Không giống như những thanh niên khác lớn lên ở miền núi, thôn của Điền Hưng Vượng ở đồng bằng, lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy mấy con sói con đấy.
Thế nhưng anh ta cũng biết là nếu trộm sói con thì sẽ dẫn đến sự sự trả thù của bầy sói, vậy nên anh ta chỉ muốn ôm đã nghiền mà thôi.Động tĩnh của bọn họ rốt cuộc đã khơi dậy sự cảnh giác của con sói cái.
Cho dù vì mới sinh sói con xong nên thân thể của con sói mẹ đã cạn kiệt sức lực nhưng nó vẫn cố gắng mở to mắt, nhe răng rồi rống lên hai tiếng rầm rừ thị uy.Khi Đới Dự nghe nói đây là một con sói cái vừa sinh con thì đã cảm thấy không ổn rồi.
Ở xung quanh con sói cái đang sinh con không thể nào vắng bóng sói đực canh giữ được!Anh đưa mắt liếc nhìn bốn phía quanh đây, sau khi nhìn đến phía sau lưng Kim Tra Mộc Tra thì cả người anh đột nhiên cứng lại.Cố gắng bình tĩnh nhất có thể, Đới Dự nhỏ giọng hỏi một thanh niên bên cạnh, "Các cậu mang theo bao nhiêu chó săn lên núi?""Ba con."Đới Dự chậm rãi nói: "Tôi mang theo hai con.
Cậu chắc chắn các ngươi chỉ dẫn theo ba con chứ?"Thấy vẻ mặt anh có chút không ổn, cậu thanh niên kia vội hỏi: "Sao vậy? Đúng là có ba con thôi."Đới Dự bị gió núi ẩm ướt thổi đến nổi rùng mình, anh thấp giọng lẩm bẩm: "Sau lưng chúng ta có đến sáu con chó săn..."Con chó săn nhiều ra kia bị tụt lại phía sau cùng, Đới Dự nhìn chằm chằm vào mắt nó, không dám hành động thiếu suy nghĩ.Bộ lông màu vàng xám, tai nhọn, lại thêm cái đuôi dày rủ xuống.Thanh niên kia hiển nhiên cũng phát hiện ra nó, cậu ta hít sâu một hơi, hô lớn: "Mẹ nó! Đứa nào cầm súng! Ở đây còn một con sói khác nữa!"Kim Tra phát hiện ra con sói hoang trà trộn vào cuối đội, không biết nó lấy dũng khí từ đâu ra mà cực kỳ dũng mãnh lao về hướng con sói hoang.Mộc Tra nhanh chóng chạy đến trước người Đới Dự, quay mặt về phía một sói một chó đang quần nhau kia.
Nó hạ thấp thân thể, gần như nằm rạp xuống mặt đất, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ thị uy.Tiếc là Kim Tra đến cùng cũng chỉ là một con chó săn, thực lực không bằng con sói hoang thân kinh bách chiến.
Qua mấy hiệp giằng co, nó bị con sói hoang kia ngậm cổ hất vào bụi cỏ bên cạnh.Nhìn thấy con sói hoang xoay đầu lại ý đồ tập kích đám người, những người không có vũ khí đã sớm sợ hãi tới mức bỏ chạy bốn phía rồi.Lúc Điền Hưng Vượng chạy trốn, không biết là cố ý hay chỉ là vô tình, vậy mà anh ta lại ôm theo con sói con, hoảng hoảng hốt hốt chạy về phía Đới Dự đang đứng.Mắt thấy con sói hoang đang lao về phía Điền Hưng Vượng, Đới Dự hét to như muốn phá giọng: "Bỏ con sói con xuống!"Đáng tiếc là con sói hoang có tốc độ cực nhanh, không cho bọn họ một chút thời gian nào, nó nhào lên, một ngụm cắn vào trên cánh tay phải của Điền Hưng Vượng.Phát cắn này không hề nhẹ, Điền Hưng Vượng kêu lên một tiếng đau đớn, vô thức ném con sói con xuống bãi cỏ đằng xa.Con sói hoang tưởng chừng sẽ đi cứu con sói con, vậy mà nó lại vẫn đứng đó cắn chặt lấy cánh tay của Điền Hưng Vượng, ánh mắt hung ác tràn đầy thù địch cứ như hai thanh dao băng ghim chặt lấy mặt anh ta.Điền Hưng Vượng sợ tới mức mặt mày tái mét, hai chân run lên, miệng cũng run rẩy hô to cứu mạng!Vốn đã chạy xa, Lô Kỳ Sơn nghe thấy tiếng kêu cứu thì dừng bước, nghiến răng nghiến lợi chạy ngược trở về.
Cậu ta nhặt lên khẩu súng không biết bị ai ném trên mặt đất, nhắm ngay con sói hoang cách đó vài mét, chuẩn bị nổ súng.Điền Hưng Vượng nhìn thấy nòng súng nhắm về phía mình thì hết hồn, anh ta sợ kĩ thuật bắn súng của Lô Kỳ Sơn không tốt sẽ bắn trật mất, bị dọa đến hét to: "Đừng nổ súng!"Lô Kỳ Sơn khó khăn lắm mới tích góp được chút dũng khí, nghe anh ta hét to một tiếng, dũng khí cũng theo đó mà tiêu tan luôn.
Cậu ta do do dự dự giơ súng lên nhắm bắn hết lần này đến lần khác mà không dám bấm cò.Con sói hoang nhả cánh tay của Điền Hưng Vượng ra, chuẩn bị nhảy lên, muốn cắn xé yết hầu của anh ta...Đới Dự cứ thế lao đến như bay với tốc độ chạy nước rút, giật lấy vũ khí trên tay Lô Kỳ Sơn – lúc này vẫn đang sợ hãi đến run rẩy.Anh lưu loát lên đạn, ngắm chuẩn sau gáy con sói hoang rồi chuẩn xác bóp cò súng.Ngay trong thời khắc chỉ mành treo chuông khi con sói hoang lao đến tấn công Điền Hưng Vượng một lần nữa thì một tiếng súng vang lên, con sói hoang cứ thế ngã gục xuống đất.Hai mắt Điền Hưng Vượng đăm đăm nhìn cái xác con sói trên mặt đất.
Khi anh ta nhìn về phía Đới Dự thì môi giật giật hai cái nhưng vẫn chẳng thể phát ra chút thanh âm nào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...