Thời gian ba ngày thoáng một cái đã trôi qua, Khương Vân cùng vài vị công tử đều đã trở về Từ phủ.
Từ lão phu nhân thấy sắc mặt từng người đều hiện vẻ tiền tụy, còn thần thái thì uể oải không có sức sống, thế là liền vội vàng sai người nấu nước với chuẩn bị cơm, rồi nhanh chóng thúc giục bọn hắn trở về viện của từng người để nghỉ ngơi, còn việc tới thỉnh an bà thì tạm thời hoãn lại, đợi một lát nữa làm cũng không muộn.
Chờ lúc Từ Sanh lại lần nữa nhìn thấy Khương Vân là vào thời điểm nàng tới sân viện của trưởng tử của Từ gia - Từ Trường Hoài.
Ngày hôm đó Từ Huyên mời Từ Sanh cùng với vài vị tỷ muội tới để tham gia tiệc thưởng trà, trong lúc đang uống trà không biết là ai vô ý nhắc tới chuyện vào năm ngoái, khi đó Từ Trường Hoài cũng đã từng ở trong sân này tổ chức tiệc thưởng rượu hoa cúc.
Vừa nhắc tới việc xưa này ai cũng đều kích động bàn luận, kể rằng tình hình khi ấy đúng là rất náo nhiệt, có vài cô nương không thể tham gia thế là liền sai tỳ nữ của mình tới để thăm dò tình hình, có thể nói lúc đó cả sân viện này như là bầy ong vỡ tổ vậy, người tới nườm nượp đông đúc vô cùng, làm cả sân viện Minh Kính đầy ấp người, người người chen lấn trong sân, còn không phải là vì muốn ngắm nhìn Từ Trường Hoài sao.
Hôm nay trong phủ có không ít khách tới thăm, ngay cả nhị tiểu thư - Từ Huệ của nhị phòng là một người ít khi giao thiệp với người khác cũng tới để tham gia, trong đó còn có nữ nhi thuộc dòng thứ xuất của tam phòng là Từ Tinh cũng đến.
Bước chân của Từ Huyên uyển chuyển nhẹ nhàng đi vào Minh Kính Viện, sau đó lên tiếng gọi Từ Trường Hoài.
“Đại ca ca, muội dẫn các tỷ muội tới để tham gia tiệc rượu nè."
Đợi nửa ngày mà vẫn không thấy trong phòng có tiếp đáp lại, ngay cả tỳ nữ hay mấy gã sai vặt cũng không thấy ai bước ra.
Có vài người liếc về phía nhau, cảm thấy có chút kỳ quái.
Mọi người chuẩn bị muốn bước vào bên trong nhìn xem.
Nhưng khi các nàng đang định bước vào, thì cách đó không xa trong gian phòng sát vách chợt có tiếng động.
"Ấy chà, ta còn tưởng là ai, hóa ra là vài vị muội muội của chúng ta tới à." Trước mắt là tấm màn tơ lụa che kín gian phòng, từ bên trong có người vén màn ra, rồi bất ngờ một cái đầu chui ra nhìn.
Từ Sanh nhìn kĩ, nguyên lai là tam công tử - Từ Trường Sinh ở trong phủ.
"Các người tới cũng rất đúng lúc, bọn ta cũng chỉ vừa mới tới sân viện của đại ca ngồi một lúc, thì các người đã đến rồi, không bằng mọi người đều tới ngồi chung đi, sau đó cùng nhau chơi tửu lệnh được không?" Từ Trường Sinh vén màn đi ra, nở nụ cười tươi tắn, để lộ ra hàm răng trắng bóc, nhìn dáng vẻ của hắn tương đối có tinh thần hưng phấn, còn tính tình khá là bồng bột trẻ con.
"Vậy quá tốt rồi, cũng may bọn muội tới đúng thời điểm!" Ánh mắt Từ Huyên sáng lên.
Từ Phương cũng không che dấu được ý cười trên môi.
Đúng lúc này, tấm màn bị một bàn tay có khớp xương cứng cáp vén lên, từ bên trong gian phòng một người nữa đi ra, trên mặt Khương Vân vẫn như cũ mang theo ý cười ôn nhu khi nói chuyện: "Các vị biểu muội tốt."
Vài vị tiểu thư gật đầu cũng đáp lại.
"Khương biểu ca tốt." Từ Huyên cùng mấy vị tiểu thư khác tuy nhìn không thích Khương Vân, nhưng lễ nghĩa vẫn phải làm cho chu toàn.
Giọng nói thanh thúy, tựa như là chim hoàng anh hót.
Khương Vân nghe xong thì đảo mắt nhìn mấy cô gái trước mắt, đến khi cái nhìn dừng lại trên mặt Từ Sanh thì ánh mắt chợt chớp một cái.
Cái nhìn chăm chú này không nói lên được điều gì nhưng lại làm Từ Huyền phát hiện, nàng xô đẩy Từ Sanh đang đứng bên cạnh, cười nói: "Hãy nhìn Khương biểu ca kìa, muội vừa mới xuất hiện, thì trong mắt của huynh ấy không thể nhìn nổi được những người khác!"
Từ Sanh nhìn thoáng qua Khương Vân, thấy hắn vẫn chăm chú nhìn nàng, lúc Từ Huyên cùng hắn nói đùa giỡn, hắn cũng chỉ cười cười, ngoài ra không nói gì nữa.
Từ Huyên thật đúng là không biết che dấu cảm xúc của mình.
Nàng lắc đầu.
"Mau vào đi, hôm nay ta muốn được đại sát tứ phương!" Từ Tam chưa bao giờ thấy người khác tụ tập đông vui thế này, cho nên vô cùng hưng phấn vỗ tay, giọng điệu thúc giục gấp tới mức như sắp chờ không nổi vậy.
"Tiểu Tam mạnh miệng quá coi chừng rớt cả đầu lưỡi, đừng có mà trong chốc lát ngươi vì quá hiếu thắng, mà thua thê thảm đấy!" Từ Huyên thấy Từ Sanh y như là người gỗ, không khỏi cảm thấy mất hứng, vì thế liền khó chịu hừ nhẹ một tiếng, rồi dẫn đầu nhóm tỷ muội đi vào trong phòng.
Từ Phương cùng Từ Sanh đồng thời cùng với mấy người khác đều cười khẽ vài tiếng, tiếp đến cũng cất bước đi theo.
Vào thời này không phải quá chú trọng vào quá nhiều quy tắc, tuy rằng vẫn nghiêm khắc trong việc nam nữ ở chung một phòng, nhưng cũng không có quản quá nghiêm về vấn đề này quá mức.
Huynh muội Từ gia muốn tổ chức tiệc rượu cũng không phải là không được, hơn nữa việc này cũng không cần phải bày biện lễ nghĩa gì quá nhiều.
Khương Vân tuy rằng là nam nhân thuộc loại xa lạ, nhưng ở đây cũng có vài vị thiếu công tử của Từ gia, hơn nữa hắn cũng tính là họ hàng xa của Từ gia, cho nên cũng không cảm thấy ngại khi để hắn tham gia cùng.
Rất nhanh mọi người đều an vị ngồi xuống, không biết là cố ý hay vô tình, vị trí Từ Sanh đang ngồi vừa vặn đối diện với vị trí của của Khương Vân, chỉ cần vừa nhấc đầu lên là liền có thể nhìn thấy gương mặt tươi cười ôn nhu của Khương Vân.
Từ Sanh uống một ngụm rượu, nghĩ thầm Từ Huyên thật đúng là có tư chất của một bà mối mà, tốn không ít tâm tư để sắp đặt nàng cùng với Khương Vân ở chung một chỗ.
"Hiện tại đại đại ca ca là chủ nhà, nếu thế đại ca là người chơi khởi lệnh trước đi!" Từ Tam rót một ngụm rượu vào ly, cười rộ lên, ha ha nói.
“Một khi đã như vậy, thế ta liền bắt đầu trước.” Từ Trường Hoài lắc đầu cười vài tiếng, cũng không khiêm tốn nữa, nâng cao ly rượu, sau đó bắt đầu suy nghĩ câu đố.
Chờ đến khi mọi người chơi tận hứng tới mức ai cũng đều sảng khoái, thì ai nấy cũng đều đã đặc say khướt.
Đầu của Từ Sanh nằm nghiên dựa trên mặt bàn, ngón tay non mịn vuốt nhẹ nhàng trên trán.
"Hôm nay đúng là chơi rất vui." Từ Huyên vung lên ống táo áo rộng thùng thình của mình, bật cười lớn tiếng nói.
Vào thời này y phục được thiết kế tương đối rộng, đem so với y phục của thời nước Ngụy Tấn cũng có vài điểm tương tự nhau.
Từ Huyên mặc trên người là bộ y phục màu vàng nhạt, vốn dĩ nàng đã rất khả ái xinh đẹp, bây giờ nhìn càng trông phong lưu phiêu dật.
"Nè mau tới đây.
Ngũ muội muội, hai ta tiếp tục uống!"
Từ Huyên vốn đã uống say, bây giờ vẫn còn tùy hứng cầm lấy chén lớn, lảo đảo đi tới chỗ của Từ Phương.
Nàng ngồi xuống bên cạnh Từ Phương, trên mặt là nụ cười ngây ngô say mèm.
…
Mà một bên khác Từ Sanh đang híp đôi mắt lại, gương mặt trắng hồng, giống như là một mèo con mơ màng muốn ngủ vậy.
Ánh mắt nàng mê man nhìn xung quanh một vòng, thấy mọi người đều vui vẻ vui đùa với nhau, trong miệng nàng chợt lẩm bẩm lầm bầm, cũng không biết là đang nói cái gì.
Có lẽ là vì nguyên nhân uống say, cho nên đầu óc của Từ Sanh vẫn chưa phản ứng kịp thời, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, ngơ ngác nhìn Khương Vân cùng Từ Tam, nàng bỗng nhiên vỗ tay một cái, thích thú cười lên: "Long dương chi hảo..."
“Đoạn tụ chi phích...”
“Ách...! Còn có nửa...!hình như chính là gay...” Nàng nghiêng đầu, vẻ mặt như là đang tự hỏi.
Âm thanh thanh thót nghe rất rõ ràng, Khương Vân hơi quay đầu lại, một cặp mắt đen tuyền cứ như vậy thẳng tắp nhìn vào bộ dạng si ngốc ngây dại của Từ Sanh.
“Đoạn tụ chi phích, Long Dương chi hảo?”
Khương Vân bỗng nhiên thu lại ý cười ôn nhu trên mặt, giọng nói không biết từ lúc nào đã trở nên vô cùng lạnh lẽo.
“Lục biểu muội là đang say?” Tiếng nói lạnh nhạt vang lên, lạnh lẽo tới mức như muốn đâm sâu vào lòng người khác, nhưng Từ Sanh vẫn hồn nhiên không biết gì.
Ánh mắt của nàng ngây thơ nhìn Khương Vân, thấy hắn đứng dậy đi vòng qua ghế, bước tới chỗ của nàng đang ngồi.
“Ngươi còn nhớ rõ khi ở trong hoa viên đã nghe được cái gì không?” giữa mi tâm lông mày của hắn hiện lên cổ khí nguy hiểm, âm thanh trầm thấp chậm rãi vang lên.
"Hả?" Từ Sanh nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe mở to.
“Hoa viên...” Nàng lẩm bẩm trong miệng.
“Trong hoa viên hả...!ta không biết...!” Từ Sanh hồn nhiên đáp lại, trong lúc nói chuyện thì đột nhiên nàng ngây người nhìn phía trước, sau đó trong chớp mắt nàng nhào tới trên đùi của Khương Vân, thế là nửa người sau của nàng ngã trên mặt đất, còn nửa người trước còn lại thì đè trên người của Khương Vân.
Tay của Khương Vân run lên.
Trên đùi đột nhiên truyền đến cảm giác mềm mại kì lạ, làm hắn không muốn suy nghĩ lung tung cũng khó mà làm được...!
Hiện giờ tình hình trong phòng ai nấy cũng đều đã say khướt, cho nên lúc này cũng không ai để ý đến việc Khương Vân cùng Từ Sanh ở bên này đã xảy ra chuyện gì, còn họ hạ nhân toàn bộ đều ở bên ngoài, nên đây chính là cơ hội tốt để Khương Vân hỏi một số chuyện.
“Ngươi đã nghe được cái gì, mau trả lời.” Biểu tình trên mặt Khương Vân trở nên vô tình, hắn thẳng tắp đứng ở đó, tùy ý để Từ Sanh lôi kéo vạt áo của hắn, ngữ ấy bây giờ khi hắn nói chuyện đều vô cảm lạnh lùng.
“Mông đau!” Hỏi Từ Sanh một đằng, nàng lại trả lời một nẻo.
Nàng chỉ chỉ cái mông của mình, rầm rì nói.
Khương Vân nhìn lướt qua, phát hiện phía dưới bờ mông của nàng đang ngồi trúng lên bình bầu rượu.
Mượt mà tròn trĩnh.
Trong đầu của hắn bỗng nhiên hiện lên bốn chữ này.
"Ngươi không nghe được gì cả ư?" Khương Vân đột nhiên hoàn hồn lại, cúi đầu nhìn nguyên gương mặt của Từ Sanh đang dán lên chân của mình, thấy thế mày không khỏi nhăn lại.
Hắn giật góc áo lại, để nàng từ trên người hắn tuột xuống đất.
“Nghe...!Nghe...” Nàng nói nửa ngày, cũng chưa nói ra được câu nào hoàn chỉnh.
“Không có a...!Ta không biết...!” Từ Sanh giật nhẹ mái tóc của mình, sau đó chậm rãi bò trên mặt đất, nàng cảm thấy mí mắt càng ngày càng mở không ra, rất là nặng nề như muốn ngủ vậy.
Mặt Khương Vân trầm xuống, tiếp đến cũng không hỏi thêm nữa câu nào nữa, lúc này lông mày của hắn như có thể kẹp chết một con ruồi bọ vậy.
“Ngu ngốc!”
Hắn vung ống tay áo lên, cả người toát ra hơi thở tàn bạo đáng sợ, cũng không thèm liếc Từ Sanh đang ngồi trên mặt đất, đã cất bước chuẩn bị rời đi.
Bất chợt góc áo của hắn chợt bị người nào đó kéo lại.
“Mỹ nhân đừng đi.” Khương Vân vừa quay đầu lại, liền thấy Từ Sanh đang nằm ở trên mặt đất, hướng về phía hắn ngây ngô cười.
Sau khi nói xong, hai mắt của nàng nhắm lìm ngủ mất.
Sắc mặt Khương Vân càng thêm âm trầm, bây giờ đã đen y như là đáy nồi, khớp tay siết chặt, trên mặt dần dần hiện lên tia sát khí chết chóc.
Buồn cười, cả đời của hắn chưa từng bị người nào sỉ nhục giống thế này!
Trong lúc hắn đang mất khống chế muốn dứt khoát bóp chết nữ nhân trước mắt này, thì chợt xuất hiện một ly rượu bị quăng tới, âm thanh vỡ nát của đồ vật vang lên, vừa ngước mắt lên nhìn thì đã thấy Từ Tam đang cao hứng đi vào.
"Ha ha, tưới nước! Tưới thật nhiều nước thì cây non sẽ lớn mau hơn!"
Thế là Khương Vân liền im lặng.
Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Từ Tam, nếu Từ Sanh nhìn thấy ánh mắt của hắn, nhất định sẽ cho hắn hai chữ, đó là hắn nhất định bị thiểu năng rồi.
Ngay sau đó Khương Vân nhìn Từ Trường Hoài đang nằm say mèm trên bàn, quyết định yên lặng xoay người trở lại chỗ ngồi của mình, rồi hung hăng bực tức rót rượu đầy vài cái chén, sau đó cũng nằm im trên bàn, không hề nhúc nhích, dáng vẻ y như là đã say.
Bên ngoài gió lạnh thổi qua, mấy tỳ nữ đang canh giữ trước cửa ép, lâu lâu bọn họ lại nghe thấy tiếng cười đùa phát ra từ bên trong.
“Ha ha, mau đi tưới nước ~”
“Ha ha.”
——————————————————————————
“Công tử, huynh đệ Tần gia vẫn luôn phái người điều tra vách núi chỗ mà ngài đrơi xuống, còn tình hình hiện giờ của nữ quyến trong vương phủ thì đều đã trở về Kinh Thành.
Hắc ảnh trong màn đêm khẽ quỳ gối xuống đất.
“Phanh...”
Một âm thanh lớn vang lên, hắc ảnh nhìn đồ vật lăn lóc đến trước mắt mình, nhất thời sắc mặt biến đổi.
“Tống Hạc!”
Trong bóng đêm, nam tử tức giận đến cực điểm.
Không biết qua bao lâu, nam tử rốt cuộc bình tĩnh trở lại.
“Bên phía Khương Vân cùng với mấy người kia, ngươi đã xử lý tốt hết chưa?” Hắn lạnh lùng nói.
“Bẩm công tử, đã sắp xếp xong hết rồi.”
"Thân phận này ta còn muốn sử dụng trong một khoảng thời gian nữa, cho nên ta không hy vọng sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn nào khác." Nam tử cất bước đi về hướng trong phòng.
“Vâng.”
“Hãy phái thêm người theo dõi Lục nha đầu kia.”
Bóng tối bao phủ lấy thân ảnh của nam tử, trong bầu không khí âm trầm truyền tới giọng nói lạnh lẽo của hắn.
Mối tình cắt áo - Đoạn tụ chi phích (断袖之癖)
Cũng giống như tổ tiên của mình, Hán Ai Đế Lưu Hân trót đem lòng yêu một người thanh niên tuấn tú tên là Đổng Hiền.
Thế nhưng, nếu như Hán Văn Đế chỉ đem cho Đặng Thông một núi đồng để ông ta đúc tiền tiêu thì Lưu Hân còn định đem cả thiên hạ giao cho sủng nam của mình.
Đổng Hiền tự là Thánh Khanh người vùng Vân Dương, cha là Đổng Cung từng làm đến chức ngự sử.
Vào thời đó, Đổng Hiền còn là một người hầu bên cạnh Thái tử.
Ban đầu, Đổng Hiền không được chú ý nhiều.
Cho đến một hôm, Đổng Hiền đang làm việc trong cung, đúng lúc dừng lại ở trước điện thì Ai Đế, khi đó đã là Hoàng đế nhìn thấy.
Chỉ nhìn một cái, Ai Đế đã phát hiện, dường như mấy năm không gặp vì Đổng Hiền đã trưởng thành, tuấn tú hẳn lên và nếu đem so với những cung nữ phấn sáp trong lục viện thì anh ta còn kiều diễm hơn.
Ai Đế không cầm được sự vui mừng lệnh cho Đổng Hiền theo sau mình để hầu hạ.
Từ đó Ai Đế ngày càng sủng ái Đổng Hiền.
Ngồi cùng xe, ngủ cùng giường, làm gì cũng không rời xa Đổng Hiền.
Ông ta còn phong cho Đổng Hiền làm Hoàng Môn Lang, bắt Đổng Hiền lúc nào cũng phải ở bên cạnh mình.
Cha của Đổng Hiền là Đổng Cung cũng được thăng lên Bá Lăng Lệnh rồi Quang Lộc đại phu, đều là những chức quan to dưới thời nhà Hán.
Theo sử sách còn ghi chép lại, Đổng Hiền không chỉ có khuôn mặt của một mỹ nhân mà từ ngôn ngữ cử chỉ đều giống phụ nữ, “tính tình dịu dàng”, “giỏi quyến rũ”.
Cũng vì thế Ai Đế rất cưng chiều Đổng Hiền.
Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của Ai Đế mà ngủ.
Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên lấy kiếm cắt đứt cánh tay áo của mình.
Thế nên người đời sau mới gọi mối tình của Ai Đế và Đổng Hiền là mối tình “cắt áo”.
Ân sủng trong hậu cung còn chưa đủ, Ai Đế còn muốn người được mình yêu thương có một địa vị đứng đầu trong triều chính.
Ai Đế muốn phong Đổng Hiền tước hầu nhưng mãi vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Sau đó vừa lúc thừa tướng Vương Gia chết, trong triều giảm đi một thế lực phản đối Đổng Hiền, Ai Đế đã bãi miễn chức Đại tư mã đang do một người họ ngoại đảm nhiệm, phong cho Đổng Hiền chức vị này Đây là chức quan cao nhất trong triều đình nhà Hán.
Lúc bấy giờ Đổng Hiền mới bước vào tuổi 22 mà đã là Đại tư mã, một chức vị có quyền lực rất lớn, cơ hồ đã có thể chia đôi thiên hạ cùng với Hoàng đế.
Theo sử sách còn ghi chép lại thời đó có một vua của Hung Nô đến để triều kiến hHàng đế triều Hán.
Ông ta thấy người giữ chức Đại tư mã quyền lực nhất triều lại là một thiếu niên tuấn tú, bất giác cảm thấy kinh hãi vô cùng.
Khi ông ta hỏi dò, Hoàng đế mới đáp rằng: “Tuy Đại tư mã tuổi còn rất trẻ nhưng là người hiền đức nhất nước này.
Vì tài năng mới được thăng chức vị cao như vậy”.
Kết quả, Thiền Vu của Hung Nô tin đó là sự thật mới kính cẩn hướng về phía Đổng Hiền hành đại lễ còn chúc mừng hoàng đế triều Hán có được một hiền thần tuổi rất trẻ như Đổng Hiền.
Sau đó, tình yêu của Ai Đế dành cho Đổng Hiền dường như không cồn biết làm thể nào bày tỏ nữa.
Cuối cùng, vào một ngày, Ai Đế mở yến tại điện Kỳ Lân cùng các quan, sau khi uống vài cốc , đột nhiên Ai Đế nhìn Đổng Hiền bằng đôi mắt đầy thâm tình rồi cười nói rằng: “Trẫm muốn theo vua Nghiêu vua Thuấn thực hiện việc nhường ngôi, liệu có được không?”.
Ý của câu này chính là Ai Đế muốn học theo cách làm của các vua thời trước lấy ngai vàng của mình nhường lại cho Đổng Hiền.
Câu nói của Ai Đế khiến cả triều văn võ bá quan ngỡ ngàng, nói cũng không thành lời.
Mãi một lúc sau mới có một người mới tiến lên phía trước nói: “Thiên hạ này là thiên hạ của Cao hoàng đế chứ không phải là thiên hạ của bệ hạ.
Bệ hạ chỉ là người kế thừa lại thiên hạ này của tổ tôn.
Nếu truyền lại ngôi vị thì chỉ có thể truyền lại cho con cháu đời đời mà thôi.
Bệ hạ là vua một nước, cần phải biết rằng thiên tử không nói đùa, cho nên ngàn vạn lần không nên nói những lời như vậy!”.
Ai Đế nghe lời nói này, im lặng không nói thêm lời nào nữa nhưng hiển nhiên là không còn hứng thú gì.
Sau đó Ai Đế lệnh đuổi người đó ra khỏi bữa tiệc và về sau có mở yến tiệc cũng không cho ông ta tham gia nữa.
Ai Đế khi đó còn rất trẻ nhưng đã sớm nghĩ đến những ngày sau khi mình chết đi sẽ không còn Đổng Hiền nữa, thấy rất thương tâm.
Ai Đế bèn lệnh cho các đại thần xây dựng bên cạnh lăng mộ của mình một phần mộ khác để chuẩn bị sau này nếu Đổng Hiền có chết thì sẽ an táng bên cạnh phần mộ của mình.
Ý muốn của ông ta là sau khi chết cũng muốn được chôn cùng người yêu của mình, “sống thì cùng giường, chết thì cùng huyệt”.
Nhưng điều đó là chưa kịp thực hiện thì ngày họ phải chia tay đã sớm đến.
Tháng 6 năm Nguyên Thọ thứ hai, Ai Đế mới chỉ 26 tuổi mắc bạo bệnh mà chết.
Thái hoàng thái hậu để cho Vương Mãng làm chủ việc triều chính.
Vương Mãng cực lực phản đối Đổng Hiền, có ý muốn loại bỏ ông ta.
Đổng Hiền cũng biết mình gặp đại họa đến nơi rồi, vì thế ông ta đã tự sát tại nhà để tránh hậu hoạ và cũng là để đáp lại mối tình của Ai Đế dành cho mình.
* Bên lề: Từ "mối tình cắt áo" đã xuất hiện cách xưng hô phổ biến thời xưa: Hoan nhân (欢人) là cách nói phổ biến của từ đoạn tụ, bởi vì đoạn tụ là một động từ.
Trong hoan nhân lại chia ra ba cách xưng hô phổ biến để chỉ vị trí chăn gối giữa hai hoan nhân.
Đại hoan (大欢) là ám chỉ hoan nhân thiên về nam tính mà ngày nay chúng hủ gọi là "công" hay "1".
Tiểu hoan (小欢) là ám chỉ hoan nhân thiên về nữ tính mà ngày nay chúng hủ gọi là "thụ" hay "0".
Lâm nhân (林人) là ám chỉ hoan nhân vừa có thể làm đại hoan lẫn tiểu hoan mà ngày nay chúng hủ gọi là "0.5" hay hiện tượng "hỗ công".
Mối tình mê Long Dương - Long Dương chi phích (龙阳之癖)
Long Dương Quân là tên một cậu học trò vô cùng khôi ngô tuấn tú.
Anh ta được Ngụy vương say mê vô cùng.
Có một ngày, Long Dương Quân ngồi câu cá cùng Ngụy vương trên thuyền, Long Dương Quân câu được một lúc mười mấy con cá mà cá đến cắn câu ngày càng nhiều.
Nhìn thấy những con cá nhảy tung tăng, Long Dương Quân đột nhiên khóc nức nở.
Nguỵ Vương cho là có điều phiền muộn, mới hỏi nguyên nhân.
Long Dương Quân đáp rằng: “Thần cảm thấy mình chẳng qua cũng chỉ là vua của loài cá mà thôi”.
Ngụy vương không hiểu, mới hỏi lý do.
Long Dương Quân giải thích cho Ngụy vương rằng: “Khi đại vương câu được con cá lớn, trong lòng sẽ rất vui vẻ.
Thế nhưng lưỡi câu rất nhanh chóng sẽ được thả xuống nước để tìm con cá to hơn, còn con cá vừa câu được sẽ bị vứt đi mà không được ngó ngàng tới nữa.
Thần không dám liên tưởng đến, như nay thần có thể được sự sủng ái của đại vương, có được một địa vị hiển hách trong triều đình, thần dân thấy thế, đều rất kính trọng thần, nhưng khắp trời đất này, người dung mạo tuấn tú nhiều không đếm xuể, bên ngoài người ta đồn đại rằng thần sở dĩ được đại vương sủng ái, là vì dung mạo của mình.
Thần tự lo lắng rằng mình cũng giống như con cá vừa bị mắc câu, sợ ngày mình bị bỏ đi không còn xa nữa, như thế thần làm sao mà không khóc được?”.
Ngụy vương nghe thấy, bất giác cười lớn: “Sao có những lời nói đồn đại như thế mà ái khanh không nói cho quả nhân nghe sớm!”.
Sau đó Ngụy vương ra một sắc lệnh trong cả nước rằng: Từ nay về sau nếu có người bàn luận về việc của Long Dương Quân, nếu bị phát hiện sẽ bị giết mà không cần định tội.
Long Dương Quân được nhìn thấy sắc lệnh đó, đương nhiên cười tươi rạng rỡ.
Ngụy vương nhìn thấy sủng thần của mình mặt mày tươi tỉnh, lại càng mê đắm hơn.
Câu thành ngữ “mê Long Dương” cũng bắt nguồn từ mối tình đồng giới này.
Tửu lệnh: Một trò chơi thách thức nhau giữa các thi sĩ hoặc thư sinh muốn làm thơ thi với nhau, nếu có người thua thì thường sẽ phải phạt uống rượu, nên trò này gọi là tửu lệnh.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...