Trì Tuyết mang thai gần sáu tháng, Kỷ Nhiên quyết định ở nhà một ngày đưa cô đi khám thai.
Cô có thể làm siêu âm để xác định thai, nhưng vừa đến cửa bệnh viện, cô lại hỏi.
"Anh không thích con trai à?"
Kỷ Nhiên nghĩ đến có thêm một thằng nhóc chen vào giữa anh và cô đã không vui rồi, cho dù là con anh cũng không được.
Nếu được, anh vẫn thích một phiên bản thu nhỏ của Trì Tuyết hơn, vừa mềm mại vừa đáng yêu.
Trì Tuyết còn không rõ Kỷ Nhiên sao, cô hơi bĩu môi, giận lẫy, "Vậy ra anh trọng nữ khinh nam".
Kỷ Nhiên hoảng hốt, vội vàng lắc lắc tay cô.
“Vợ à, anh sai rồi.
Không phải anh trọng nữ đâu, thật đấy.
Chỉ cần là con em, anh đều thích cả.
Giới tính nào không quan trọng!"
“Vậy thì không siêu âm, đến khi em chuyển dạ biết luôn một thể, sao?” Kỷ Nhiên hơi bất ngờ, rồi cũng gật đầu.
"Vậy có khác gì không khám đâu..."
"..." Trì Tuyết nhướn mày, Kỷ Nhiên liền lắc đầu ngay.
"Vợ, vợ...!rồi rồi em không siêu âm thì không siêu âm."
Trì Tuyết buồn cười, Kỷ Nhiên ấm ức đứng cạnh như trẻ làm sai điều gì đó, chưa sinh mà cô đã thấy nhà có hai đứa trẻ rồi.
Trì Tuyết mỉm cười, “Được rồi, em có làm gì anh đâu".
Kỷ Nhiên đỡ eo cô, hai người đi vào bên trong phòng khám, vừa nói vừa cười.
Mỗi ngày Trì Tuyết đều dành thời gian đến biệt thự đối diện tập bắn súng, ban đầu còn ngỡ ngàng, bây giờ nắm súng ấn cò đã thuần thục hơn.
Sau khi thuần thục rồi, Trì Tuyết lại hứng thú hơn hẳn với quà tặng đặc biệt này, nên bắt đầu tìm cách tháo ráp súng.
Cải tiến súng không phải ai cũng làm được, cấu trúc của súng cũng không thể thay đổi nếu là dân ngoài nghề.
Trì Tuyết ban đầu chỉ mở ra cho vui rồi ráp lại, cứ vài lần như vậy quen tay rồi cảm thấy nguyên lí của súng cũng khá giản đơn.
Đến khi Hoài Nam nhìn thấy, tiện tay đưa cho cô một mô hình, "Em ráp thử xem".
Trì Tuyết không hiểu sao Hoài Nam lại đưa cô dụng cụ, nhưng vẫn ráp lại theo cách mình muốn.
Đến khi Hoài Nam cầm súng nguyên vẹn, mới gật đầu, “Còn thiếu chút nữa".
Trì Tuyết nghiêng đầu, anh mới giải thích cho cô, "Ở đây thiếu một chốt, khi em vặn nó ra sẽ ảnh hưởng đến độ ổn định của súng."
"Nghĩa là đẹp, mà không sử dụng được?"
Hoài Nam bất ngờ, “Sao em lại biết".
Trì Tuyết lắc đầu, tháo băng súng ra, vặn chốt vào.
"Đoảng."
Cô gỡ hết toàn bộ phụ kiện còn lại để lại bàn, đứng dậy lấy áo khoác ra về.
Hoài Nam đuổi theo cô ra tới cổng, anh chợt thở dài.
"Nếu tôi gặp em sớm hơn thì tốt rồi".
Cô nhìn anh, luồn tay vào mấy sợi tóc dài gài lên sau tai, "Nếu thật vậy, khi ấy anh chỉ gặp một tôi khác mà thôi."
Mãi tận đến sau này, Hoài Nam nhớ đến lần gặp hôm nay, mới hay ý nghĩa trong câu nói của Trì Tuyết.
Chỉ là bây giờ anh còn chưa rõ, Trì Tuyết đã quay người đi về phía biệt thự, con đường ấy cô phải tự đi, không hề có bước chân anh.
Trì Tuyết thơ thẩn về nhà, Herry Nguyễn đã đợi cô trước cửa.
Chẳng biết anh đã đợi bao lâu, dưới thời tiết lạnh buốt da này vẫn không có ý định rời bước đi.
Trì Tuyết vừa quay về, Herry Nguyễn đã nhìn thấy cô.
Anh tiến đến gần cô một bước, đã ôm cô.
Trì Tuyết vội nói, “Ngừng ngừng ngừng, anh làm ơn cách em đủ hai cánh tay".
"..." Herry Nguyễn nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó lùi lại duy trì khoảng cách với cô.
Giọng anh ỉu xìu như bánh bao chiều, "Có lẽ anh phải rời khỏi đây, anh đến để chào tạm biệt em."
Trì Tuyết hỏi lại, "Tạm biệt em?"
Herry Nguyễn cúi đầu không đáp, chốc chốc lại vò đầu bứt tai.
Herry Nguyễn hiếm khi lộ vẻ hoang mang, hôm nay lại gấp rút vội vàng, Trì Tuyết vội hỏi, “Có chuyện gì à?”
Herry Nguyễn nhìn thoáng sang cô, không đáp lại lời nào.
Chuyện trong nhà không nên nói với cô là hơn, cuộc sống của cô đã phức tạp rắc rối rồi.
"Không có gì đâu.
Ở nhà xảy ra vài chuyện, anh cần quay về nhà một chuyến.
Chưa biết khi nào mới về lại, có lẽ khi em chuyển dạ anh không có đây".
"Ở nhà? Vậy thì anh về đi.
Nán lại ở đây làm gì, có gì thì gọi điện thoại là được."
Trì Tuyết gật đầu, Herry Nguyễn và cô quen biết đến nay cũng đủ lâu, trong mối quan hệ đơn giản của Trì Tuyết và những người khác, anh cũng được xem là bạn bè.
Herry Nguyễn nhìn thoáng qua Trì Tuyết , gật đầu rất vội.
"Được rồi, khi nào chuyện ổn rồi anh sẽ đến thăm em!"
Trì Tuyết ủ rũ một hồi, đuổi nỗi buồn đi.
Có lẽ có thai nên đa sầu đa cảm, mới sinh ra những cảm xúc không mấy sáng sủa.
Herry tần ngần trước cửa, vừa hay gặp Kỷ Nhiên mới về.
Anh từ xa nhìn hai người, vừa thấy Herry Nguyễn đã bước lên choàng vai Trì Tuyết .
Trì Tuyết rơi vào một vòng ôm rất ấm, cô quay đầu nhìn anh, "Anh về rồi à?"
Kỷ Nhiên gật đầu, chào hỏi Herry rất đàng hoàng, “Chào Herry, anh đến đây có chuyện gì không?"
Herry Nguyễn nhìn anh, khóe môi hơi nở nụ cười tự giễu, không biết là mỉa mai ai.
"Tôi chuẩn bị rời khỏi đây, đến chào Trì Tuyết một câu".
Kỷ Nhiên nghe vậy chỉ gật đầu, "Đã đặt vé máy bay chưa? Chưa thì tôi giúp anh đặt, vé hạng thương gia, đi ngay trong ngày."
“...” Herry Nguyễn nhìn anh, chỉ thấy sự vui vẻ trong mắt anh, Kỷ Nhiên chắc còn mong anh rời đi càng sớm càng tốt ấy chứ.
Anh bật cười, "Mua rồi, tôi đi đây.
Trì Tuyết , ở lại mạnh giỏi”.
Trì Tuyết gật đầu, "Anh đi bình an nhé."
Kỷ Nhiên nghe xong đã kéo Trì Tuyết quay người vào trong, trong cơn gió của tháng mười hai, Trì Tuyết nép sát anh dáng cô nhỏ nhắn, như nằm gọn trong vòng ôm của anh.
Kỷ Nhiên có vẻ đang vui vẻ lắm, vừa nói vừa cười kéo cô vào trong biệt thự, không cho cô quay đầu lại lần nào.
Herry Nguyễn nhìn đôi vợ chồng rất lâu, đến khi mắt mỏi chân tê, anh mới bình thản quay đầu.
Thật ra, có một câu anh chưa từng nói với Trì Tuyết , gặp qua nhiều người như thế, nhưng mỗi Trì Tuyết , anh chỉ hy vọng mình sẽ nâng cô lên, để cô tự do đi con đường mà mình chọn.
Cứ như vậy, không phải độc chiếm, không phải kề bên.
Một đời dài như thế, tình cảm chấm dứt cũng được rồi.
Sân bay thưa người, Herry Nguyễn men theo lối đi dành riêng của hạng thương gia vào phòng chờ, anh vội vàng bước đi, chỉ hy vọng có thể leo thẳng lên máy bay càng sớm càng tốt để quay về nhà.
Mẹ anh gọi anh rất vội, Herry Nguyễn không có tâm trạng đâu mà nhận phim hay đóng quảng cáo, chỉ muốn mọc cánh bay về nhà.
Herry Nguyễn đã đi lối đi riêng, xung quanh không ai chen lấn, vậy mà anh vẫn hấp tấp tông phải một người.
Herry Nguyễn loạng choạng lùi về sau, cô gái trước mặt anh cũng không khá hơn gì.
Anh vội xin lỗi, “Xin lỗi, em có sao không?"
Cô gái trước mặt đứng vững lại, mang khẩu trang, mặc một áo khoác có mũ choàng ra trước, kín kẽ chỉ chừa lại đôi mắt to tròn.
Herry Nguyễn vừa nhìn thấy bỗng sững người, anh nhìn sâu vào đôi mắt nọ, như thể đã gặp ở đâu rồi.
"Không sao."
Cô gái lắc đầu, không để tâm đến chuyện mình đụng trúng ai, từ xa có người chạy vội đến.
Kiểm tra cô gái từ trên xuống dưới.
“An, cậu có sao không?”
Cô gái tên An nọ lắc đầu, bấy giờ cô ấy mới thở phào một hơi.
Vừa ngước lên đã thấy ánh mắt Herry, há hốc.
"Herry...Herry Nguyễn!"
Herry Nguyễn đang mang khẩu trang, trợ lí đã đi làm thủ tục cho anh, anh ngẩn ra một chút rồi đưa tay lên miệng làm dấu suỵt, bắt đầu bật hình thức khi gặp fan.
"Chào em".
Cô gái nọ có vẻ suýt thì ngất đi, ôm tim hú hét.
“Em...!em là fan của anh".
Cô chưa nói hết câu, An đã cúi đầu chào anh, "Xin lỗi, chúng tôi đi trước."
Giọng nói cô lạnh lùng không chút cảm xúc nào, kéo cô gái đang nhìn chăm chăm Herry đi một mạch, cô bạn có vẻ không vui, vừa đi vừa khóc lóc.
"An, xin cậu đó, năm phút thôi...!cho tớ xin chữ kí anh ấy đã."
"Đậu xanh rau má cậu làm sao biết Herry Nguyễn khó gặp thế nào, mỗi lần gặp đều có hàng tá fan hâm mộ vây quanh, cậu yêu ơi...!năn nỉ cậu đó".
Herry Nguyễn không nghe thấy An đáp gì, chỉ loáng thoáng mấy từ, nhiệm vụ, không được, còn ba phút.
Cô gái bên cạnh nghe vậy ngừng nói ngay lập tức, quay đầu nhìn anh chan chứa tình cảm.
Herry Nguyễn đã gặp nhiều fan của mình, biểu cảm như cô ấy cũng không có gì lạ.
Anh lắc đầu, kéo vali đi thẳng, đến khi vào trong phòng chờ rồi, anh mới chợt nhớ ra ánh mắt khi anh đụng vào cô gái tên An nọ.
Hình như rất giống Trì Tuyết .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...