Câu chuyện này tôi được nghe kể khi bắt đầu những bước chân đầu tiên vào nghề kỹ sư thủy lợi. Vâng, xin lỗi anh chỉ là thằng kỹ sư. Tôi một con mọt sách chính hiệu, khi ở nhà, cứ cái gì có chữ tôi sẽ đọc mà không cần chọn lựa. Từ sách, báo, truyện, tạp chí.. tôi đều đọc. Trong những thứ tôi đọc đó thì tôi lại yêu thích nhất là truyện trinh thám và các câu chuyện ma kinh dị (má, lớn đầu rồi mà viết văn mở bài như mấy đứa tiểu học hay THCS vậy. Xin lỗi độc giả). Tuy đọc nhiều truyện kin dị như vậy nhưng tôi lớn lên trong một gia đình tôi vốn không tin quỷ thần. Tất cả các hiện tượng siêu nhiên đều phải có lời giải bằng khoa học, những thứ như ma quỷ, bói toán đều là mê tín dị đoan và không có cơ sở để tin tưởng. Từ ông tôi, bố tôi tới các chú đều không tin những điều siêu nhiên như vậy nên tôi và thằng em tôi cũng thế. Tuy rằng lý trí nói rằng không tin những thứ như vậy nhưng vẫn cảm giác sợ khi đọc mấy câu chuyện ma, mà càng sợ thì càng thích, càng muốn nghe, muốn đọc nhiều hơn nữa. Ngày ở quê, tôi thích nhất ngồi nghe mẹ và mấy bà hàng xóm kể chuyện ngày còn chiến tranh và lúc mới giải phóng. Ngày đó, đất nước vẫn còn trong giai đoạn chưa ổn định nên những chuyện ma quỷ xuất hiện rất nhiều. Nhiều bà bạn của mẹ còn thề thốt rằng chính mắt mình đã nhìn thấy hoặc chính mình là một nhân vật trong những câu chuyện kinh dị ấy. Những lúc như vậy, tôi ngồi nghe rất hăng say, có lúc còn quên luôn công việc đang làm, để đến lúc nồi thịt kho cháy khét lên thì mới giật mình chạy lại và kết quả là thịt thì không có ăn nhưng lươn trên mông thì có một đống.
Giới thiệu hơi nhiều rồi, năm 2012 tôi tốt nghiệp khoa cơ khí trường Đại học Thủy Lợi (lúc này vẫn là WRU nhé chứ không phải TLU như bây giờ, bây giờ hỏi mấy em trường WRU là trường nào là các em không biết.. buồn) và xin được vào một công ty kết cấu thép chuyên sản xuất và lắp đặt các thiết bị công trình thủy lợi (coi như đúng chuyên ngành). Cuối năm, tháng mười một, công ty nhận được một hợp đồng lắp đặt đường ống thủy điện tại Nậm Xu (tên địa danh đã thay đổi - sau này vô tình tôi biết được chữ Nậm trong tiếng dân tộc nghĩa là sông), và tôi với tư cách là một trong hai thằng kỹ sư của nhà máy (tôi vào muộn hơn) được giao nhiệm vụ đi theo đội thi công làm kỹ thuật công trình.
Lần đầu tiên được đi xa, tôi rất háo hức, gọi điện về khoe lên khoe xuống với bố mẹ. Bố thì không sao nhưng mẹ khi nghe tôi phải lên rừng thì dặn dò đủ thứ. Nào là mang thuốc men, rồi lương khô mua dự trữ để vào balo, chăn màn cũng phải mang đầy đủ vì mẹ sợ trên đó lạnh hơn dưới đồng bằng. Tôi cũng vâng dạ và chuẩn bị đầy đủ, may mà ngày trước ông bác tôi có cho tôi một chiếc balo quân đội nên đồ đạc tôi chất trong đó cũng đủ. Trong đội thi công, ngoài tôi còn có một anh chỉ huy trưởng tên Đạo, tám công nhân lần lượt là anh Lãm, anh Luật, anh Thảo, anh Khánh, anh Tùng và ba thằng bằng tuổi tôi là Vĩnh, Tâm, Linh. Về chỗ ăn chỗ ở, trước khi xuất phát, công ty đã lo hết nên bọn tôi chỉ cần xách balo lên và đi là được, năm anh già và anh chỉ huy trưởng sẽ lên trước theo xe công ty chở thiết bị, vật tư còn bốn thằng tôi bắt xe khách lên sau.
9h tối, giữa cái thời tiết cắt da cắt thịt của mùa đông Hà Nội, những giọt mưa phùn như muốn đâm thêm mấy nhát vào da thịt đã tái đi của bọn tôi, bốn bọn tôi đứng thu lu chờ xe tại bến xe Yên Nghĩa trong những cơn gió buốt lạnh. Khoảng mười lăm phút sau xe tới, bốn người nhanh chóng lên xe, sau một hồi loay hoay thì cuối cùng tôi cũng ổn định được chỗ nằm (dù sao đây cũng là lần đầu tôi đi xe khách giường nằm) và chờ đích đến ngày mai. Trên xe, tôi háo hức tới nỗi không thể ngủ được, dù sao đây cũng là lần đầu tiên đi xa, tới một nơi heo hút mà tôi chưa thể tưởng tượng trông nó như thế nào. Tới khoảng 12h, xe tới trạm dừng nghỉ tại Mộc Châu, mọi người hối hả xuống xe ăn đêm và vệ sinh cá nhân. Bọn tôi cũng theo xuống, vừa bước xuống xe, cái lạnh của vùng cao, cái giá của đêm đông cùng ập tới khiến tôi run rẩy không rõ vì lạnh hay vì điều gì khác nữa. Vào quán tôi gọi một tô cháo thịt băm và một cốc sữa đậu nành nóng hổi. Sau khi ăn xong, tôi cảm thấy thoải mái dễ chịu vì cái bụng đã lấp đầy và ấm áp vì đồ ăn nóng. Sau khi trở lại xe, tôi thiếp đi lúc nào không hay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...