Ký Sự Sủng Thê


“Phù phù...”
Gió lạnh từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, lạnh đến thấu xương, còn phát ra âm thanh như tiếng rống đáng sợ.

Vào những ngày mùa đông như thế này, gió lạnh cứ thể như một vật nhọn sắt có thể đâm vào xương cốt người khác, mà ở bên ngoài trời, tuyết lại đang bay lả tả, tựa như muốn đem vạn vật khắp nơi biến thành màu trắng tinh.
Bỗng chốc một trận cuồng phong quét tới, cửa sổ đang đóng chặt chợt vang lên tiếng ken két, sau đó cánh cửa bị bung ra, từ bên ngoài gió lớn cuốn theo đám tuyết trắng xóa nhanh chóng bay vào trong phòng, mà gần cửa sổ lúc đó, có đặt một cái bàn sát bên, ngay khi trận gió thổi tới vào bên trong, lập tức trên mặt bàn và cả phía dưới đất đều dính một màu trắng đục.
Từ Sanh đang nằm ở trên giường đọc sách, vừa nghe thấy tiếng động liền giật mình ngay, nàng vội vàng xốc chăn lên, nhanh chóng mặc xiêm y rồi bước xuống giường mang giầy vào, dự định đi đóng cửa sổ lại.

Trong gió thổi xen lẫn bông tuyết đang rơi bên ngoài cửa sổ, chỉ chốc lát sau, cả người của Từ Sanh nổi lên từng trận sởn gai ốc, lạnh đến mức toàn thân nàng không ngừng run lên, nàng đi tới chỗ cái bàn gần đó, rồi cầm lấy áo choàng khoát lên, sau đó quay trở lại, dùng sức đóng cửa sổ lại.

Sau khi làm xong, nàng giống như một con mèo nhỏ nhanh nhẹn linh hoạt, đi được hai ba bước liền bò lên trên giường, nàng cầm lấy chăn bông trùm kính bản thân, sợ tới mức cả người run rẩy.
Rõ ràng đang là thời tiết vào đầu mùa xuân, sao lại có tuyết lớn rơi chứ.
“Lục Liễu, Lưu ma ma đã về chưa?” Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nàng ngồi dậy, hướng ra phía ngoài cửa cất tiếng hỏi.
Trong nội viện im ắng không tiếng động, từ bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân.
Ngay tại hành lang, vang lên tiếng xào xạc tựa như có ai đó đang đi dẫm lên tuyết trắng.
Quả nhiên, một lúc sau Từ Sanh liền nghe được tiếng cửa ở bên ngoài bị đẩy ra, rồi lại nghe thấy âm thanh tiếng của cánh cửa đóng lại, sau đó tiếng bước chân càng ngày càng gần, tấm màn che ngăn cách với nội thất được bày trí ảm đạm ở bên ngoài được vén lên.

Từ bên ngoài đi vào là một tỳ nữ mặc y phục màu vàng, mà trong tay thì đang cầm một cái khay, cũng cùng lúc trận khí lạnh cũng từ ngoài bay vào.
Từ lúc màn che bị vén lên, khí lạnh từ bên ngoài liền bay tới dội thẳng vào mặt.

Thấy Từ Sanh ngồi dậy, Lục Liễu bước nhanh đến gần giường, cầm lấy đồ vật trong tay đặt xuống, nàng kéo lấy chăn đắp cho Từ Sanh càng thêm kín mít, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ nhắn ở bên người.
“Tiểu thư mau nằm xuống, ngài chỉ vừa khỏi phong hàn, không nên để mình bị cảm lạnh thêm nữa.”
Mớ tóc đen tuyền trên đầu của nàng xõa dài trên giường, da thịt trắng nõn như ngọc thạch, mắt hạnh má đào, đôi mắt thì lại xinh đẹp linh động, chỉ cần là người vừa mới nhìn qua, tuyệt đối không cách nào có thể rời mắt.

Nói ví dụ như Lục Liễu chẳng hạn, nàng đã hầu hạ Từ Sanh cũng đã được nhiều năm, nhưng vẫn như cũ thường xuyên nhìn đến ngây người.
"không sao, ta ở trong phòng cũng không cảm thấy quá lạnh, ngược lại là ngươi và Lục Dương ở bên ngoài sợ là đã bị đông cứng đến phát bệnh luôn rồi! Ngươi mau kêu Lục Dương vào đây để sưởi ấm cho bớt lạnh."
Từ Sanh cười với Lục Liễu, nàng đem chăn vén lên, cầm lấy lò sưởi trong tay đưa cho Lục Liễu, để nàng ấy có thể ủ ấm tay mình.
“Sao lại không lạnh được chứ? Tiểu thư, ngài nói chuyện lại hồ đồ nữa rồi, da thịt của nô tỳ vừa dày vừa béo vốn dĩ không sợ lạnh, nhưng còn ngài thì lại khác, thân thể của người rất dễ sinh bệnh, rất cần phải ủ ấm cho thân thể." Lục Liễu cũng không nhận lấy lò sưởi, ngược lại đem lò sưởi trả lại, một mặt lại nói: "Thời tiết mấy ngày nay bỗng nhiên lại rất lạnh, chút nữa nô tỳ sẽ cầm thêm chậu than tới để ủ ấm cho người."
Từ Sanh không có cự tuyệt: “Lưu ma ma sao chưa về nữa, đã đi hơn hai canh giờ rồi, cũng nên phải trở về rồi chứ?.”
"Vốn dĩ đã định sẽ trở về từ sớm, nhưng bà ấy lại cùng với quản sự ma ma tán gẫu vài câu nên về trễ một tí." Lục Liễu bỏ một ít khối than vào trong chậu than được đặt một góc trong phòng, nàng vừa ủ tay cũng vừa cười nói.
Từ Sanh vươn tay tiếp nhận lấy canh rừng của Lục Liễu đưa tới, sau khi uống một ngụm xong, liền hỏi: "Chẳng lẽ trong phủ có chuyện gì sao?"
Thời tiết quá lạnh, cứ kéo dài liên tục vào mấy ngày nay, ngay cả khi ở trong phòng cũng không thể làm cơn lạnh giảm bớt, Lục Liễu sợ Từ Sanh sinh bệnh, nên mỗi ngày luôn nấu một chén canh rừng, để đề phòng bị nhiễm phong hàn.
"Cũng không phải là việc lớn gì, hình như là biểu thiếu gia bên nhà mẹ đẻ của lão phu nhân muốn tới phủ của chúng ta ở vài ngày, trong phủ còn sắp xếp chuẩn bị sẵn nội viện nữa đấy! Đây chính là do chính mắt Lưu ma ma nhìn thấy."
"Đầu xuân sắp tới rồi, thư sinh khắp nơi đều muốn vào kinh ứng thí, mà biểu công tử của Khương gia lại sống ở Giang Nam, Khương gia ở kinh thành thì lại không hề có sản nghiệp nào cả, nên chỉ đành phải ở nhờ quý phủ của chúng ta thôi."
Từ Sanh sau khi nghe liền có chút buồn ngủ, Lục Liễu thấy nàng đã ngủ mất, liền hạ thấp thanh âm xuống, sau đó thu dọn lại mấy chén trà trên bàn, rồi vén màn đi ra ngoài.
Hiện giờ trong nội viện đang thiếu người làm, Lưu ma ma lại không ở đây, nên những việc nấu cơm trong phủ liền do nàng phụ trách.
Mà khi ấy Từ Sanh đang nằm trên giường, vẫn còn đang chậm rãi nhắm hai mắt lại ngủ.
————————————————
Từ phủ đại phòng.

Hoàn toàn khác với căn phòng lạnh lẽo của Từ Sanh, ngược lại nơi ở của đại phòng lại ấm áp như mùa xuân.

Trong căn phòng được bày trí các loại vật trang trí hoa lệ bắt mắt.
Đặt trên bàn là một cái lư hương được thiết kế tinh xảo, bên trong lư hương lượn lờ đám khói thuốc lá đang bay thoang thoảng, xuyên qua tấm màn mỏng manh, hoàn toàn thấy được mọi thứ bên trong, vô cùng tráng lệ
Khói trắng của mùi thơm hoa cỏ từ trong lò dâng lên, tạo ra làn khói trắng lượn lờ trong phòng, kết hợp với cảnh sắc trời đầy tuyết rơi bên ngoài khi chiếu rọi qua cửa sổ, càng làm bên trong phòng trở nên ấm áp.
Tỳ nữ mặc y phục màu vàng đang đứng ở bên ngoài tấm màn, im lặng chờ đợi lệnh để hầu hạ chủ nhân.
Bên trong gian phòng, phu nhân Hà thị của Từ phủ đang ngồi trên giường được lót nệm ấm.

Bà vuốt cái trán, mắt lại nhìn phía cô con gái đang nhăn mày nhăn mặt kia.
“Sáng nay tổ mẫu của con đem ta giữ lại, con có biết bà ấy đã nói những gì với ta không?”
Cá tính của nữ nhi luôn ngây thơ hồn nhiên không chịu quan tâm đến những chuyện xung quanh, thật đúng là nha đầu lười biếng.

Hôm may bà đem con bé gọi tới để nghiêm túc nói chuyện, thế mà con bé này còn một bộ dáng ngồi không yên, cứ luôn muốn chạy ra ngoài, Hà thị cảm thấy chính mình thật là rầu thúi ruột.
“Chuyện gì là chuyện gì, rốt cục nương muốn nói gì với con thì hãy nói thẳng đi, người cũng biết con luôn không tính nhẫn nại để chờ mà! Thôi, con tới chỗ tam thẩm để tìm ngũ muội đi chơi đây, còn nương, ngài cứ tiếp tục quản lý việc trong phủ đi."
Tính tình của nàng xưa nay rất không kiên nhẫn, quả thật không thể chịu khó nghe hết được.

Sau khi nói xong, Từ Huyên bước xuống giường, chuẩn bị rời đi.
“Con đứng lại đó cho ta, con đã là một cô gái trưởng thành rồi, cả ngày chỉ biết nghĩ đến việc đi chơi, thế thì còn ra thể thống gì nữa!" Hà thị lập tức mắng.
Từ Huyên bĩu môi, sau đó quay đầu lại, trở lại về phía giường ngồi xuống: "Được rồi, nương muốn nói gì thì nói đi!"

Hà thị xoa trán, cảm thấy bản thân thật bất lực.
"Tổ mẫu của con chính là cố ý nhắc đến Khương gia, đem chuyện hôn sự của cả hai nhà ra mà nhắc tới.

Ý tứ của bà ấy là muốn chọn một trong số những vị tiểu thư ở trong phủ, tuyển ra một người để gả cho Khương biểu ca của con, Thiệt tình! Ta nói chuyện năm xưa kia cũng đã trôi qua lâu rồi, thế mà tại sao lại nhắc tới thế không biết, hơn nữa tổ mẫu của con còn tùy tiện đáp ứng với người ta, thật đúng là già rồi hồ đồ.

Gia thế của chúng ta là cao ra sao, còn Khương gia bên kia lại là loại thấp kém như thế nào, chẳng lẽ còn không biết ư? Việc hôn nhân này có thể thành được sao?"
Công tử của Khương gia là cháu trai của Khương lão phu nhân, cũng chính là tỷ tỷ của lão phu nhân, năm nay định sẽ vào kinh đi thi, nên Khương lão phu nhân cho người gửi thư tới cho Từ lão phu nhân, năn nỉ Từ phủ có thể chiếu cố tốt cháu trai của bà ta.
Lão phu nhân của Khương gia ở Giang Nam là dòng dõi thư hương cao quý, thuộc tầng lớp danh môn vọng tộc.

Nhưng mà Khương lão phu nhân lại gả cho thứ tử nên phải chịu thiệt không ít, mà tình hình gần đây của Khương gia càng lúc càng khó khăn.

Con cháu trong nhà tư chất đều kém cỏi, không có người nào làm quan, trong mắt người khác chi thứ của Khương gia là thuộc dạng nghèo túng không đáng nhắc tới.
Hiện giờ chỉ còn lại một mình Tam công tử Khương Vân là có tiền đồ, bao năm gắng đọc sách mài dũa, cuối cùng cũng đậu trúng tú tài, nên năm nay hắn chuẩn bị vào kinh tham gia thi cử.
Thời điểm lúc trước khi Khương gia còn chưa xuống dốc, lúc lão phu nhân của Khương gia ở cử sinh ra con trai trưởng, liền mở miệng cùng Từ gia định ra hôn ước.

Nhưng mà còn chưa chờ trưởng nữ Từ gia sinh ra, tổ phụ của Khương gia liền bị hoàng thượng hạ chỉ răn dạy, sau đó ông ta liền cáo lão hồi hương.

Cũng từ đó Khương gia xuống dốc thậm tệ, mà khi ấy trưởng tử Khương gia cùng đích trưởng nữ của Từ gia cũng đều đã thành thân với người khác, cho nên việc hứa hôn với Khương gia cũng trở nên mất hiệu lực.
Nhưng mà lần này Khương Vân vào kinh đi thi, Khương lão phu nhân ngoại trừ gửi thư nhờ Từ gia chiếu cố Khương Vân, còn nhắn là hy vọng tiếp tục thực hiện hôn ước của hai nhà.
Bởi vì cảm thấy có lỗi với tỷ tỷ của mình, nên lão phu nhân liền đồng ý ngay.
Cô con gái thứ hai của đại phòng là Từ Huyên đang cầm lấy ly trà uống, sau đó đặt ly xuống, nàng không tỏ vẻ quan tâm gì nhiều, chỉ nói: "Nương, người sợ gì chứ, trong phủ nhiều tiểu thư như thế, không nhất định là chọn con gả đi mà! Hơn nữa tổ mẫu rất yêu thương con, khẳng định sẽ không để con gả qua đó để chịu khổ."

Nàng cúi đầu, ngắm nghía ngọc bội hoa hồng được đeo trên hông.
“Như thế nào không có khả năng, tam nha đầu kia đã cùng nhị công tử của Mạnh gia đính hôn đấy thôi, mà hiện giờ người có độ tuổi thích hợp để chọn cũng chỉ có con.” Hà thị nhìn thấy bộ dạng bình thản không lo lắng của nữ nhi, liền hoảng hốt nói.
“Không phải còn có Ngũ muội cùng lục muội sao! Hai người bọn họ tính về độ tuổi cũng thích hợp mà.” Từ Huyên cầm ngọc bội ném xuống đất, quay đầu lại nói với Hà thị.
“Nhưng tâm tư tổ mẫu của con thì ai mà biết được, bà ta rốt cuộc là muốn gả ai đi?” Hà thị hỏi.
“Việc này...” Từ Huyên có chút chần chờ, nàng nhìn thoáng qua vẻ mặt tính kế của Hà thị, tức khắc liền hiểu được.
“Nương, người muốn nói gì cứ việc nói thẳng đi!” Nàng nói.
Hà thị buồn bực nhìn Từ Huyên, nha đầu này một chút cũng không chịu động não suy nghĩ, về sau nếu gả về nhà chồng thì làm sao bây giờ.
“Ngũ muội của con là quả tim được tam thẩm con đặt trong lòng, nếu để con bé đó gả đi, tam thẩm của con nhất định sẽ không đồng ý, nhưng tam phòng còn có một thứ nữ, chính là lục nha đầu.”
"Khương gia vốn đã sớm suy tàn, nên mỗi năm vào ngày lễ khi Khương gia phái người tới đem lễ vật tặng, mỗi món giá trị cũng chỉ tầm cỡ hai mươi lượng bạc, bắt ta gả lục muội của con đi, thật đúng là có hơi thiệt thòi cho con bé, nhưng bây giờ cũng chẳng còn cách nào khác."
“Chờ thêm mấy ngày nữa, đợi biểu ca của con tới, con nhớ mang theo lục muội của con đi cùng, rồi cố ý xuất hiện trước mặt hắn, ta dù không muốn nói nhưng dung mạo lục muội của con, những nha đầu trong phủ đều không thể nào so sánh được, đến lúc đó tiểu tử kia của Khương gia còn không nhìn trúng lục muội của con thì có thể nhìn trúng được ai đây, khi đó mọi chuyện đã giải quyết êm đẹp, quá tốt rồi còn gì, con nói có đúng không?”
Từ Huyên nghe vậy có chút chần chờ: “Nhưng mà nương, Khương gia nghèo túng như vậy, để lục muội muội gả qua đó, vậy có được không?”
Hà thị liếc mắt một cái liền biết nữ nhi của bà là lại mềm lòng, bà chỉ hận sắt không rèn thành thép nhìn Từ Huyên, bà thở dài, rồi nói: “Tiểu tử của Khương gia đã qua thi Hương, chờ hắn trúng tuyển tiến sĩ rồi nhờ làm phụ thân của con dìu dắt giúp đỡ, thì không phải sẽ tốt lên sao.

Con đồng tình với lục muội của con, vậy con muốn đồng ý đem bản thân gả qua đó?”
“Không không không, con mới không cần gả qua đó…” Từ Huyên vội vàng lắc đầu.
“Vậy con phải nghe theo những gì ta nói, chúng ta cũng không làm ra chuyện gì có lỗi với con bé cả, chỉ đơn giản muốn con bé tới đó gặp mặt biểu ca của nó thôi, nếu tiểu tử Khương gia kia không vừa ý con bé, thì không phải con bé sẽ bình an thoát nạn sao.

Con nghĩ ta có nói đúng không?" Hà thị cầm khăn lau khóe miệng.
“Cũng đúng!” Từ Huyên nghiêng đầu suy nghĩ.
Hà thị nhìn nữ nhi, ở trong lòng thở dài một tiếng.
Lục nha đầu sinh ra đã có dung mạo như thế, trên đời này chỉ sợ là không có nam nhân nào khi thấy nàng sẽ không động tâm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui