July sau này nhớ lại nhiệm vụ điều tra tổ chức Red, liền ghi chú lại đây là nhiệm vụ nhàn nhất cũng khó khăn có từng nhận được.
Nói đến nhàn, cả sáng đến tối chỉ bám đuôi theo một người là Quyên, còn không nhàn sao? Nếu nói đến nguy hiểm, trong doanh nghe đồn tổ chức ấy chơi hàng, trong đó còn có người ở tộc Miêu.
Tuy cô chưa từng gặp ai thuộc đồng bào thiểu số, vẫn hơi sợ mấy loại bùa chú của mấy bà thầy.
Hạ An đi theo July không chút tiếng động, hai người nhìn Quyên hết đi dạo rồi về biệt thự, sau đó đến thẳng nhà của Kỷ Nhiên.
Quyên đi vào biệt thự một hồi lâu, July chán đến mức phải nói chuyện phiếm với Hạ An cho đỡ chán, "Tớ cứ ăn rồi ngủ nghỉ kiểu này, mai mốt quay về chắc không chạy việt dã nổi quá."
Hạ An liếc nhìn July, "Bình thường có bao giờ cậu chạy nổi đâu?" July tức mình rút dao găm dắt trong ví ra, Hạ An như đã quen, giữ chặt cổ tay cô nhìn về phía biệt thự.
Hai người không còn thời gian trốn chỗ khác, đành lao thẳng vào bụi cỏ ven đường, nhìn về phía ba người đi ra.
Ông nhạy cảm nhìn về phía bụi cỏ, cả ba đang nói chuyện bỗng ngưng bật, từ từ tiến lại phía này.
Hạ An bịt miệng July lại, cả hai nhìn về phía ông, bước chân ông càng lúc càng gần, chỉ cần vạch cỏ ra là thấy hai cô ở bên trong.
Cũng chính lúc này, một con mèo đen nhảy ra từ bụi cỏ.
Ông nhìn nó, rồi thôi.
Lắc đầu thầm nghĩ có lẽ mình đa nghi, quay đầu đi về phía bà Nhu, trong bụi cỏ, Hạ An và July không hẹn cùng thở phào một hơi.
Quyên đứng trước mặt bà, cúi đầu không đáp, dáng vẻ không can tâm:
"Cô, cô biết từ nhỏ con đã thương thầm anh Nhiên rồi, sao bây giờ lại nói vậy? Cô...!con thật sự rất thương anh ấy...!Trì Tuyết kia ở đâu chui ra...!Cô..."
Ông không ngờ hai người nói hết nước hết cái, Quyên vẫn khăng khăng cho mình là đúng.
Bà thương Quyên, ông thì không chắc? Họ nhìn cô lớn lên, hiểu được tình cảm của cô dành cho Kỷ Nhiên không phải giả vờ, nhưng vậy thì sao? Bà không la mắng gì Quyên, chỉ an ủi một câu.
"Quyên à, con thấy đấy, bây giờ hai đứa nó cũng có con với nhau rồi.
Con còn trẻ, thằng Nhiên nhà cô có gì tốt đâu, sau này con sẽ gặp được người yêu con thương con".
Quyên lắc đầu.
Ấm ức trào nước mắt, "Con chỉ yêu mình anh ấy."
Bà hơi nhướn mày, vẫn lau nước mắt cho cô.
Ông thì không sao vui nổi, ông đến gần, nghiêm nghị nhìn cô, "Quyên, đây là lần cuối cùng chú nói với con."
Quyên ngơ ngác nhìn ông, ông có bảy tám phần giống Kỷ Nhiên , nên đối diện với ông, cô luôn nảy sinh sự sợ hãi, không tự chủ nín khóc nghe ông.
“Trước đây con và nó thế nào chú không biết, chú cũng từng nghĩ cho hai đứa kết hôn là xong.
Nhưng giờ nó có vợ, còn có con.
Với tính cách của nó, nếu nó thích con, thì có để con chờ đợi như vậy không? Nó sẽ cưới một người phụ nữ nào khác, rồi chọc tức con như thế sao?"
Quyên á khẩu không thể trả lời, ông đã thở dài.
“Con về nghỉ đi, suy nghĩ thật cẩn thận lời của chú".
Quyên gật đầu, không thất vọng là nói dối.
Cô cứ nghĩ hai người sẽ đứng về phía mình, xét trên gia thế hay tiền bạc nhà cô đều môn đăng hộ đối với nhà anh.
Cho dù kết hôn xong, hai người không có tình cũng có nghĩa, chỉ là… từ đâu xuất hiện một Trì Tuyết.
Bây giờ ngay cả hai người cũng đứng về phía cô, Quyên không biết Trì Tuyết thần kì đến mức nào mà để hai người ăn bùa mê thuốc lú đến mức này.
Sau đó, cô lại nhớ lại, hình như Trì Tuyết đang mang thai.
Chẳng trách được, bảo sao hai người thay đổi thái độ.
Quyên bên ngoài thì gật đầu ngoan ngoãn với ông bà, trong lòng thì chỉ hận không thể đẩy Trì Tuyết một cái, để cô ôm luôn đứa con đi xuống hoàng tuyền tề tụ với ông bà luôn cũng được.
Cô ta tạm biệt rời đi, lên xe nhìn lại biệt thự đằng xa.
Những thứ gì của cô, từng thứ một cô sẽ đòi lại được.
Đàn ông cũng thế, tiền tài cũng vậy.
Điện thoại rung lên trong túi áo, Quyên mở ra, có một file gửi đến trong thư cô.
Cô mở mail ra, trong đó là ba video ngắn tên là 'phòng kín N'.
Mở video đầu tiên ra, một người phụ nữ đang nằm trên sàn, dáng vẻ đau đớn cầu khẩn một chàng trai.
Quyên hơi bất ngờ, suýt thì rơi điện thoại.
Cô ta lật ra sau, có một chú thích nhỏ, vừa thấy nó, dáng vẻ đau khổ dằn vặt của cô ta mất tăm.
Cô ta ngồi thẳng người, nhìn kĩ lại video lần nữa.
Khóe môi dần cong lên cao.
Trì Tuyết, trời cũng giúp tôi.
***
Buổi sáng đẹp trời ngày thứ sáu, Trì Tuyết nhận được một bưu phẩm chuyển phát nhanh.
Không có tên, không có địa chỉ gửi đến, chỉ có một mình tên cô.
Trì Tuyết đang định mở gói quà ra thì Kỷ Nhiên đi vào bên trong.
"Trì Tuyết, đến giờ đi rồi”.
Trì Tuyết không phải là người có trí tò mò, bưu phẩm cũng khá nhỏ, không biết gì bên trong.
Kỷ Nhiên báo tin xong đã đi xuống lấy xe, cô mới mở lớp vỏ ngoài.
Bên trong chỉ có một usb màu đen, ngoài ra không thấy gì nữa.
Kèn xe ở phía dưới báo hiệu Kỷ Nhiên đã chuẩn bị xong, Trì Tuyết nghĩ một hồi định lát về sẽ lấy máy tính xem sao, nên đành bỏ usb trên tủ rồi đi xuống dưới nhà.
Usb cứ vậy nằm ở một góc tủ không ai ngó ngàng.
Kỷ Nhiên bước xuống nắm tay cô, cả hai vừa đi trò chuyện rồi lên xe.
Xe dần chuyển bánh, Kỷ Nhiên lái xe đi, không để ý thấy chiếc xe đen ở ngã rẽ.
Quyên ngồi bên trong xe, nhìn về phía xe vừa rời đi.
Trong lòng hoang mang một đỗi.
Tại sao hai người bọn họ còn có thể hạnh phúc đi cùng nhau?
Ánh sáng trong mắt Quyên dần lịm tắt, cô ta nắm chặt vô lăng xe, nhìn về phía biệt thự xa hoa Kỷ Nhiên tự tay xây dựng cho cô, nhìn đâu cũng thấy tình yêu của hai người.
Quyên cười nhạt, thứ cô ta không có, không một ai
được phép có cả.
Chỉ là tại sao, ngay cả khi nhìn thấy usb đó rồi, Trì Tuyết vẫn không có biểu hiện nào? Cô ta không tin có ai nhìn thấy nó mà vẫn điềm nhiên như vậy.
Đúng rồi, có thể Trì Tuyết chưa mở ra, chưa xem được nội dung bên trong.
Quyên nghĩ đến khả năng này, sự tức giận dần thay thế bằng nụ cười hả hê.
Cô ta có rất nhiều thời gian, cô ta có thể đợi được.
Quyên cười khẽ, nhìn về chuông gió đang kêu ting tang trong biệt thự mướt xanh.
Có lẽ trước đây cô ta sẽ ghen tị với người được ở trong biệt thự này, nhưng hôm nay thì không.
Trèo cao thì ngã đau, đứng ở trên cao thì tất yếu phải chịu lấy sự thiệt thòi này.
Quyên dậm chân ga, xe dần lăn bánh rời khỏi biệt thự.
Trong cỏ cây gần đấy, một cô gái lẳng lặng chui ra.
Cô nhìn theo bóng người vừa đi, muốn đuổi theo.
July nhìn thấy Hạ An bất chấp bại lộ chui đầu ra mới kéo tay cô lại.
“Có chuyện gì vậy?”
Hạ An nhìn về phía người mới rời đi, nhướn mày.
"Cậu có thấy đôi vợ chồng vừa đi không?”
July lắc đầu, cô chỉ để ý đến xe của Quyên nên không thấy được cô, càng không thấy được người dìu cô đi vào trong là ai.
Hạ An nhớ lại dáng vẻ của cô, lòng bàn tay mướp mồ hôi.
"Cô ấy rất giống tớ, hình như tớ có quan hệ gì với cô ấy...!Tớ..."
Hạ An trước giờ làm việc gì cũng cẩn thận từ tốn, hiếm khi thấy cô ấy lộ vẻ băn khoăn.
July kinh ngạc một đỗi, "Người nhà của cậu sao?” Hạ An nghĩ đến gì đó, lắc đầu.
"Tớ là trẻ mồ côi, làm gì có người nhà”.
July suýt thì tát mình nhiều chuyện, Hạ An đã nhìn theo xe Quyên chuyển bánh đi xa.
"Lên xe đuổi theo, mất dấu cô ta bây giờ".
July gật đầu, lên xe chạy theo Quyên đi xa dần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...