Kỷ Thiếu Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi


Tiếng thầm thì ban đầu dần trở thành cuộc nghị luận tranh cãi xem ai hơn ai, nhưng cả anh lẫn Huy Khải đều không có thời gian để tâm chuyện đó.

Nụ cười dễ chịu vẫn treo trên môi, chẳng ai nhìn ra được Huy Khải đang tức giận.
"Anh hai à, hiếm lắm mới có dịp Trì Tuyết cùng mẹ em gặp nhau.

Em cũng đã hứa với mẹ sẽ đưa người về, nếu không thấy ai mẹ sẽ buồn lắm".
"Gọi chị dâu".
"Sao cơ?"
"Trì Tuyết là vợ anh, chẳng phải theo phép tắc em nên gọi một tiếng chị dâu ư?"
Huy Khải tái mặt, thứ cậu không muốn nhất chính là phải gọi Trì Tuyết như vậy, điều đó đồng nghĩa với việc phân định rạch ròi giữa hai người, ngày càng xa cách.

Tuy nhiên tất cả hiện tại đều chú ý đến ba người, nếu không gọi, liền thành kẻ mất quy củ.
Trì Tuyết biết cả hai đang cố tình gây sự với nhau, hơn nữa bây giờ nếu lựa chọn rời đi cùng Huy Khải thì quả thật không hề chừa mặt mũi cho anh chút nào.

Cô quay sang ôm lấy cánh tay anh lắc nhẹ, ngụ ý anh mau bỏ qua chuyện này.
"...Vậy được rồi, hai người cứ đi chơi vui vẻ.

Bức tranh mình sẽ nhờ người đưa sang nhà cậu sau".
Huy Khải nhìn động tác thân mật cô dành cho anh, chỉ có thể bất đắc dĩ quay lưng rời đi, tiếp tục bắt chuyện với những người còn lưu lại trong tư viên, cậu cũng không hề gọi chị dâu như lời anh cố ý nhắc nhở.
"Đi thôi".
Từ khi yên vị trên xe, anh không hé răng đến nửa chữ khiến bầu không khí im ắng đến đáng sợ.

Trì Tuyết nhắn cho Huy Khải địa chỉ nhà để cậu gửi tranh đến, sau đó nhìn sang anh vẫn chỉ mãi đăm đăm lái xe, cất giọng dò hỏi.
"Anh rốt cuộc muốn đưa em đi đâu?"
"...Bức tranh ban nãy là vẽ em?"
"Đúng rồi.

Nhưng từ đầu đến cuối cậu ấy chẳng nói gì cả, đến lúc cho mọi người triển lãm bức tranh em mới được biết".
Trì Tuyết thoáng sửng sốt vì sao anh nhìn ra cô, nhưng chợt nhớ tới lời anh nói lúc trước khi họp mặt đối tác đã vô tình nhìn thấy cả hai thì bình tĩnh đáp lời.
"Trì Tuyết, tốt nhất giữa em và Huy Khải thật sự không có chuyện gì.


Đừng để tôi phải hạn chế mọi quyền tự do cá nhân của em".
Anh đột ngột đánh xe vào lề, anh nâng cầm Trì Tuyết, hơi thở nam nhân cường hãn vây xung quanh khiến cô chẳng dám động đậy dù chỉ là một chút.
“Em phải nói bao nhiêu lần nữa thì anh mới chịu tin đây, giữa em và cậu ta hoàn toàn chẳng có gì cả.

Em cũng đã cố gắng giữ khoảng cách hết mức có thể rồi, em trưởng thành rồi, đủ hiểu biết để phân rõ giới hạn không đi quá xa".
Trì Tuyết thở dài, giọng nói dần trở nên gay gắt.

Nhìn bộ dáng cô một hai chống đối mình, ánh mắt anh tối lại, anh tháo dây an toàn, kéo cô nằm nhoài lên người mình.
"Vậy được.

Lớn rồi, làm sai sẽ phải chịu phạt.

Lần này đừng mong tôi bỏ qua."
Anh trượt tay vào trong, vuốt lên phần đùi non khiến cả người Trì Tuyết run lên.

Anh hôn lên môi cô, mạnh bạo và giày vò, tựa như hung thủ đang vui thích vần vò con mồi, chẳng để một ai có quyền tiến đến gần.
Cô bị cuốn vào nụ hôn cuồng nhiệt, đôi chân bị anh mạnh mẽ tách ra, ma xát đến ửng đỏ.

Cô nức nở thành tiếng, đầu óc trở nên đặc quánh, hơi thở dường như bị tước đoạt hết thảy.

Anh nhìn biểu hiện mất khống chế của cô, trong lòng mới tạm thời thỏa mãn.

Anh hít một hơi thật sâu để trấn tỉnh đầu óc, mới dần lui người ra.
Trì Tuyết cả người đỏ bừng như tôm luộc, môi bị hôn đến sưng đỏ, váy bị vén lên cao.

Cô nhìn dáng vẻ lẫn quần áo chỉnh tề cấm dục của anh, một cỗ tức giận lẫn ủy khuất trào dâng mãnh liệt.

Người này ỷ vào việc không thích phụ nữ, có thể bình tĩnh tấn công cô đến thần trí mờ mịt như vậy, còn đối phương vẫn mang dáng vẻ nghiêm chỉnh chẳng chút thiệt thòi.

Cô cắn răng, lần đầu tiên bật ra tiếng mắng chửi.

"Kỷ Nhiên, anh thật sự là tên khốn khiếp".
"Tôi sẽ còn khốn khiếp hơn nữa nếu em không vâng lời."
"Anh..."
Cảm tình được tích lũy và xây dựng trong khoảng thời gian qua khiến Trì Tuyết suýt quên mất người trước mặt mình là một kẻ vô cùng đáng sợ.

Lạnh lùng, tàn nhẫn, chỉ số khống chế luôn ở mức cao nhất.
Trì Tuyết cúi đầu, cô nghe thấy tiếng tim mình đập to hết cỡ, thấy cả đôi môi còn vương lại hơi ấm từ đối phương, xúc cảm kì lạ đang len lỗi khiến cô vừa tức giận nhưng đâu đó trong lòng vẫn tồn tại sự khao khát khó gọi tên.
Trì Tuyết không biết và cũng chẳng hề có ý định tìm hiểu.

Cô cắn môi quay đi, điệu bộ cứng đầu không chịu thỏa hiệp rơi vào mắt anh lại làm anh cảm thấy vơi bớt đi sự khó chịu ban nãy, thoáng áy náy vươn người cài lại dây an toàn cho cô, chỉn chu cả phần váy nhăn nhúm, sau đó lại nhẹ giọng dỗ dành.
"Nếu còn cắn môi mình nữa em sẽ chảy máu mất.

Nào, tôi đưa em đi ăn.

Nghỉ ngơi đi, đến nơi tôi gọi em dậy."
Trì Tuyết tròn mắt nhìn người mới lúc nãy còn hung hăng với mình lại trở về dáng vẻ điềm tĩnh như trước, còn thấp giọng dụ dỗ cô bằng món ăn, sự tức giận chẳng giữ được bao lâu cứ như vậy mà tan biến.

Cô không trả lời, chỉ ngả đầu vào ghế nhắm mắt biểu thị mình đã nghe.

Nhà hàng Netherland.

"Làm thế nào anh tìm ra được chỗ này vậy?"
"Sao thế?"
"Ngon, ngon kinh khủng luôn.

Món nào cũng cay nhưng mà không thể dừng ăn được, chính xác là loại cảm giác vậy đó".
Trì Tuyết vừa ăn xong phần hải sản chua cay thì vươn tay muốn thử tiếp món mới mà nhân viên mới giới thiệu ban nãy.

Tuy nhiên anh đã chặn tay cô lại, anh nhướn mày.
"Nếu em muốn ăn thêm thì cả tuần sau không được ăn đồ cay.


Chốc nữa tôi sẽ kêu thêm một phần cháo trắng, em ăn để điều hòa dạ dày".
“Gì chứ, tuần nào em cũng ăn một hai lần, chẳng có vấn đề gì cả.

Người nên lo lắng chuyện dạ dày tái phát là anh mới phải." Trì Tuyết bĩu môi không cho là đúng, đó giờ cô rất tin tưởng vào chiếc bụng của mình.
"Tôi sẽ cho người giám sát chế độ ăn uống của em.

Nếu em vẫn không chịu thì tăng lên thành hai tuần nhé?"
Anh vẫn ưu nhã bóc tôm bỏ vào bát cho cô, Trì Tuyết chọc chọc đũa vào bát, ủ rũ cúi đầu.
"Biết thế thì em đã bảo rằng mình thích ăn ngọt rồi, để anh sẽ chẳng bao giờ phát hiện ra."
"Tôi sẽ.

Tôi đã bao giờ thôi chú ý đến em chưa?"
Anh mỉm cười, cảm giác dịu dàng vây lấy Trì Tuyết khiến cô ngẩn ngơ mất vài giây.

Người này, miệng bôi mật ngọt hay sao mà nói lời đường mật trơn tru như thế chứ, thật tức giận mà.
"Anh đừng bóc tôm với gắp thức ăn cho em nữa, anh ăn thêm đi.

Hôm nay anh có vẻ ăn ít hơn mọi thường đấy".
"Đừng để ý, thi thoảng tôi lại không thèm ăn vài ngày ấy mà.

Em nhai chầm chậm thôi nào".
Anh nhìn cô ăn đến mức chẳng để ý gì, lắc đầu chịu thua.

Cô không hề biết rằng, anh chỉ ăn hết đồ ăn nếu đó là món do cô nấu.

Từ bao giờ đã trở thành như vậy, anh cũng chẳng biết nữa.
Trên đường trở về nhà Trì Tuyết nhận được tin nhắn bắt đầu từ mai sẽ triển khai dự án mới, lên kế hoạch thử nghiệm thị trường, khoanh vùng khách hàng tiềm năng và tiến hành kết hợp với các phòng ban để truyền thông, định giá sản phẩm, mời người đại diện và cuối cùng là chính thức ra mắt sản phẩm.
Tập đoàn Eudora gần như có mặt trong mọi lĩnh vực hoạt động, Trì Tuyết đảm nhiệm vị trí marketing chuyên về trang sức đá quý, trong khi đó anh lại tập trung cho việc đầu tư các khu đô thị phức hợp, tuy nhiên vẫn luôn luôn giám sát những mảng khác nhau.

Nhìn quầng thâm mắt của đối phương, Trì Tuyết nén tiếng thở dài.

Người ưu tú giỏi giang đến chừng này, rốt cuộc phải cực khổ cố gắng trong bóng tối đến mức nào đây.
Như dự đoán, cho dù hợp đồng với đối tác trước đó đã hoàn thành xuất sắc, mang về kết quả ngoài mong đợi nhưng Trì Tuyết vẫn không được thăng chức.

Lão trưởng phòng đã sớm điền vào danh sách tên cháu gái mình, người đến phần mở đầu giới thiệu bao quát về công ty cũng làm không xong, thậm chí còn gấp rút thuyên chuyển cô ta từ tận vài tháng trước.


Cả ngày hôm nay lão luôn thấp thỏm nhìn Trì Tuyết, thấy cô vẫn bình tĩnh làm việc, thái độ không có gì bất mãn nên lão cũng tạm thời yên tâm.
Thực ra Trì Tuyết có chút không vui, bất kì ai đã tốn nhiều công sức đến thế đều sẽ giống như cô.

Tuy nhiên nghĩ đến việc tương lai sau khi ly hôn với anh cô liền có thể ngồi lên đầu lão, mặc sức dẫm đạp thì tâm trạng Trì Tuyết lại trở nên thoải mái lạ thường.

Cô tập trung mọi người, bắt đầu buổi họp.
"Bộ nhẫn tinh xảo như thế này, giá chắc chắn không rẻ đâu nhỉ?"
Quế Chi xuýt xoa.
Nhẫn được thiết kế với màu bạc đặc trưng, giữa nhẫn có một rãnh nhỏ dùng để khảm kim cương, vòng cung của nhẫn có thể dùng để đính khoảng mười hạt hoặc hơn.

Nhưng điều khiến nhẫn trở nên cực kì đắt giá là bởi viên đá màu xanh lam khảm ở giữa được cắt khối từ Benitoite, loại đá có thể phát ra ánh sáng đẹp đẽ, rực rỡ và vô cùng thuần khiết dưới ánh đèn.
Với cái tên Darling mong muốn người có tình hãy luôn trân trọng đối phương, yêu chuộng họ cả đời, cùng nhau san sẻ cho dù là khổ đau hay hạnh phúc.

Bộ nhẫn chỉ sản xuất giới hạn năm mươi cặp, dành cho cả những cặp đôi đang yêu lẫn vợ chồng.
"Vậy trực tiếp khoanh vùng mục tiêu khách hàng là thượng lưu đi.

Đất đỏ như thế, bạn gái em có thích em cũng không mua nổi."
Minh Đinh gãi đầu, chiếc nhẫn này quả thật rất đẹp, đến con trai như anh còn chưa thể hoàn hồn thì huống gì là con gái.

Năm nay anh dự tính kết hôn cùng người ta, lúc nhìn thấy nhẫn liền cảm thấy động lòng, đến lúc thấy được mức giá thì rầu rĩ không thôi.

"Khoan đã, năm mươi cặp nhẫn.

Trong bảng ghi chú cũng nhấn mạnh đối tượng bao gồm các cặp đôi lẫn vợ chồng, thông thường thì những cặp đôi thường là người trẻ, chưa ổn định về mặt tài chính.

Vậy tại sao nhà thiết kế lại đặt ra tiêu chuẩn như trên?"
Trì Tuyết nhíu mày, cô tin chắc phải có ẩn ý đằng sau chuyện này.

"Hoặc những cặp đôi giàu sang quyền quý, kiểu như cậu với tổng giám vậy đó."
Mẫn Nhi bật cười trêu ghẹo, lão trưởng phòng nghe thấy tên anh lại tiếp tục rơi vào lo sợ.

Nhưng sợ thì sợ, lão vẫn không có ý định để cho Trì Tuyết chiếm lấy công lao lần này.
Lão gõ gõ mặt bàn để gây chú ý, sau đó húng hắng giọng lên tiếng....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui