Editor: Thiên Vân
Beta: Vương Gia
——————
Công trình cơ học, là một chuyên khoa trực thuộc học viện hàng không vũ trụ, có rất nhiều loại cơ học chi nhánh, thuộc về lĩnh vực công trình kỹ thuật, phương hướng phát triển tương lai càng khoa trương. Vệ Thư Tuân từng tra được trên mạng, nhìn thấy giới thiệu về hướng phát triển ngành nghề bao gồm: Cầu đường hầm, công trình thuỷ lợi cảng công, kiến trúc dân dụng, chế tạo thuyền hàng hải, hàng không vũ trụ, mỏ luyện kim, cơ giới hoá, công nghiệp quân sự quốc phòng vân vân tuy mỗi nhánh cơ học phương hướng bất đồng, nhưng mặc kệ lấy cái nào ra nói, đều là mấy nghề nghiệp vừa nghe khiến người ta ngửa cổ mà nhìn thôi
So với ngành khoa học và kỹ thuật điện tử của y, tuyệt đối là cách biệt một trời. Ít nhất ngành y mới vừa tốt nghiệp, việc làm có thể tìm được chỉ có thợ kỹ thuật, tốt một chút, có thể gọi là kỹ sư kỹ thuật, dù giới thiệu trên mạng viết đặc sắc rực rỡ thế nào, cũng không dám so sánh với hàng không vũ trụ, công nghiệp quân sự quốc phòng.
Cho nên dù Vệ Thư Tuân chưa quyết định phải học ngành này không, nhưng tuyệt đối mang ý kính ngưỡng, không có đứa con trai nào có thể không bị mấy từ hàng không vũ trụ, công nghiệp quân sự quốc phòng hấp dẫn.
Như mấy ngành cao cấp vậy, Vệ Thư Tuân không rõ vì sao bọn Lưu Vĩnh Đông nói không phải ngành tốt: “Em có coi tài liệu về công trình cơ học trên mạng, tương lai thậm chí có thể đi vào lĩnh vực hàng không vũ trụ, vì sao nó không phải ngành tốt?”
“Bởi vì quá khó.” Tôn Y tiếp lời: “Không chuẩn bị tâm lý đi học ngành này, sẽ mệt chết đó!”
“Đúng rồi đúng rồi.” Phùng Vĩ tiếp lời: “Anh quen một người bạn học ngành này, gần như không thấy nó có thời gian đi chơi, cái phải học nhiều lắm, nếu chỉ là muốn có hai cái bằng tốt nghiệp, tuyệt đối đừng chọn ngành này, không có lời.”
“Em hiểu.” Vệ Thư Tuân thở dài, y vốn đã rất do dự, Quan Trình giáo sư là giáo sư hướng dẫn tiến sĩ sinh, y ít nhất phải thi đến tiến sĩ sinh mới có cơ hội tiến vào phòng thí nghiệm của thầy, mà Giáo sư Triệu cũng hướng dẫn tiến sĩ sinh, rất tận tình với y, đang chờ y tốt nghiệp chính quy thi lên thạc sĩ để trở thành quan hệ thầy trò chân chính.
Vệ Thư Tuân trước kia chưa từng nghĩ mình có thể thi đậu đại học, cho nên đột nhiên vào Đại học A, mục tiêu của y bất quá chỉ là ráng tốt nghiệp, thông qua quan hệ của Chu Tuyền mà làm một nhân viên công chức an ổn, hoặc tìm một công việc có chút áp dụng kiến thức. Sau đó đụng phải Giáo sư Triệu, bởi vì chờ mong của thầy, y cũng mơ hồ sinh ra suy nghĩ có nên học thạc sĩ không, tuy không xác định có thể thi đậu.
Nhưng mặc kệ đi hướng nào, đều cao thượng vinh dự hơn kế hoạch nhân sinh hồi còn làm côn đồ nhiều lắm. Nếu không phải Vệ Thừa chết, Vệ Thư Tuân kỳ thực đã vừa lòng đến không thể vừa lòng hơn cuộc sống này của mình, chỉ cần có thể mỗi ngày vui vẻ thuận lợi sống tiếp, y đã không có hy vọng xa vời gì hơn nữa.
“Nghĩ lại đi nghĩ lại đi… Tương lai còn mấy chục năm mà, không nhất định phải mệt như vậy, đúng không?” Vệ Thư Tuân lầm bầm lầu bầu.
Bíp bíp —— máy học tập im hơi lặng tiếng bắn ra thông tin nhiệm vụ của Vệ Thư Tuân.
Mục tiêu nhiệm vụ cuối cùng: Trở thành người vĩ đại.
Mức độ hoàn thành: 16. 5%
“Câm miệng.” Vệ Thư Tuân chửi nhỏ, nhiệm vụ không thực tế này y đã sớm quên rồi.
“Tôi chưa nói gì.” Máy học tập đáp: “Nếu cậu muốn hoàn thành nhiệm vụ, không bằng cứu người thêm vài lần, sẽ rất nhanh.”
“Khỏi dùm, tao không cao thượng đến vậy, mà tao cũng không tính hoàn thành nhiệm vụ này.” mục tiêu người vĩ đại này, Vệ Thư Tuân chưa bao giờ cảm thấy mình có thể đạt được.
Máy học tập không thèm nghe y nói, vận chuyển một hồi, nói: “Căn cứ tư liệu Lịch Sử kiến quốc ghi lại, những người nghiên cứu ra khoa học gia lúa nước tạp giao, chế tạo bom nguyên tử, đều là vĩ nhân. Căn cứ tin tức nghiên cứu mới nhất, nhà du hành vũ trụ cũng được gọi là vĩ nhân, cùng ý đó, khoa học gia nghiên cứu hàng không vũ trụ cũng là người vĩ nhân, tôi cho rằng cậu nên học công trình cơ học.”
Nhưng bất ngờ là lần này máy học tập cũng không tuyên bố nhiệm vụ, chắc nó cũng hiểu, ngành học cao thâm này, không phải ép làm bài là có thể thi vào được.
“Đương nhiên tao biết a, tao vốn cũng tính vậy.” Vệ Thư Tuân bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Ai kêu mày không có tư liệu trung tâm, tao chỉ có thể tiếp tục suy tính, dù sao còn mấy chục năm mà, thể nào cũng nghĩ ra cách thôi!”
Nếu thật sự không có cách nào, y vẫn là… Đi ôm đùi Chu Tuyền đi!
Đảo mắt đa đến gần cuộc thi cuối kỳ, Vệ Thư Tuân thu lại tất cả tâm tư, chuyên tâm nhào vào ôn tập. Cái phải ôn nhiều đến đáng sợ, 《 Hàm biến phức 》 còn đỡ, coi nó thành hàm cao cấp thôi không có gì không ổn cả, cái Vệ Thư Tuân không rõ chính là hai môn 《 Tín hiệu và hệ thống 》, 《Đại cương điện tử kỹ thuật số》vì sao cũng phải thi viết. Muốn biết môn trụ cột học được cái gì, vào phòng thí nghiệm thực hành một cái, kết quả không phải có liền à —— đương nhiên, đây là vọng tưởng tốt đẹp của y.
Còn hai ngày là thi cuối kỳ, buổi tối hôm nay, Vệ Thư Tuân đang so đề thi với Dư Hân trong phòng tự học, đột nhiên nhận được một tin nhắn lạ. Số điện thoại lạ, giọng bên kia điện thoại lại quen. Là thằng bạn nối khố cùng lớn lên, cùng đánh nhau trốn học, đã hứa phải củng nhau làm xã hội đen với Vệ Thư Tuân, Nghiêm Đông Nam.
“Thư Tuân, có thời gian đi ra không?” Nghiêm Đông Nam hỏi.
“Có chuyện gì, tao không tiện.”
“Giờ tao ở trước cổng Đại học A, tao chuẩn bị rời khỏi Thành phố A, muốn nói tạm biệt với mày.” Nghiêm Đông Nam cười khẽ bên kia điện thoại: “Yên tâm đi, không phải kéo mày nhập bọn đâu.”
“Được rồi!”
Do dự một hồi, Vệ Thư Tuân gật đầu đồng ý. Sau chuyện lần trước, y biết Thành phố A tiến hành một cuộc càn quét, tuy Chu Tuyền hứa sẽ bỏ qua cho Nghiêm Đông Nam, nhưng Vệ Thư Tuân vẫn rất lo. Mâu thuẫn với nhau đến mấy, y cũng không muốn thấy Nghiêm Đông Nam ngồi tù.
Vừa rời khỏi sân trường, Hàn An liền đi theo. Vệ Thư Tuân lắc đầu với hắn: “Tôi đi gặp bạn, không muốn có người nghe.”
Hàn An gật gật đầu: “Hiểu.”
Khi chuẩn bị ra cổng trường, tiến vào dãy cây xanh, sau sàn sạt vài tiếng, đã không tìm thấy bóng dáng hắn.
Ngoài cổng, Nghiêm Đông Nam lẳng lặng tựa vào một chiếc Audi trắng. Hắn mặc áo vest đen thẳng thớm, mở hết tất cả nút, cravat đỏ thẫm sọc nghiêng buộc lỏng lẻo trên cổ, tóc bị cào rối, nhưng nhìn ra được dấu vết từng dùng keo xịt tóc chải vuốt gọn gàng.
Nghiêm Đông Nam năm nay 19 tuổi, hơn tháng Vệ Thư Tuân, hai người từng không hề khác biệt, nhưng hiện tại khi mặt đối mặt đứng chung một chỗ, Vệ Thư Tuân không hề thay đổi, diện mạo cùng quần áo đều phù hợp với sinh viên đổ tuổi y, Nghiêm Đông Nam lại nghiễm nhiên là người đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm.
Vệ Thư Tuân cao thấp đánh giá hắn một cái, ngoài ý muốn nói: “Mày nhìn ra cũng không tệ lắm?”
Đợt càn quét của thành phố A thình lình xảy ra, ông chủ kia của Nghiêm Đông Nam trực tiếp vào tù, tay chân dưới trướng người thì trốn, người thì bị bắt, hội sở giải trí đóng cửa vài tiệm, lại liên lụy không ít giao dịch quyền sắc, một tập đoàn xã hội đen đã sụp đổ. Vệ Thư Tuân tuy biết Nghiêm Đông Nam sẽ không vào tù, nhưng dưới tình huống thần hồn nát thần tính này, chỉ sợ cũng phải trốn trốn tránh tránh sống không yên ổn?
Vệ Thư Tuân nghĩ như vậy, cho nên lúc tới đã chuẩn bị tiền sẵn, trong đó có hơn nửa gia tài của y, có thể giúp Nghiêm Đông Nam trở về Thành phố Du và chống đỡ cuộc sống của hắn một thời gian.
Không ngờ là Nghiêm Đông Nam lại thoải mái đến bất ngờ, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
“Cũng được.” Nghiêm Đông Nam cười nhe răng: “Tao gom một phần sản nghiệp của đại ca, miễn cưỡng còn có thể làm tiếp.”
Vệ Thư Tuân hơi nhíu mày: “Mày muốn thật sự bị bắt vô đó?”
“Đừng a, tao đương nhiên không muốn, cho nên tao phải rời khỏi Thành phố A, nơi này không phải nơi tao của bây giờ có thể chơi được.” Nghiêm Đông Nam dùng sức vỗ vỗ vai Vệ Thư Tuân: “Tao không biết mày quen người lợi hại vậy, nhưng mà cảm ơn, tao biết là mày giúp tao.”
Vệ Thư Tuân thở dài: “Tao cũng không phải giúp mày…”
“Vốn đống tài sản kia không có phần tao, nhưng bởi vì không ai đụng đến tao, đám kia đều tưởng tao có hậu thuẫn, gần như không chút khó khăn mà lấy được sản nghiệp của đại ca Bành ở thành phố Du.” Nghiêm Đông Nam cầm lên một điếu thuốc, mặt lộ vẻ dương dương tự đắc: “Đợt càn quét này có liên quan đến mày, đúng không? Là người trước kia ở Thành phố Du giúp mày làm? Anh ta còn ở Thành phố Du không? Có thời gian giới thiệu tao làm quen đi…”
“Đủ rồi, Nghiêm Đông Nam!” Vệ Thư Tuân mất mát lắc đầu. Kỳ thực đám bạn bè làm xã hội đen, y cũng không phải phản đối như vậy, dù sao chính y cũng từng tính đi đường này, chỉ cần không như Trương Thần Song giới thiệu bạn đi mại dâm, như Lý Triết Hữu buôn ma túy, mở cái sòng bạc ngầm, làm bảo kê tay đấm cho hội giải trí, đều nằm trong phạm vi y chấp nhận được.
Nhưng mà, hiện tại Nghiêm Đông Nam đã càng lún càng sâu, trong quỹ đạo ban đầu, y tương lai là giết người ngồi tù, y cảm thấy lấy cái gan lớn của Nghiêm Đông Nam, phạm tội chắc chắn chỉ có thể càng nghiêm trọng hơn nữa.
“Nghiêm Đông Nam, tìm một công việc an ổn không được sao?” Lúc nói ra những lời này, ngay cả Vệ Thư Tuân cũng ngẩn người.
Nghiêm Đông Nam cũng sửng sốt, bóp điếu thuốc ôm bụng cười ha hả: “Ha ha ha ha ha, Thư Tuân, thật không ngờ có ngày lại nghe được mấy câu này từ miệng mày đó. Mới học hai năm đại học đã thành dối trá vậy rồi, mày có ngoan dữ vậy không, lần trước quăng đạn khói vào quán bar thuận tay lắm mà?”
“… Quên đi.” Vệ Thư Tuân ấn ấn trán: “Tao nói mày cũng không nghe, nhưng mà, Nghiêm Đông Nam, trước khi làm cái gì, hãy nghĩ đến cho cha mẹ mày đi!”
Nghiêm Đông Nam là mang theo vẻ mặt thất vọng trào phúng rời đi, hắn hình như đã nhận ra, Vệ Thư Tuân của bây giờ đã không phải thằng anh em từng cùng hắn uống rượu đánh nhau, mà biến thành một sinh viên ngoan bị trường học đè ra khuôn mẫu, không có góc cạnh.
Nghiêm Đông Nam đến làm loạn tâm tình của Vệ Thư Tuân, hậu quả của việc đa sầu đa cảm hai ngày trước khi thi cuối kỳ chính là, lúc thi 《 Mạch CAD》, không cẩn thận nhìn lộn hai hệ số, tạch môn.
Tuy điểm chưa ra, nhưng Vệ Thư Tuân biết rõ kết quả ra sao, thi hết các môn xong, ôm tâm tình buồn bực tạm biệt đám bạn. Thi lại y không quan tâm, 《 Mạch CAD》 lại không khó, chỉ buồn bực mình lại tạch một môn đơn giản đến vậy.
Khi trường nghỉ, đã tới gần tết âm lịch, cũng là thời điểm đông khách đi chơi xuân nhất. Vệ Thư Tuân đã cùng đám bạn cùng phòng mua vé sinh viên sẵn, chuẩn bị cùng nhau chen xe lửa về nhà. Buổi sáng thời gian còn sớm, Vệ Thư Tuân đang cùng Ngũ Phong chơi game, đột nhiên nhận được điện thoại của Chu Tuyền, giọng nói đầu kia mang theo tiếng thở dốc dồn dập, như vừa mới chạy kịch liệt vậy: “Thư Tuân, giờ em về nhà chưa?”
“Còn chưa, xuất phát năm giờ chiều lận, còn sớm mà!”
“Vậy tốt rồi.” giọng Chu Tuyền dần dần bình tĩnh lại: “Giờ anh qua đón em, chờ anh.”
“Hả? Không cần, em với bạn đón xe về chung…” Còn chưa nói xong, Chu Tuyền đã cúp máy.
Không qua bao lâu, điện thoại lại vang lên: “Anh ở dưới ký túc xá nè, mang hành lý xuống hết đi.”
Hành lý của Vệ Thư Tuân không bao nhiêu, hai bộ đồ tắm, áo khoác mới và một ít thổ sản mua cho cha mẹ, một vali nhỏ là đã đủ. Y nghe lời xách vali xuống lầu, nhìn thấy Chu Tuyền ngồi ở trong xe, nhún nhún vai cười nói: “Khỏi tiễn em, giờ này kẹt xe lắm, em với bạn đón …”
“Lên xe, anh đưa em đi, gọi bạn em đi chung luôn.”
Bởi vì đỡ tốn vài chục đồng đón xe, Ngũ Phong và Vương An Thanh rất vui vẻ đi luôn, cùng ngồi trên xe Chu Tuyền. Hiện tại không chỉ là thời điểm chơi xuân đông, mà còn là lúc học sinh sinh viên nghỉ tết, trên quốc lộ kẹt cứng, xe đi được một chút lại ngừng, mất gần hai tiếng mới tới được nhà ga. Ngũ Phong và Vương An Thanh mang hành lý xuống xe, Vệ Thư Tuân đang chuẩn bị mở cửa, Chu Tuyền đè tay y lại: “Anh đưa em về.”
“Hả?” Chưa phản ứng kịp, Chu Tuyền đã lái xe chuyển hướng.”Từ từ, không cần, sắp chuẩn bị tết rồi, anh nên…”
“Không có gì, anh có một ngày nghỉ.”
“A? Nếu chỉ có một ngày, vậy anh phải ở nhà…”
“Anh muốn gặp em.”
“…” Vệ Thư Tuân quay đầu đi, cảm thấy mặt nóng râm ran.
Hai người đều không phải loại người biết cách nói lời tâm tình, câu kia đã là câu biểu lộ tình cảm tối đa Chu Tuyền có thể nói ra, Vệ Thư Tuân càng không xong, y chưa từng hẹn họ yêu đương, căn bản không biết người yêu nên ở chung thế nào, đương nhiên bọn họ bây giờ còn chưa phải người yêu, chỉ là… mờ ám mà thôi… Không nói gì chắc cũng không sao, đúng không ha?
Xe chín giờ tối mới đến Thành phố Du, điện thoại của Chu Tuyền đột nhiên vang lên. Tai nghe Bluetooth nên không biết bên kia nói cái gì, vẻ mặt Chu Tuyền dần nghiêm túc, đậu xe lại bên đường: “Thật có lỗi, Thư Tuân, không thể chở em đi tiếp, anh phải chạy về.”
“Đã biết, em tự đón xe được.” Vệ Thư Tuân nhanh nhạy xuống xe, xoay người giữ chặt cửa xe Chu Tuyền: “Trễ vậy rồi, ăn cơm xong lại đi.”
“Không có thời gian, thật có lỗi!”
“Nhưng mà…”
“Anh sẽ ăn cơm trên máy bay, đừng lo.” Chu Tuyền quay đầu xe, lấy tốc độ quy định tối đa mà chạy đi, xem ra là đi về hướng sân bay.
Vệ Thư Tuân ngơ ngác đứng ở đó, một lát sau vò vò tóc, xua đi cảm giác mất mác trong lòng: “Thật là, quên nói cảm ơn…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...