Việc say rượu ở Minh Kính viện rất nhanh bị Từ lão phu nhân biết, thế là bị triệu kiến chịu một trận giáo huấn, cuối cùng vẫn là nhờ đến Từ Huyên làm nũng, mọi người mới may mắn tránh được một kiếp nạn.
Sau khi Từ Sanh biết được, cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nàng đâu có ngờ chỉ đi thưởng rượu ở chỗ của Từ Trường Hoài một lát lại xảy ra chuyện, nàng bất quá chỉ uống vài chén rượu, không ngờ vậy mà lại say khướt tới mức chả biết gì.
Sau khi một tỉnh lại, phát hiện cái trán đau đớn vô cùng, vết thương kéo dài đến tận một ngày, còn toàn thân thì khó chịu mệt mỏi.
Bất quá so sánh với những người khác, Từ Sanh vẫn xem như là đã tốt hơn rồi.
Không giống như Từ Trường Hoài, sau khi hắn tỉnh dậy thì liền bị phong hàn.
Lúc đó mọi người khá hoang mang, sờ trán hắn nửa ngày mới phát hiện cả người của hắn đều ướt đẫm, mà từ trên người hắn toàn là mùi rượu nồng nặc, thời tiết khi ấy còn là đang vào mùa đông, làm sao không bị cảm phong hàn cho được?
Cũng không biết tại sao trên người hắn lại có nhiều mùi rượu nồng nặc như thế, đến khi cởi y phục của hắn ra, phát hiện toàn thân hắn đều dính đầy rượu, với số lượng rượu thấm trên người hắn thì có thể vắt ra được nửa bầu rượu ấy chứ.
Mà Từ Sanh cũng không nhớ rõ khi uống rượu đã xảy ra chuyện gì.
Nhiều ngày nay, Từ Sanh vẫn luôn ngồi ngây ngốc trong thư phòng để chép kinh thư, mấy ngày trước Từ Phương cũng uống đến say mèm, làm toàn thân đều bốc lên đầy mùi rượu, ngay sau đó bị mẹ cả Kỷ thị biết được, tuy rằng bề ngoài bà ta không có mở miệng răn dạy, nhưng lại ra lệnh bắt nàng chép kinh thư để chịu phạt, cứ vậy mà mấy ngày nay nàng luôn ở trong thư phòng.
Từ nhỏ đến lớn, thể Từ Phương phạm vào lỗi nào sai, thì người đầu tiên bị Kỷ thị phạt lúc nào cũng là nàng.
Từ Sanh nghĩ rằng huynh muội Từ gia trong phủ rủ rê nhau đi uống rượu, ngâm thơ này nọ, dù có gặp chuyện phiền toái thì cũng chưa chắc chạy đến trên đầu nàng, huống hồ nàng vốn không thể từ chối bọn họ, nếu nàng cự tuyệt không đi thì ngược lại sẽ làm Từ Huyên cùng Từ Phương không vui, cho nên nàng mới đành phải đồng ý đi cùng bọn họ uống vài chén, ai ngờ được lại bị Kỷ thị giận chó đánh mèo chứ.
Nhưng việc này cũng không phải là việc lớn hệ trọng gì, mẹ cả dạy dỗ thứ nữ, đây vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, huống chi hiện tại nàng vẫn chưa thoát khỏi sự quản giáo nghiêm ngặt của Từ gia, cho nên cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nại chịu đựng.
Mười lăm năm qua nàng còn có thể chịu được, đợi thêm một hai năm nữa thì có đáng là gì.
Di nương nuôi dưỡng Từ Sanh sớm đã qua đời, không ai chống lưng cho nàng, cũng không có mẫu thân hay ca ca bảo vệ, ở Từ gia nàng sớm là đứa bé bị bỏ đi, nếu không phải nàng đi cùng với Từ Huyên cùng Từ Phương, chỉ sợ vài vị huynh trưởng kia chưa chắc sẽ nhớ rõ nàng lài ai.
Qua vài ngày hôm sau, trận tuyết lớn bắt đầu ngừng rơi, thời tiết vì thế ở bên ngoài cũng đã ấm lên không ít.
Cây liễu cùng gốc cây dương trồng trong sân sau viện đã dần nẩy mầm lên, theo thời gian chăm sóc, chúng dần dần lớn hơn rất nhiều.
Kết quả thi lần này công bố có vẻ hơi lâu, nghe nói là tới tháng tư mới công bố kết quả người trúng cử.
Theo như quy định dự thi thì thí sinh trúng cử đợt lần này sẽ là Cống Sỉ, sau khi làm Cống Sĩ xong thì năm sau thi thêm một lần nữa, nếu được vượt qua thì sẽ thăng lên làm Tiến Sĩ.
Nên hiện giờ các vị thiếu gia của Từ phủ đang tập chung mãi mê ôn tập vở.
Sáng sớm ngày hôm say, Từ Sanh vẫn như thường ngày tới Tùng Hạc Cư Viện để thỉnh an, trong lúc mọi người sắp rời khỏi, thì đột nhiên Từ lão phu nhân gọi giữ lại.
Từ Sanh mặc dù có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn, nhưng trong lòng cũng âm thầm hiểu rõ vài phần, cho nên liền im lặng ngồi một bên, dựng tai lên nghe lão phu nhân cùng Hà thị, Lưu thị, Kỷ thị nói chuyện với nhau.
Một lát sau, Từ lão phu nhân vẫy tay kêu nàng đi tới chỗ bà, Từ Sanh thấy thế thì đứng dậy, cúi thấp đầu đi qua, rồi ngoan ngoãn đứng một bên im lặng.
"Thoáng một cái mười mấy năm đã trôi qua rồi, mấy nữ nhi cũng đều đã trưởng thành hết rồi, mấy nha đầu trong phủ của ta đứa nào đứa nấy khi lớn lên cũng đều thanh tú xinh đẹp hết đó.
Lão bà như ta đây đúng là có phúc khí mà, dưới trướng còn có mấy nha đầu này bầu bạn." Từ lão phu nhân vỗ lấy tay của Từ Sanh, tiện thể kéo nàng tới ngồi xuống chỗ bên cạnh mình, rồi mới cười nói với Kỷ thị.
Từ Sanh cúi đầu, nghĩ thầm.
Quả nhiên, không bao lâu sau đó, lão phu nhân cùng với Kỷ thị trò chuyện vài câu, nói một hồi chủ đề liền nói tới trên người Từ Sanh.
"Sanh nha đầu mấy năm nay ¹vô thanh vô tức, dung mạo có thể nói là xinh đẹp khỏi phải nói, cũng không biết có tên tiểu tử nào có vận may có thể rước nha đầu này nữa."
"Người nói rất đúng, Sanh Nhi là con dâu nhìn con bé từ từ lớn lên, tính tình không chỉ dịu dàng mà còn hết sức hiểu chuyện ngoan ngoãn, tương lai không biết là vị nào có phúc khí lớn mới lấy được con bé." Kỷ thị cười nói: "Không bằng mẫu thân thay Sanh nha đầu chọn lựa đối tượng thử xem, biết đâu tìm được người thích hợp thì sao?"
Đôi mắt Từ Sanh hơi run lên, vẫn gắng làm bộ dạng thẹn thùng.
“Mẫu thân...”
"Con đừng thẹn thùng, đây là việc hôn nhân đại sự của con, chuyện này tất nhiên phải được con đồng ý thì ta mới quyết định.
Thế này đi, bây giờ tổ mẫu hỏi cháu một câu, con cảm thấy Khương biểu ca như thế nào?" Lão phu nhân cầm lấy tay nàng, hỏi.
Từ Sanh nhấp nhấp môi.
"Khương biểu ca của con tuổi trẻ tài cao, nếu được trúng cử làm Tiến Sĩ, khi con gả qua đó thì chính là quan phu nhân.
Như thế cũng không tệ, con có bằng lòng hay không?"
Từ Sanh ăn nói nhỏ nhẹ trả lời: “Hết thảy đều nghe theo lời tổ mẫu để người làm chủ."
"Ta nói Sanh nha đầu nhất định sẽ đồng ý mà, thế mà mẫu thân cứ lo lắng, nói cái gì mà con người như Vân nhi, làm sao có cô gái nào đồng ý chịu gả qua đó, mẫu thân đúng là đã lo lắng quá nhiều rồi." Kỷ thị ngồi bên đang vô cùng cao hứng, nên khi nói chuyện cũng rất thẳng thắn.
Từ lão phu nhân thấy mục đích đã đạt được, liền trừng mắt nhìn Kỷ thị một cái, sau đó tùy tiện nói vài câu, liền kêu Từ Sanh trở về nội viện của mình.
Từ hồi nãy tới giờ tuy Hà thị vẫn luôn im lặng không nói chuyện, nhưng lại che dấu cười trên môi của mình.
Trước đây bà còn suy nghĩ xem tình cảm của lão phu nhân dành cho tỷ tỷ của mình rốt cục sâu đậm cỡ nào, nguyên lai bất quá cũng chỉ có thế.
Khương Vân còn chưa tỏ ra thái độ gì về chuyện này, chính mình cũng không tìm được cơ hội để nói, thật không ngờ lão phu nhân đã có chủ ý từ trước, hại bà trước đó còn lo lắng một hồi.
…
Sau khi Từ Sanh rời khỏi Tùng Hạc Cư, trong lúc đang trên đường trở về phòng của mình, bất ngờ lại gặp phải Khương Vân.
Bất quá do cách khá xa, nên chỉ có thể nhìn lờ mờ từ xa.
"Tiểu thư, là biểu công tử."
Lục Liễu nhìn thoáng qua rồi nói.
Từ Sanh hơi đưa mắt nhìn xem thử, thì thấy Khương Vân giống như phát hiện điều gì, nên hắn liền quay đầu lại nhìn về hướng này.
Từ Sanh sửng sốt, hướng hắn gật đầu, sau đó cùng Lục Liễu rời đi.
Gã sai vặt tên Lưu Thương đang đứng phía sau Khương Vân, khẽ khom người xuống, mỉm cười nói: "Công tử, ám vệ truyền tới tin tức, nói rằng Từ lão phu nhân cố ý muốn Từ Lục cùng với ngài đính hôn, vừa rồi Từ Lục mới từ Tùng Hạc Cư đi ra, chắc cũng là vừa mới bàn chuyện này xong."
"Từ Lục này dung mạo xinh đẹp, công tử đúng là rất may mắn."
Vẻ mặt Khương Vân vẫn có bất cứ cảm xúc gì, chỉ lạnh nhạt liếc hắn một cái, tiếp đến hai mắt hơi nheo lại.
"Ta kêu ngươi đi liên hệ với người của phụ vương, thế mà ngươi còn ở đây quan tâm những việc này vớ vẩn này ư?" Hắn lạnh lùng nói.
Ý cười trên khóe miệng Lưu Thương hơi cứng đờ, trong lòng nhất thời sợ hãi, vội vàng quỳ xuống: "Công tử, thuộc hạ biết sai rồi."
Khương Vân không nói gì, bầu không khí xung quanh bắt đầu trên khó hít thở.
Lưu Thương quỳ ở trên mặt đất, nhịp tim trước ngực đập mạnh liên tục.
Góc áo màu xanh lục khẽ lướt qua trước mắt hắn, Khương Vân bước qua, khí thế âm u trên người cũng thu về lại, sau đó chỉ lại một câu nói lãnh lẽo: "Đứng lên đi."
Lưu Thương ngẩng đầu, nhìn bóng dáng chủ tử của hắn đi vào Tùng Hạc Cư, biết bản thân đã an toàn thì mới dám thở ra hơi nhẹ.
Tất cả cũng là do hắn nhất thời ngu ngốc, cư nhiên lại dám trêu ghẹo hôn sự của chủ tử.
Thận phận của Lục Từ kia vô cùng thấp kém, nếu chủ tử thật sự bị tình thế hiện giờ bắt buộc mà phải lấy nàng ta, chỉ sợ tới khi mọi việc giải quyết xong, đến lúc đó muốn giải quyết chuyện này thì sẽ rất khó khăn.
Huống hồ chủ tử của mình cũng không phải là loại người háo sắc, là tại hắn quá nhiều chuyện.
Lưu Thương vỗ vỗ đầu của mình, từ trên đất đứng dậy, cũng nhanh chân chạy theo.
Từ Sanh: A, để ta cho các người nhìn sự lợi hại của ta, để các người phải tự vả mặt mình.
————————————————————————————————————————
"Tiểu thư, lão phu nhân vừa mới cùng với ngài ở trong phòng nói cái gì thế?" Lục Liễu dâng lên chén trà nóng cho Từ Sanh, rồi thuận miệng hỏi.
Vừa rồi nàng đứng ở bên ngoài chờ, cho nên cũng không biết Từ Sanh ở bên trong đã phát sinh ra chuyện gì.
Nhưng thấy Từ Sanh không được vui, nên liền cho rằng Từ lão phu nhân lại làm khó Từ Sanh.
“Cũng không có gì, chỉ là nhắc tới hôn sự của ta và Khương biểu ca." Từ Sanh uống ngụm trà nóng, rồi thở ra hơi thật nhẹ nhàng, Lục Liễu lấy gối đặt sau lưng nàng, mà nàng cũng tùy ý dựa vào.
“Tiểu thư không muốn?"
Lục Liễu cẩn thận quan sát sắc mặt Từ Sanh, rồi chần chừ hỏi nàng.
Có mấy lần nàng muốn hiễu rõ tâm tư của tiểu thư, thế nhưng tiểu thư nói đầu óc nàng ngu dốt lại khờ khạo, cho nên vẫn chưa lần nào nói suy nghĩ trong lòng của mình ra cho nàng biết, nên tới tận bây giờ Lục Liễu vẫn không hiểu rõ tâm tư của Từ Sanh đang nghĩ gì.
Từ Sanh ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi lắc đầu: “Cũng không phải là không muốn, chỉ là ta lại có cảm giác khó chịu.
Cụ thể đó là cảm giác như thế nào thì ta cũng không biết phải diễn tả như thế nào nữa."
"Tin tức do Tôn Lâm báo rằng, Khương biểu ca tạm thời sẽ ở lại đây.
Ta nghĩ rằng gia thế của hắn rất phù hợp với yêu cầu của ta, hơn nữa tướng mạo của hắn cũng rất tuấn tú, dù là chỗ nào cũng rất phù hợp với mẫu người ta muốn, nhưng không hiểu tại sao, ta chính là cảm thấy trong lòng rất khó chịu."
Lục Liễu nghe xong thì không khỏi suy tư, sau đó nàng lại nói: "Chắc là bởi vì trong lòng tiểu thư không có biểu công tử."
"Sao ngươi lại nghĩ như thế?" Từ Sanh ngẩng đầu lên, cười hỏi.
"Thời điểm lúc ngài nhắc đến biểu công tử, không hề có dáng vẻ thẹn thùng gì cả, từ điều đó có thể chứng minh rằng trong lòng ngài vốn không hề có biểu công tử.
Nô tỳ tuy không biết khi yêu sẽ có cảm giác như thế nào, nhưng nô tỳ biết tiểu thư đây là đang miễn cưỡng chính mình." Lục Liễu nghiêm túc nói.
"Nha đầu nhà ngươi từ lúc nào đã trở nên hiểu rõ mấy vấn đề này thế, lại còn biết xen vào việc hôn nhân của ta nữa chứ." Từ Sanh buồn cười, vươn ngón tay mảnh khảnh ra, chọc vào trên trán Lục Liễu, giả vờ mắng.
“Tiểu thư…”
"Được rồi, được rồi, không chọc ngươi nữa." Từ Sanh thu tay về, cười cười nói.
“Ngươi mau ra ngoài giúp Lục Dương tỷ tỷ vài công việc trong phủ đi, ta muốn được yên tĩnh nghỉ ngơi." Từ Sanh nhích người sang một bên, kiếm cớ lấy đại một cuốn sách du ký ra, rồi tùy ý lật xem.
Lục Liễu thấp giọng vâng dạ, thời điểm khi bước ra khỏi cửa, nàng quay đầu lại nhìn, vô ý thấy Từ Sanh ngồi đó có chút thất thần.
…
Từ Sanh đúng là có chút ngây người, mục đích mà nàng muốn đạt được, xưa nay chì có một, đó chính là có thể làm bản thân trở nên an nhàn vui vẻ.
Lấy chồng giống như là một việc mà bất cứ ai cũng phải làm, nàng chưa từng suy nghĩ quá nhiều về tình yêu, cho nên vẫn luôn mong muốn tìm được một nam tử có gia thế thấp kém, như thế thì nàng có thể dựa vào thế lực của Từ phủ để có thể áp chế vị hôn phu tương lai của mình, cũng giống như việc thuần phục một con chó vậy.
Cho nên khi Từ Huyên có ý đồ muốn ghép chung nàng với Khương Vân, nàng mặc dù có chút tức giận, nhưng suy nghĩ lại cẩn thận thì liền trở nên thông suốt, đối tượng Khương Vân này nhìn đúng là rất thích hợp.
Nhưng kì lạ ở chỗ là khi mọi chuyện đã được như ý nguyện, thì nàng ngược lại cảm thấy rất khó chịu.
Chắc nguyên nhân là vì trong lòng nàng vẫn có chút gì đó không cam tâm về số mệnh định sẵn này!
Từ Sanh cầm lá thư che mặt của mình, trong lòng bây giờ vô cùng rối loạn.
Không biết vì sao, nàng mơ hồ nhớ ngày ấy, khi nàng té xuống đất, lúc đó nàng thấy ý cười hiện lên trên mặt Khương Vân, hình ảnh ấy cứ lặp đi lặp lại trước mắt.
…
Không biết qua bao lâu, nàng đột nhiên siết chặt lấy lá thư, ngồi phịch lên nệm trên giường, tự mình lầm bầm: "Chắc mình gần đây làm quá việc nên mới suy nghĩ lung tung, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh lại.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải suy nghĩ tìm cách để sau này áp chế được Khương Vân, đây mới là chính sự phải nghĩ đến."
Từ Sanh vuốt vuốt gương mặt của mình, trong mắt nổi lên ý chí chiến đấu.
Tại một sân viện khác, Khương Vân bỗng nhiên hắc xì liên tiếp mấy lần, hắn không vui trừng mắt nhìn vẻ mặt đầy ý cười của Lưu Thương bên cạnh, sau đó tiếp tục xem tiếp tình báo.
Chú thích:
Từ Lục - khuê danh hoặc cách gọi kính trọng vào thời xưa thì phải.
vô thanh vô tức - Chỉ những người im lặng không thích nói nhiều, kiểu người có tính tình ít nói ít gây ra chuyện.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...