cuối kỳ trước, vội vàng nước tới chân mới nhảy. Khó được một lần thảnh thảnh thơi thơi, thi cử cũng không khó khăn gì, Vệ Thư Tuân quả thực vui vẻ thoải mái, mới hối hận hành vi cúp tiết trước kia của mình.
Thì ra cảm giác không cần học thêm giờ là sảng khoái như vậy!
Sau khi thi xong, Vệ Thư Tuân liền bị Trương Khải đón đi tham gia quay phim.
Đây là một đầu tư nhỏ của Giải trí Hoàn Thiên, mục đích là debub mấy nghệ nhân mới trong công ty, kịch bản vẫn theo motip cũ xì:
Nam chính, thiếu gia nhà giàu bá đạo ngạo mạn.
Nam phụ, thiếu gia nhà giàu lịch sự tao nhã.
Nữ chính, cô gái bình dân kiên cường.
Vệ Thư Tuân diễn là… Nam phụ phụ: vật hi sinh thanh mai trúc mã bên cạnh nữ chính.
Nội dung đại ý có thể tổng kết thành một câu: thiếu gia bá đạo yêu phải tôi.
Kịch bản máu chó giữa thiếu nữ bình dân và hai vị thiếu gia nhà giàu yêu đến yêu đi, cả bộ phim chỉ có hai mươi tập, cảnh tượng cơ bản tập trung ở vườn trường, thời lượng của Vệ Thư Tuân khá ít, hơn nữa y vội vàng đến trường, bởi vậy đạo diễn đặt mấy cảnh của y đến cuối cùng. Vệ Thư Tuân thi xong được đón qua, các diễn viên chính đã quay gần hết rồi, quan hệ cũng thực hòa hợp. Vệ Thư Tuân thì cứ như một kẻ ngoại lai đột nhiên xâm nhập, mấy diễn viên chính có chút lạnh lùng với y, nhưng mà ai cũng biết nam phụ phụ của tổ là người có bối cảnh, đạo diễn tình nguyện quay sau cũng không dám đổi diễn viên, bởi vậy cũng không ai dám bày sắc mặt cho y xem.
Nam phụ phụ mà Vệ Thư Tuân diễn tên là Lý Bình, là một tên côn đồ không ra gì, mở màn câu chuyện là cảnh tượng y dọa dẫm nam chính cao phú soái.
Đạo diễn nói xong vai diễn của y, hỏi: “Hiểu được chứ?”
Vệ Thư Tuân gật đầu, y tuy không có thời gian tham gia hành động huấn luyện của công ty, nhưng buổi tối trước khi ngủ, cũng kêu máy học tập tiến hành một ít huấn luyện cho y, cách thức giống như lúc trước dạy hắn đánh nhau. Không dám nói so được với diễn viên chuyên nghiệp, nhưng biểu diễn cùng vị trí chọn góc quay cơ bản vẫn biết.
“Vậy thì tốt, dẫn cậu ta đi hóa trang trước.” Đạo diễn dặn trợ lý xong, lúc Vệ Thư Tuân đi rồi, mới lo lắng hỏi Trương Khải: “Nói thật Trương Khải, cậu ta được không vậy? Cậu ta phải diễn là côn đồ đó.”
Không thể trách ông lo lắng, Vệ Thư Tuân mới từ trường học đi ra, sau lưng còn đeo ba lô, đủ nguyên bộ của sinh viên ngoan rồi, cặp kính đen trên mặt càng làm y có vẻ ngờ nghệch. Đột nhiên kêu y diễn một tên côn đồ không dính dáng chút nào, một người mới cái gì cũng không biết như vậy, có thể diễn cho ra khí chất hoàn toàn bất đồng không?
Cố tình vị này lại là đại thiếu gia có phía trên hậu thuẫn, lúc trước ban đầu là muốn lăng xê y làm nam chính, kết quả kịch bản phát ra không bao lâu, không biết là ai gọi đến, nói Vệ Thư Tuân không có thời gian, vì thế sửa làm nam số 3 ít đất diễn chút. Lại không bao lâu, lại không biết là ai gọi tới, nội dung kịch bản ban đầu vốn là nam số 3 làm kẻ hi sinh cũng bị bỏ, biến thành một … thiếu niên tốt đẹp trai có hơi hư, sau đó dưới ảnh hưởng của nữ chính mà trở thành người tốt.
Tuy không biết gọi tới là ai, nhưng chỉ nhìn loại bối cảnh này, cho dù Vệ Thư Tuân diễn tệ mấy, đạo diễn như ông cũng không chỉ trích được gì, nếu không thiếu gia người ta tủi thân một cái, nói không chừng ông cũng bị đuổi. Giải trí Hoàn Thiên không chỉ không thiếu nghệ nhân, đồng thời cũng không thiếu đạo diễn.
Vệ Thư Tuân đã hóa trang xong, thay đồ diễn. Tuy bây giờ là mùa đông, nhưng canh quay đang trong mùa hè, bởi vậy chỉ có thể mặc một cái áo sơ mi tay ngắn màu sắc rực rỡ, một cái quần bò ăn xin đầy lỗ, tóc bị chuyên gia trang điểm kéo kéo vài cái, liền biến thành hình tượng một tên côn đồ không ra làm sao lăn lộn kiếm ăn trên đường.
Vệ Thư Tuân có chút ghét bỏ sửa lại áo, lúc y làm côn đồ, cũng không có ăn mặc quê mùa như vậy. Kỳ thực côn đồ có cách điệu cũng theo sát xu hướng lắm, tuy có thể là xu hướng HKT, nhưng áo sơmi hoa, quần bò lủng lỗ gì gì đó, cũng không biết là phong cách ăn mặc của côn đồ thời đại nào nữa.
Mặc một bộ đồ không hợp đi ra, đạo diễn lại đến nói cảnh diễn cho Vệ Thư Tuân một lần nữa. cảnh diễn này kỳ thực là mở đầu câu chuyện, Lý Bình mà Vệ Thư Tuân thủ vai dẫn một đám côn đồ nhàm chán ngồi xổm ở ven đường nói chuyện tào lao, nam chủ Trương Kiết lái chiếc siêu xe chạy qua, làm bọn họ ăn một miệng tro bụi. Vì thế lại ngẫu nhiên nhìn thấy chiếc siêu xe Trương Kiết đậu ở ven đường, Lý Bình đâm thủng lốp xe, bị Trương Kiết bắt được. Hai bên đánh nhau, Trương Kiết không đánh lại số đông, đang lúc nguy hiểm, nữ chính lao tới cứu hắn.
Diễn viên quần chúng đã sớm chờ ở một bên, trời lạnh lẽo mà mặc áo sơmi tay ngắn lạnh đến run run, lại không ai dám oán giận một tiếng, Vệ Thư Tuân ngại để bọn họ đợi tiếp, thấy đạo diễn còn muốn nói, vội xua tay: “Tôi biết mà đạo diễn, côn đồ thôi, tôi biết diễn!”
Đạo diễn nhìn bóng Vệ Thư Tuân, sắc mặt hơi trầm xuống, khoát tay: “Chuẩn bị bắt đầu quay!”
Vệ Thư Tuân không phải tự phụ, kêu y diễn vai khác y khẳng định ngồi nghe đạo diễn nói hết, côn đồ thôi, không cần phải nói nhiều lắm.
Đi đến đám chỗ diễn viên quần chúng, lễ phép chào hỏi mọi người, mọi người cùng ngồi xổm ven đường, đạo diễn vừa hô bắt đầu, Vệ Thư Tuân ngẩng đầu, vẻ mặt đã thay đổi.
Khóe miệng hơi nhếch, vẻ mặt kênh kiệu xốc nổi, ánh mắt không có ý tốt nhìn chằm chằm túi ví của người đi đường, nhìn thấy người đẹp đi ngang qua, liền huýt gió một tiếng, sau đó dưới cái trợn mắt của đối phương mà đắc ý cười ha ha. Diễn viên quần chúng vốn cũng không biết diễn côn đồ cụ thể phải làm gì, chỉ là bừa bãi ngồi xổm mà thôi, thấy Vệ Thư Tuân làm vậy, cũng không khỏi làm theo để sinh động lên.
“Cắt!” Đạo diễn thực vừa lòng, bởi vì không phải cảnh quan trọng, một cảnh liền qua, quay qua nói với nam chủ: ” Cảnh tiếp theo, Trương Kiết lên sân.”
Kế tiếp là Lý Bình bị khói ô tô phun vào mặt, trả thù mà đâm thủng lốp xe của Trương Kiết, hai bên xảy ra ẩu đả.
Đây là một bộ phim thần tượng, cho nên hoàn toàn không cần suy nghĩ tại sao một thiếu gia nhà giàu, một côn đồ đầu đường làm sao có võ công cao cường thế, tóm lại nơi này có một cảnh đánh nhau rất phấn khích.
Vì thế chỉ đạo võ thuật lên sân khấu, giảng giải cho Vệ Thư Tuân còn chưa được huấn luyện nên đánh thế nào.
“Trương Kiết đấm ngang qua như vậy, cậu né thế này…” Chỉ đạo võ thuật nâng tay đấm ngang, đang muốn chỉ điểm Vệ Thư Tuân tránh thế nào, y đã bản năng né được.
“Hả?” Chỉ đạo võ thuật ngẩn người: “Kế tiếp, anh ta sẽ đá vầy, cậu liền…”
Vệ Thư Tuân cản lại, hỏi: “Là muốn né hay cản?”
“A, cậu có luyện qua à?” Chỉ đạo võ thuật vẻ mặt thú vị nói: “Tôi nhìn cậu cản thế nào trước, lại sửa sau.”
Vì thế hai người đánh luôn trong trường phim, Vệ Thư Tuân học là kỹ thuật cách đấu giết người, nói chung không giống với chỉ đạo thuần võ thuật, y cũng không am hiểu phòng thủ, càng quen chủ động tiến công. Vì thế đánh đánh, Vệ Thư Tuân bất tri bất giác ra tay thật, một cái khóa cổ họng mà khống chế chỉ đạo võ thuật, đá một cái dưới chân mà hất ngã ông ta.
“Khụ khụ khụ…” Chỉ đạo võ thuật thiếu chút nữa thở không nổi, nằm trên mặt đất ho sù sụ, Vệ Thư Tuân vội buông tay, sốt ruột hỏi: “Chỉ đạo Lâm, xin lỗi, ngài không sao chứ?”
“Cậu cậu… Khụ…” chỉ đạo Lâm được mọi người nâng dậy, chỉ vào Vệ Thư Tuân nửa ngày, bất đắc dĩ nói: “Trước kia cậu… Tham gia quân… Muốn chết… Diễn kịch thì không thể như vậy, kiềm chế chút…” tiếp đó quay qua đạo diễn: “Đạo diễn Lý, không cần dạy thằng nhóc này động tác võ thuật, cậu ta biết.”
Đạo diễn Lý đã nhận ra, ngơ ngác gật đầu, nhịn không được sờ sờ cổ họng mình. Vệ Thư Tuân khống chế chỉ đạo lâm ác cỡ nào, ông cũng thấy được rành mạch.
Mấy ngày kế tiếp, Vệ Thư Tuân cuối cùng bổ sung xong đất diễn không bao nhiêu của y. Đơn giản chính là phát hiện thanh mai trúc mã của mình thích phải nam chính Trương Kiết, vì thế không ngừng gây chuyện với Trương Kiết, sau khi đã trải qua mấy cảnh đánh nhau, bị thanh mai trúc mã dạy dỗ đạo đức đạo lý một trận, vì thế tự nhiên tỉnh ngộ, sửa lại lỗi lầm. Cuối cùng kết cục của Lý Bình là trợ giúp thanh mai trúc mã thoát khỏi chước ngại chông gai mà đi tìm Trương Kiết, nhìn bóng thanh mai trúc mã rời đi, thoải mái mỉm cười, đi về hướng bọn bảo tiêu tiến đến bắt giữ.
Lại sau này chính là ba cái tình tiết nam nữ chính yêu đến yêu đi, không liên quan đến vật hi sinh Lý Bình, cũng không dính gì đến Vệ Thư Tuân.
Tác giả có lời cần nói: À, tôi cũng không tính thật sự viết về phương diện giới giải trí, cho nên không hiểu biết lắm, ai thấy có gì sai cứ bỏ qua, đây chỉ là một đoạn chuyển cảnh thôi. Vì cái gì viết nội dung này, về sau sẽ cho mọi người một kinh hỉ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...