Khi mẹ bệnh nặng, Phương Thư Giai vẫn đang học ở trường trung học nội trú, một tháng chỉ được về nhà có một lần.
Bởi vì sức khỏe của mẹ hắn không tốt, mà ba hắn lại quanh năm vắng nhà, cho nên ở nhà không có người chăm sóc.
Mẹ Phương lo lắng sẽ làm ảnh hưởng đến việc học của hắn mà không nói chuyện mình phải nhập viện cho con trai.
Vì thế mà về sau cũng không có ai báo tin mẹ hắn nguy kịch cho hắn biết.
Chờ đến lúc Phương Thư Giai hay tin mẹ mình mất đã là ngày hôm sau.
Sau khi Lý Dụ Hòa vội vã trở về từ nơi khác, thì mới báo cho chủ nhiệm lớp và hắn biết.
Phương Thư Giai thậm chí còn cảm thấy điều này thực nực cười.
Đối với hắn mà nói, chẳng có quá trình bệnh tình chuyển biến xấu, hắn lại đột ngột mất đi mẹ.
Hắn tựa một kẻ đứng ngoài cuộc, bỏ lỡ hết thảy những chi tiết đau thương nhất, chỉ có thể mất hồn mất vía mà tham gia lễ truy điệu.
Đó là mẹ hắn, là người đồng thời gánh vác trách nhiệm của cả cha lẫn mẹ từ khi hắn còn bé, là người yêu hắn nhất và cũng là người mà hắn yêu thương nhất trần đời.
Nhưng mà một người như vậy, lại không chút dự báo, lặng lẽ rời khỏi hắn, tựa như một vài chữ số trong bản tin thời sự, giống như những người còn sống hay đã chết đi mỗi ngày trên thế giới này, chẳng hề liên quan tới hắn vậy.
Mà những người ở trong mỗi một bản tin ấy, cũng là cha là mẹ, là vợ là chồng của những người khác.
Có vài người cảm thấy thương tâm vì điều này, cùng với cả nỗi cảm khái về sinh ly tử biệt của riêng họ.
Đây là mẹ hắn, vậy mà hắn còn chẳng kịp khóc rống trước giường bệnh của bà.
Cho nên, hắn không bao giờ có thể hòa giải với ba mình.
Cũng bởi vì chuyện này mà khi điền nguyện vọng sau kỳ thi đại học, Phương Thư Giai không chút cân nhắc đến đề nghị học ngành thương mại của Lý Dụ Hòa, quyết đoán lựa chọn y khoa.
Chờ đến khi tốt nghiệp, hắn cũng chưa từng có suy nghĩ trở về quê nhà ở thành phố A, mà vẫn ở lại thành phố C làm việc.
Cái chết của vợ mình dường như đã khiến Lý Dụ Hòa tỉnh ngộ.
Người cha này bắt đầu thực hiện nghĩa vụ của mình, lo lắng từ việc con trai có người yêu hay chưa, đến sinh hoạt phí có đủ hay không.
Song, lúc Phương Thư Giai đi học chỉ luôn lấy mức sinh hoạt phí trung bình, sau này đi làm rồi, mặc dù tiền lương không quá cao, nhưng cũng đủ để nuôi sống bản thân.
“Lý tổng.” Phương Thư Giai nói, “Ba tiết kiệm một chút đi, con không cần ba phải gửi tiền cho đâu.
Nhận tiền của ba, con luôn có cảm giác giống như mình đang thiêu đốt sinh mệnh của mẹ vậy, bỏng rát cả tay, chẳng tiêu nổi đâu ạ.”
Bởi vậy mà mối quan hệ giữa hắn và Lý Dụ Hòa vẫn duy trì một loại cân bằng thực mỏng manh.
Lý Dụ Hòa cho rằng bản thân thiếu nợ hắn từ bé, cho nên mới tận lực bù đắp, thậm chí ông còn nghĩ bởi vì thiếu vắng mình mà con trai mới đồng tính luyến ái.
Chỉ có một chuyện là khiến cho Lý Dụ Hòa lo lắng không thôi ——
“Về sau con không có con cái thì phải làm thế nào?”
“Cần con cái làm chi?” Phương Thư Giai nói, “Giống như quan hệ của ba con ta, có nghĩa lý gì chắc?”
“Chí ít cũng có thể chăm lo cho con lúc về già.” Lý Dụ Hòa nói.
Phương Thư Giai cười rộ lên: “Lý tổng, ba còn cần con chăm sóc lúc về già sao? Nếu ba thật sự lo lắng cho vấn đề dưỡng lão của con, vậy thì phải cố gắng làm việc, chừa cho con một chút cổ phần dưỡng lão.
Nếu cảm thấy cô đơn, thì cứ kiếm mấy đứa học trò như thầy con là được, tưng bừng náo nhiệt còn không tốt hơn hai cha con mình sao?”
Lý Dụ Hòa rốt cuộc cũng không nói gì nữa.
Về chuyện trong nhà hắn, Trần Văn Bân cũng biết được một chút, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Ăn xong cơm tối, Phương Thư Giai bèn đi cho mèo ăn, tạm thời quên đi phiền não ái tình, nằm trên sô pha lướt bảng tin Wechat.
Lướt một cái, tin tức mà Hà Dao chia sẻ đập thẳng vào mắt: Bác sĩ khoa ngoại 35 tuổi đột ngột qua đời! Khi nào thì phúc lợi sống còn của bác sĩ sẽ được cải thiện……
Lướt một cái, là bài đăng lúc sáu giờ hơn của Triệu Thời Thanh: Dẫn dắt một bạn nhỏ rất có phong độ năm xưa của tôi.
Hình ảnh kèm theo là một nam sinh đang làm việc trong phòng thí nghiệm, hai hàng lông mày của Phương Thư Giai khẽ run lên, đây là dậy thật sớm hay là làm việc thâu đêm chứ? Quả nhiên cái kiểu đại thần trẻ tuổi đầy triển vọng này, cho dù vẻ ngoài có ôn tồn lễ độ tới đầu, thì khi dẫn dắt học trò cũng biến thành yêu ma quỷ quái* hết.
(*Nguyên văn là push王 – vua push: Kiểu người chuyên bắt bớ, gia tăng áp lực cho người khác.)
Lướt thêm cái nữa, liền thấy bài đăng đêm qua của Minh Dục: Kết thúc cuộc họp qua điện thoại, chợt thấy ánh trăng ngoài cửa sổ, thắp sáng cả chân trời.
( Ánh trăng.jpg)
Tiếp đến là bài đăng gần như cùng lúc của Lý Dụ Hòa: Thành công thuộc về những người trẻ tuổi biết phấn đấu!
Hình ảnh kèm theo là tòa nhà tập đoàn đèn đuốc rực rỡ.
Phương Thư Giai trợn to hai mắt, đồng thời làm việc trong cùng một tòa nhà mà nhìn phẩm vị của ba mình với người ta….
Điện thoại đột nhiên rung một tiếng, là thông báo tin nhắn của Meet U.
Đương nhiên là L nhắn tới rồi, Phương Thư Giai vui mừng quá đỗi, lập tức quẳng chuyện L đã lạnh nhạt với mình thế nào ra sau đầu, cực kỳ không có khí phách mà mở tin nhắn ra với tốc độ ánh sáng.
[ L: Cuối tuần sau rảnh chứ? Không biết có thể hẹn gặp em nói chuyện không? ]
Cùng một thời gian, cùng một địa điểm, đối phương lại gửi tới cùng một lời mời.
Hóa ra lâu như vậy không nói lời nào, là đang chuẩn bị tung ra chiêu lớn! Phương Thư Giai sửng sốt ba giây, vui mừng trả lời lại: “Đương nhiên là không có vấn đề!”
Minh Dục thò đầu ra khỏi bồn tắm, duỗi tay lau nước ở trên mặt.
Phương Thư Giai trả lời thế nào, anh chẳng cần xem cũng có thể đoán được.
Mặt anh có chút nóng, bởi vì nhiệt độ trong phòng tắm quá cao và đã uống chút rượu khi ăn cơm tối với đồng nghiệp.
Đối với anh mà nói, chỗ rượu đó cũng không tính là nhiều, hoàn toàn không làm ảnh hưởng đến năng lực phán đoán của mình.
Chẳng qua, Minh Dục đã bị nóng đến mức có chút xúc động.
Vấn đề bày ra trước mặt anh, một ngày nào đó anh nhất định phải giải quyết nó.
Lúc cần cắt đứt không cắt đứt, sẽ càng khiến bản thân trở nên hỗn loạn, ngọt ngào giả dối càng dài lâu, nguy cơ ẩn núp bên trong sẽ càng thêm trầm trọng.
Ảnh hưởng đến chính anh cũng được, mà làm Phương Thư Giai tổn thương cũng thế.
Đối với cả hai người mà nói, giấu giếm không phải là phương pháp giải quyết tốt nhất.
Vậy thì đau dài chẳng bằng đau ngắn, chọn ngày chi bằng nhằm ngày!
Đi tới đâu cũng không thể trốn khỏi Phương Thư Giai thì sao chứ? Chứng tỏ đây chính là ý trời! Là duyên phận! Đã có loại duyên phận như vậy mà vẫn không thể giải quyết được vấn đề, thế thì ngay cả ông trời cũng chẳng nhìn nổi nữa rồi.
Khó khăn lắm Minh Dục mới có thể từ bỏ lý trí, lựa chọn tin tưởng vận mệnh —— Mà lý trí của anh cũng nói rằng, đây là thời điển phải tin vào vận mệnh.
Minh Dục nhìn mặt trăng bên ngoài cửa sổ, vẫn tròn và sáng tựa đêm qua, trầm tĩnh lơ lửng giữa bầu trời.
Sao trăng lại sáng tỏ, thắp sáng cả chân trời…
Phải chăng người nọ cũng đang ngắm mặt trăng đêm này?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...