Không ai biết, tận cùng của động Xuân Thương thật ra là một hồ máu, là nơi ma tu chuyên dùng để luyện tà công ngày trước.
Vô số người đã chết tại nơi này, máu đỏ chảy ra tụ thành một ao nước.
Bên bờ nở đầy hoa đỏ, những cánh bướm đen rậm rạp đậu trên đống xương sọ chất chồng.
Càng tiến vào sâu trong lăng mộ, mùi máu tanh càng xộc lên choáng váng.
Hạ Thanh vẫn chưa khỏe hẳn, ngửi thấy mùi thối rữa tanh tưởi lập tức cồn ruột buồn nôn.
Lâu Quan Tuyết liếc nhìn Hạ Thanh, nắm cổ tay truyền cho cậu một ít Thần lực tinh thuần, xoa dịu cảm giác khó chịu cho cậu.
Hạ Thanh nhẹ nhàng mở mắt, sau đó hỏi: "Ngươi hấp thụ xong Thần lực rồi?"
Lâu Quan Tuyết: "Ừ."
Hạ Thanh: "Vậy có phải giờ ngươi rất mạnh không?"
Cậu đã thoát khỏi ảnh hưởng từ ảo cảnh tâm ma, tâm trí thanh thản, tinh thần hồi phục, không tái mét yếu xìu như ban nãy.
Lâu Quan Tuyết nói: "Chắc là vậy."
Hạ Thanh lầm bầm: "Phải thì phải, không phải thì không phải, chắc là chắc thế nào.
Trước kia ta không nhìn ra ngươi còn có phẩm chất khiêm tốn tốt đẹp vậy đấy."
Lâu Quan Tuyết cụp mi, mỉm cười nhàn nhạt, lười biếng đáp: "Ừ, không sao, ngươi sẽ không thiếu thời gian tìm hiểu ta."
Hạ Thanh cười trào phúng: "Ta thấy ta hiểu ngươi thế đủ rồi---- ái."
Cậu mải nhìn Lâu Quan Tuyết quên cả nhìn đường, ngớ ngẩn thế nào lại đâm thẳng vào bức tượng chặn trước.
Hạ Thanh ôm trán, còn chưa kịp hoàn hồn, một cánh bướm đen xì đã xông thẳng vào mặt cậu.
Cái gì đây? Cậu vẫn còn đứng đấy hoài nghi, Lâu Quan Tuyết đã đưa tay che mắt cậu, ôm cậu vào lòng, bình tĩnh nói: "Ngươi muốn chết trong lăng mộ à."
Bướm đen ăn người mà sống, một tầng tà quang đẫm máu bao phủ cánh bướm, nó nhìn Hạ Thanh đầy thèm khát, nhưng kiêng kỵ Lâu Quan Tuyết nên không dám tiến lên.
Hạ Thanh gỡ tay hắn, nhìn con bướm quái đản trước mặt, lấy làm ngạc nhiên mà ca thán: "Sao bướm trong lăng này rợn người vậy.
Đây cũng gọi là phong thủy tốt? Tổ tiên nước Lương có vấn đề đấy hả."
Lâu Quan Tuyết bình thản dặn dò: "Đi sát người ta, đừng chạm vào bất cứ vật gì."
Hạ Thanh ngoan ngoãn trả lời: "Ò."
Cậu đáp xong lại thấy mình cụt lủn thế này thì nghe xa lạ quá, nghiêng đầu sang lại lỡ dán mắt vào chiếc dây buộc màu xanh ngọc Lâu Quan Tuyết thường dùng.
Nhìn nó lẳng lặng rủ xuống giữa mái tóc đen dài, lướt qua sườn má lạnh lẽo của người thiếu niên, bỗng không nhịn được bật cười.
Lâu Quan Tuyết dùng sáo cốt mở cánh cửa kia.
Thoáng chốc, một thung lũng cỏ cây um tùm, thanh trong mát mẻ xuất hiện trước mắt hai người.
Hạ Thanh làu bàu: "Lâu Quan Tuyết, ta chưa từng nấp sau lưng người khác bao giờ đâu đấy.
Cảm giác dị thật, thôi lần sau đổi thành ta bảo vệ ngươi đi.
À, không đúng, ta vốn là do ngươi kéo vào mà, ngươi bảo vệ ta mới là hợp lý."
Lâu Quan Tuyết bỗng mở miệng: "Hạ Thanh, ngươi có nhận ra, chúng ta đã ra ngoài lăng mộ rồi không."
Hạ Thanh chớp mắt: "Ế, ra ngoài lăng mộ rồi?" Cậu nhìn về phía trước, giật thót mình: "Đệt, ra thật.
Đây là đâu, không phải chúng ta cần tìm quan tài Châu Cơ à."
Lâu Quan Tuyết bị phản ứng của cậu chọc cười, mà còn cười rất lâu mới lại bình tĩnh nhìn cậu, giọng nói lạnh nhạt nhưng dịu dàng: "Thích ta đến vậy sao?"
Hạ Thanh mơ mơ màng màng, đầu toàn hỏi chấm.
Lâu Quan Tuyết trêu chọc: "Ngươi nhìn mặt ta suốt cả chặng đường, có nhìn ra được điều gì không."
Hạ Thanh: "..."
Ồ, cậu bị lưỡng tình tương duyệt che mờ tâm trí, quên mất Lâu Quan Tuyết xấu bụng thế nào.
Nhưng cậu đã không dễ nổi quạu như ngày xưa nữa, mặt mũi tỉnh bơ, thua người không thua trận: "Nhìn ra ngươi rất đẹp, hệt như tiên nữ." Cảm thấy còn chưa dễ chịu, lạnh lùng bổ sung nốt một câu: "Hợp lấy về nhà làm phu nhân."
Hạ Thanh nói tiếp: "Tiên nữ, có người nào từng khen ngươi đẹp không."
Tiên nữ nói: "Chưa từng."
Hạ Thanh kinh ngạc: "Sao lại thế?"
Lâu Quan Tuyết thản nhiên nói: "Kẻ dám nhìn ta chằm chằm, mắt đều bị khoét mất."
Hạ Thanh: "..."
Hạ Thanh nói đều đều: "Ồ, ờ."
Lâu Quan Tuyết hỏi: "Ngươi muốn lấy ta về làm phu nhân?"
Hạ Thanh tiện tay bẻ nhành cây, vung vẩy trên tay: "Hỏi thừa, thậm chí ta còn vừa mới tỏ tình với ngươi xong, lòng dạ ta chưa đủ rõ ràng hay sao."
"Ta nghe nói năm xưa Hàn Nguyệt phu nhân được Hoàng đế nước Lương dùng mười tòa thành đổi lấy, dân gian gọi đây là nghiêng nước nghiêng thành.
Ngươi dẫu sao cũng là châu ngọc Lăng Quang, còn là hoàng tộc nước Sở, ít nhiều cũng sẽ quý giá hơn." Hạ Thanh tự nói tự cười, vui vẻ tràn lan trong đáy mắt: "Mười tòa thành kia đấy.
Thôi bỏ đi, nghèo rớt mồng tơi không cưới nổi, cáo từ."
Lâu Quan Tuyết vừa đi vừa dùng sáo cốt gạt dây leo chi chít, hờ hững nói: "Không sao, ta có thể cho ngươi mười tòa thành."
Hạ Thanh khua phải cành cây, được hời còn ra vẻ, giở giọng triết lý chậm rãi giáo dục hắn: "Ngươi thế này là không được đâu tiên nữ ạ, không biết e thẹn chút nào.
Ngươi giống đại tiểu thư cành vàng lá ngọc bị thư sinh nghèo mạt rệp lừa gạt trong sách ấy, kết cục lúc nào cũng là đã bị người ta lừa thân lừa tâm còn lừa nốt cả tiền."
Lâu Quan Tuyết bình thản nói: "Ngươi không lừa được ta.
Nếu có ngày ngươi lừa được ta, thì sẽ chỉ do ta cam tâm tình nguyện."
"Tự tin vậy à?"
Hạ Thanh chớp mắt, thắc mắc: "Mười tòa thành đưa ta dùng làm sính lễ cưới ngươi phải không?"
Lâu Quan Tuyết nói: "không phải."
Hạ Thanh ỉu xìu: "Ồ."
Lâu Quan Tuyết: "Ta không muốn làm phu nhân của ngươi."
Hạ Thanh tức đến bật cười: "Vậy ngày trước ngươi mở miệng gọi phu quân là gọi chơi?" Quả nhiên là để làm cậu khó chịu chứ gì!
Lâu Quan Tuyết cười khẽ, không phủ nhận, chầm chậm nói: "Ta không cần phu quân.
Nói đúng ra, ta cần một Hoàng hậu mới đúng."
Hạ Thanh nắm cành cây, ngạc nhiên nhìn hắn.
Lâu Quan Tuyết cụp mắt, giọng rất thản nhiên: "Mười tòa thành không đủ, vậy thì thêm đại lục mười sáu châu.
Lấy thiên hạ làm lễ, không biết liệu khanh khanh có bằng lòng?"
Hạ Thanh ngẩn người, ngón tay lúng túng sờ soạng nhánh cây, đăm chiêu mấy giây rồi cười nói: "Bệ hạ, ngươi thế này bắt đầu giống hôn quân."
Lâu Quan Tuyết gật đầu: "Ừ, sắc lệnh trí hôn.
Danh tiếng của ta lại vì ngươi mà tệ đi chút nữa."
Hạ Thanh: "Chuyện này cũng trách ta được hả? Ngươi tưởng danh tiếng của ngươi trong dân gian thơm thảo lắm chắc?"
Lâu Quan Tuyết: "Ít ra truyện dân gian dẫu có ly kỳ hơn, thì cũng không dám viết ta nói ra lời ban nãy."
Hạ Thanh: "Ngươi thế này..."
"Bệ hạ?!" Cuộc trò chuyện giữa hai người bị tiếng kêu hãi hùng gián đoạn.
Hạ Thanh cầm nhánh cây, nhìn về hướng phát ra âm thanh, thấy Khấu Tinh Hoa tình cờ tiến vào nơi này qua một lối đi khác.
Khấu Tinh Hoa cứng đờ, sửng sốt nhìn Lâu Quan Tuyết, rõ ràng là bị dọa cho chết khiếp, tròng mắt trợn trừng, không thể ngờ cái vị đứng đầu thiên hạ lại xuất hiện ở đây.
Mà đám tu sĩ sau lưng hắn cũng bị một tiếng "Bệ hạ" làm cho chấn động, đứng ngây như phỗng, đực mặt tại chỗ.
Đây đây đây đây đây, đây là Bệ hạ?
Bọn họ kinh hồn, Hạ Thanh cũng bạt vía.
Ban nãy cậu với Lâu Quan Tuyết vừa nói tới chuyện gì??? Ồ, bọn họ đang bàn chuyện cưới gả.
...!Trớ trêu thay!
Hạ Thanh vung cành hoa trong tay muốn che mặt, nhưng làm vậy vừa trông giống có tật giật mình, vừa giống giấu đầu hở đuôi.
Hơn nữa cũng đã lưỡng tình tương duyệt rồi, bàn chuyện cưới gả thì có gì là sai? Nghĩ đến đây, cậu lại lặng lẽ buông cành hoa xuống, trong lúc chuyển động một chiếc lá lỡ vương lên tóc cậu.
Ánh mắt Lâu Quan Tuyết vẫn một mực đặt lên người Hạ Thanh, thấy cậu lúng túng đến vậy mà còn cố tỏ ra trấn tĩnh, cười khẽ rõ lâu, sau đó đưa tay, âu yếm gạt đi chiếc lá trên tóc cậu, bình tĩnh nói: "Sợ cái gì?"
Hạ Thanh nói: "Ngươi có cần trả lời họ trước không."
Lúc này Lâu Quan Tuyết mới nhìn sang đám Khấu Tinh Hoa, tâm trạng hắn không tồi, còn mỉm cười nhè nhẹ.
"Khấu Tinh Hoa?" Giọng nói lười biếng ất ơ, dường như vẫn là vị Đế vương thiếu niên vui buồn khó đoán trong hoàng cung nước Sở ngày ấy.
Tâm trí Khấu Tinh Hoa trở nên trống rỗng, "Huỵch" một tiếng trực tiếp quỳ xuống, run run nói: "Tham kiến Bệ hạ!"
Đám tu sĩ sau hắn từng gặp Lâu Quan Tuyết trên thuyền.
Trước kia vẫn tưởng cái vị tiên nhân áo trắng sâu không lường được, phong quang tế nguyệt không nhiễm bụi trần này, hẳn phải là cao nhân ẩn sĩ.
Ai có thể ngờ, vị này lại là cửu ngũ chí tôn đứng trên đỉnh quyền dục nhân gian.
Trùng kích quá mạnh làm bọn họ đờ đẫn rất lâu mới học tập Khấu Tinh Hoa quỳ rạp xuống đất, lòng sợ nơm nớp.
"Thảo dân khấu kiến Bệ hạ."
"Khấu kiến Bệ hạ."
Lâu Quan Tuyết lạnh lùng nhìn đám người quỳ xuống, thờ ơ trong đáy mắt, không có bất kỳ cảm xúc gì.
Hạ Thanh lén lút kéo áo hắn: "Ngươi không cho người ta đứng lên hả?"
Lâu Quan Tuyết liếc nhìn cậu một cái, rồi mới chậm rãi nói với mọi người: "Đứng lên đi, ngoài thành Lăng Quang không cần nhiều lễ tiết."
"Vâng, thảo, thảo dân tạ ơn Bệ hạ." Mọi người lại nơm nớp đồng thanh.
Khấu Tinh Hoa thầm thở phào, đứng dậy, định nói thêm thì phát hiện Bệ hạ thật sự không buồn quan tâm bọn họ, nên cũng biết điều mà yên tĩnh.
Đám tu sĩ còn lại vẫn còn ngây ngẩn.
Đại lục mười sáu châu tôn thờ địa vị, ngay cả quý nhân Lăng Quang bọn họ còn chưa được thấy mặt bao nhiêu, nay gặp Hoàng đế nước Sở sẽ chỉ càng thêm sợ hãi, bứt rứt không yên, nhất thời lại đồng loạt chuyển tầm mắt lên người Hạ Thanh.
Hạ Thanh: "..."??? Nhìn ta làm gì?
Hạ Thanh nói: "Đi, đi, đừng ở cùng bọn họ."
Lâu Quan Tuyết nói: "Ta còn tưởng ngươi sẽ muốn ta đưa họ theo cùng kia."
Hạ Thanh: "Thôi quên đi, ngươi chưa thấy ánh mắt họ nhìn ta đâu."
Lâu Quan Tuyết: "Hm?"
Hạ Thanh: "Cứ đi đi đã."
Lâu Quan Tuyết che giấu sát ý với những người này, cười một tiếng, đi cùng Hạ Thanh, thậm chí còn không nhắc nhở Hạ Thanh một câu nhầm đường.
Đám Khấu Tinh Hoa không dám theo sau, chỉ có thể đi về hướng còn lại, tiến vào thung lũng này bọn họ đều rất mê man, chưa tìm được Hàn Nguyệt phu nhân sao họ dám ra về.
"Vị kia là Bệ hạ thật hả?"
Mọi người nhỏ giọng trò chuyện.
"Chắc thế đấy."
Khấu Tinh Hoa cảm thấy rất nặng nề, nghĩ tới thân phận Hạ Thành lại càng thêm nhức nhối, nhưng hắn còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, đằng trước đã truyền tới một âm thanh quen thuộc.
Hơi mềm, nhõng nhẽo bẩm sinh, nghẹn ngào nức nở: "Mẹ, ta có thể ra ngoài được chưa! Đau quá, ta đau quá!"
- ---- Ôn Kiểu?!
Khấu Tinh Hoa lập tức trợn trừng hai mắt, cầm chuôi kiếm, bước vội về phía trước.
Chỉ thấy xuyên qua sương mù và cây cỏ, hôi thối nồng nặc xộc vào khoang mũi, một chiếc hồ máu xuất hiện giữa tầm mắt mọi người.
Xương xẩu thịt thà ố vàng thối rữa rải rác trong hồ, bướm đen chi chít, bám lên bờ vai trần trụi của thiếu niên, Ôn Kiểu ngâm trong hồ máu, nước mắt triền miên, cả đời cậu ta không phải chịu đau khổ, lúc này đầu óc muốn nổ tung, nốt ruồi son giữa ấn đường quỷ quái rợn người, như muốn phá vỡ thoát ra từ bên trong.
"Mẹ, không được, đau quá, ta không chịu nổi, ta muốn ra ngoài! Ta muốn ra ngoài!"
Cậu ta bước vào trong chốc lát đã chịu không nổi, tràn trề nước mắt, luống cuống muốn bò ra.
Nhưng nước trong hồ máu lại giống đầm lầy, Ôn Kiểu không thể động đậy, cậu ta kinh hoàng hét lớn: "Mẹ! Mẹ! Cứu ta!"
Nhưng Châu Cơ như chẳng nghe vào, ả chỉ ngồi trên tảng đá rất cao xa, vạt váy đen dài lướt qua hoa máu, ôm đốm lửa vào lòng, nét mặt đơn thuần như thiếu nữ, lẳng lặng nhìn Ôn Kiểu vùng vẫy trong hồ.
Đốm lửa run lên, nói: "Chủ nhân, tiểu chủ nhân khóc rồi."
Châu Cơ: "Ừ.
Ta nhìn thấy."
Đốm lửa sốt sắng: "Nhưng mà, không phải trước kia người cưng chiều tiểu chủ nhân nhất ư! Ngài ấy khóc, sao người có thể thờ ơ như vậy."
Châu Cơ nhẹ nhàng vuốt ve đốm lửa, điềm đạm nói: "Là bởi, Kiểu Kiểu cần phải trưởng thành."
Đốm lửa sửng sốt: "Trưởng thành?"
Châu Cơ nói: "Ừ, ngươi thấy vết rách trên ấn đường Kiểu Kiểu chứ."
Đốm lửa não yêu đương bỗng trở nên tĩnh lặng, nó không tìm thấy chi tiết trong truyện nào có thể cho nó câu trả lời...!Vì người đối xử tệ với tiểu chủ nhân bây giờ là mẹ của chính ngài ấy.
Tại sao cơ chứ? Tiểu chủ nhân được bao bọc từ bé đến lớn, giờ ép ngài ấy trưởng thành có phải quá đột ngột hay không.
Đốm lửa cọ lên cánh tay Châu Cơ: "Chủ nhân, muốn ngài ấy trưởng thành cũng không thể dùng cách ấy.
Hơn nữa...!Có nhiều người chiều chuộng tiểu chủ nhân thế cơ mà, cớ sao ngài ấy phải trưởng thành." Hic hic hic nó không nỡ nhìn tiểu chủ nhân phải chịu ấm ức, đúng là nó thiên vị, đúng là nó bao che.
Châu Cơ cười: "Đốm lửa, ngươi học được nhiều thứ kỳ lạ trong truyện như vậy.
Vậy có từng nghe nói, ân cha mẹ lớn bằng trời chưa?"
Đốm lửa chột dạ cúi đầu, khi nó đến hiện đại tìm Hạ Thanh, cũng chỉ toàn đọc mấy bộ máu chó tu la tràng linh tinh mà thôi.
Châu Cơ nói: "Ấn đường Kiểu Kiểu có một vết thương, trên bụng ta cũng có một vết thương."
Đốm lửa nhìn chủ nhân bằng vẻ mặt khó hiểu.
Hoa giấy trắng gài lên mái tóc đen dài lay lay theo gió.
Vạt váy ả vẫn tràn qua xương trắng, cặp mắt xanh bạc nhìn thẳng, nét mặt hoài niệm: "Khi hạ sinh Kiểu Kiểu ta hoàn toàn không dám để bà mụ tới đỡ.
Thế nên không ai biết, hôm ấy chính tay ta mổ bụng lấy Kiểu Kiểu ra.
Vết thương này dài biết bao, vắt ngang trên bụng.
Đau đớn làm sao, ta không thể ngờ sinh con lại đau đớn đến vậy."
"Chỉ là không sao."
Châu Cơ ngồi trên mỏm đá: "Tuyền Già từng nói, rằng ta đặc biệt không thích người khác nợ ta.
Nàng ta đã nói đúng."
"Ngươi thấy ta đối xử với Kiểu Kiểu có tốt không?"
Đốm lửa nín bặt.
Châu Cơ nhẹ nhàng cuốn một lọn tóc đen lướt thướt, nhẹ nhàng cười nói: "Kể từ khi thằng bé chào đời, cái gì ta cũng chiều theo nó.
Mặc nó nhõng nhẽo, cho nó giết người, muốn làm gì cũng được, không cần quan tâm cảm nhận của bất kỳ ai, chỉ cần yêu lấy thân mình.
Hồn nhiên mà ích kỷ, tự tại mà vui sướng."
"Mọi thứ của thằng bé đều do ta trao tặng, bất kể là vinh hoa phú quý hay là nuông chiều cưng nựng.
Thậm chí ta đã cho nó tình yêu thuần túy nhất mà vô số người trên khắp thế gian đều hằng ao ước."
Đốm lửa đã trở thành một ngọn lửa chết, nó cảm thấy người đối diện quá xa lạ, nó run rẩy: "Chủ nhân...!ta không hiểu người đang nói điều gì."
Châu Cơ: "Vậy nên bây giờ, cũng là lúc kết thúc mọi chuyện.
Thằng bé phải báo đáp ta rồi."
"Bắt đầu từ vết rách kia đi."
Ả cúi đầu chạm lên bụng mình, dường như đang vuốt ve vết sẹo không thể nào mờ đi dưới bộ quần áo, nở nụ cười mơ mộng mà dịu ngoan.
"Thằng bé chào đời từ vết rách bụng ta, bây giờ ta sống lại từ vết rách trên ấn đường thằng bé."
"Ta sinh ra thằng bé, thằng bé sinh ra ta.
Mẹ con chúng ta, thật đúng là, có đầu có cuối."
Trong chớp mắt.
Tâm trí đốm lửa hoàn toàn trống rỗng.
Trong lúc Ôn Kiểu bật khóc nghẹn ngào, chợt nhìn thấy Khấu Tinh Hoa lại gần từ giữa đám dây leo, lập tức thét lên như tìm thấy cứu tinh, cậu ta chật vật đưa tay, khóc lóc: "Tinh Hoa ca ca, cứu ta với!"
Khấu Tinh Hoa sải bước về phía trước, người này dẫu sao cũng do Đại tế tư căn dặn chăm sóc, lo lắng hỏi: "Ngươi sao thế?"
Bây giờ Ôn Kiểu đã hoàn toàn căm hận mẹ mình, khóc không thở được: "Cứu ta với Tinh Hoa ca ca! Có ả điên muốn hại ta! Hu hu hu Kiểu Kiểu đau quá!" Rốt cuộc mẹ cậu ta đang làm gì, mà lại khiến cậu ta phải chịu đớn đau như vậy! Một ả đàn bà điên dại.
Dĩ nhiên Khấu Tinh Hoa đã nhìn thấy Châu Cơ, nhìn thấy ả ta ngay từ ánh nhìn thứ nhất, tâm trí hắn hốt hoảng, hắn cảm thấy chóng mặt.
Thánh nữ đạt đến thời kỳ sức mạnh đỉnh cao tự có khả năng mê hoặc, chỉ cần không cẩn thận đối diện với tầm mắt Châu Cơ, đầu óc hắn sẽ hoàn toàn điên đảo.
May thay Châu Cơ không để ý tới lũ kiến hôi, ả ôm đốm lửa ngồi trên đá, tóc đen hoa trắng, hệt như một thiếu nữ.
Tỉ mỉ quan sát sẽ phát hiện Châu Cơ đang cải lão hoàn đồng.
"Tinh Hoa ca ca!" Tiếng nức nở của Ôn Kiểu kéo Khấu Tinh Hoa hoàn hồn.
Khấu Tinh Hoa vội vã túm lấy cậu ta, nghiến răng vận sức kéo Ôn Kiểu ra khỏi hồ máu.
Y phục trắng hồng của Ôn Kiểu dính đầy máu me và những thứ màu vàng nhơ nhuốc, hôi hám buồn nôn, bướm đen bay rợp quanh người Ôn Kiểu, cậu ta cứ khóc mãi, nắm chặt tay áo Khấu Tinh Hoa: "Tinh Hoa ca ca mau dẫn ta đi! Ta dẫn các người đi tìm quan tài Hàn Nguyệt! Ta biết ở chỗ nào! Lấy ngọc xong chúng ta sẽ rời đi."
Ôn Kiểu suy nghĩ rất đơn giản, nếu có thể thì mẹ cậu ta đã ra khỏi lăng mộ từ sớm.
Bây giờ ả chỉ là một hồn ma, không giúp gì được cho cậu ta, kém xa những thứ vinh hoa phú quý chân thực bên ngoài.
Đốm lửa yên lặng chứng kiến tất cả mọi chuyện.
Nó như được trở lại ngày mới chào đời, khờ dại vô tri mở mắt nhìn trời đất, tâm trí trống rỗng.
Châu Cơ đã hóa thành dáng vẻ thiếu nữ mười lăm mười sáu, cười nói: "Đây chính là Kiểu Kiểu của ta."
"Tinh Hoa ca ca!"
Ôn Kiểu sống chết nắm chặt tay áo Khấu Tinh Hoa, muốn kéo hắn tỉnh táo lại, nhưng chẳng được bao lâu, một cơn đau nhức ập tới đã làm cậu ta vật vã thét lớn.
Ôn Kiểu loạng choạng lùi về sau một bước, giọng nói còn run: "Chuyện gì thế, đầu ta đau quá, trán ta, a a a chân ta! Chân ta! Chân ta sao vậy!"
Ôn Kiểu đỏ vằn hai mắt, ngã ngồi xuống đất, vén quần lên chỉ thấy bắp chân sáng trắng đang mọc từng mảnh vảy xanh.
Cậu ta sắp hóa giao rồi?!
"A a a a-----!"
Tiếng thét tuyệt vọng và đau đớn của thiếu niên vang khắp động Xuân Thương, nốt ruồi son giữa ấn đường hoàn toàn lộ ra vẻ hung tợn, vết rách như vẫn tiếp tục sinh trưởng, mỗi khắc một dài thêm.
Cậu ta co quắp, cảm thấy bản thân như bị chém thành hai nửa.
"Tinh Hoa ca ca..." Trong lúc cậu ta hóa giao, tràn ngập bầu không khí là mùi hương hoang lạnh lẽo, Khấu Tinh Hoa và những tu sĩ còn lại đều bị mùi linh hoa hút hồn, chỉ biết cứng đờ tại chỗ không nói được một câu.
Đau quá, đau quá.
Ai cứu ta với.
Ai đến cứu ta với.
Hai chân Ôn Kiểu bắt đầu dính liền từng chút, chuyển thành đuôi cá, móng tay biến dài, mắt đỏ màu máu.
Cậu ta cuộn tròn bên hồ máu, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Hạ Thanh.
Có lẽ Hạ Thanh cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, sửng sốt đứng một bên ngẩn người.
"Hạ Thanh!" Bỗng có tiếng Ôn Kiểu vừa khóc vừa la: "Hạ Thanh, cứu ta."
Hạ Thanh không nói, cũng không nhúc nhích.
Khi Châu Cơ nhìn thấy Hạ Thanh, ả mới thoáng có hơi kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là cảm xúc sượt qua rồi biến mất.
Ả hỏi: "Sao đây? Tống Quy Trần nhận ra hồn phách Hạ Thanh, muốn tìm cho hắn một thân xác trước, để hắn đến gặp ta?"
Đốm lửa gặp lại Hạ Thanh chỉ cảm giác như đã xa cách một đời.
Châu Cơ lúc này đã biến thành bé gái tám chín tuổi, giọng rất non mềm, cười nói thong thả: "Hay là, Tống Quy Trần cũng đi theo nhỉ.
Chắc chắn hắn sẽ muốn giết ta sau khi chuyển kiếp, diệt sạch linh cổ cùng sinh cùng tử, cứu sống các sư đệ của hắn."
"Chỉ là, ngu muội biết bao nhiêu."
Ánh mắt Châu Cơ si dại điên cuồng, ả lại nói: "Ta sắp thành Thần rồi, bọn chúng sao có thể là đối thủ của Thần được chứ."
"Hạ Thanh! Cứu ta! Cứu ta với!" Ôn Kiểu gào đến móc ruột móc gan, thậm chí đã bắt đầu xen lẫn căm hận.
Chẳng nghĩ xem trước kia cậu ta hạ nhục Hạ Thanh như thế nào, ác độc muốn giết chết Hạ Thanh ra sao, chỉ biết nghĩ vì sao Hạ Thanh có thể thấy chết không cứu, sao Hạ Thanh có thể nhẫn tâm như vậy.
Hạ Thanh phớt lờ Ôn Kiểu.
Cậu đang nhìn đốm lửa đằng kia.
Đốm lửa lay động bên người một bé gái xinh đẹp tuyệt trần nhưng tản ra tà khí.
Cặp mắt xanh bạc của cô bé dính quện đầy những tham lam, ngạo mạn, độc ác, hoàn toàn chỉ có thể có trong ánh mắt của người trưởng thành.
Hạ Thanh yên lặng rất lâu, rồi bỗng nhiên cất tiếng gọi: "Hệ thống."
Đốm lửa đã bị ấn nút im lặng.
Đàn bướm trên hồ máu trong động Xuân Thương là là bay đi, màu sắc sặc sỡ cũng không giấu nổi địa ngục máu tanh lúc bấy giờ.
Nó nhìn đôi mắt tựa lưu ly của Hạ Thanh, những hỗn loạn cồn cào trong tâm trí mới như thoáng tan đi chút ít.
Tiểu chủ nhân vẫn luôn thống khổ kêu gào.
Châu Cơ biến thành thiếu nữ, biến thành đứa trẻ, rồi thân thể tiêu tan thành một luồng sáng, tụ lên ấn đường Ôn Kiểu.
Đốm lửa ngơ ngác nhìn theo, nhìn thấy vết rách không ngừng giãy giụa, không ngừng kéo giãn, như muốn bổ thẳng hộp sọ mà chui ra.
"Mẹ..." Ôn Kiểu đã hoàn toàn kinh hoàng tuyệt vọng, lần cuối kêu lên, giọng đã hỏng rồi.
Giây phút ánh sáng đọng lại ấn đường, hết thảy những đau đớn của hóa giao, đau đớn của vết rách đều thoáng biến mất, thế nhưng Ôn Kiểu cũng không cảm thấy nhẹ nhàng, mà là máu toàn thân đông đặc.
Khi còn nhỏ cậu ta gặp phải những chuyện mình không hiểu, lúc nào cũng thích nũng nịu để được cho qua.
Cả đời làm kẻ đần độn trong miệng lưỡi người ngoài.
Lần duy nhất động não trước khi chết.
Lại hiểu được sự thật tàn nhẫn nhất mà cũng vô tình nhất.
Ý thức Ôn Kiểu dần dần đen đặc, những ghen tị, tham lam, oán hận, ích kỷ ngập tràn tâm trí, giống như tòa lầu sụp đổ, tan thành khói bụi.
Cậu ta khóc thành châu ngọc, thân thể co quắp, miệng vẫn lầm bầm: "Mẹ...!Kiểu Kiểu đau quá."
Đốm lửa ngẩn người, nó nhớ lại cách đây không lâu, nó đã lấy làm kiêu ngạo về tiểu chủ nhân mà nói.
- --- Tiểu chủ nhân ngoại hình xuất chúng, xuất thân cao quý, dù có ích kỷ độc ác giết vô số người, thì vẫn có rất nhiều người bằng lòng chiều ngài ấy, yêu ngài ấy, dung túng cho mọi tật xấu của ngài ấy.
Mặc cho người khác hận đến ngứa răng cũng chẳng thể làm gì.
Ai bảo, đây là quà tặng của trời cao cơ chứ~
Trời ban cho Ôn Kiểu không cần làm chi, từ khi sinh ra đến khi lìa đời, sẽ luôn được nâng niu và chiều chuộng.
Nó bị bầy bướm đen quấy rối, đau đến mức phải từ từ trôi xuống giữa không trung.
Đốm lửa khóc rớt nước mắt, lại thò một cái tua lau nước mắt, trong thoáng chốc, không biết tại sao, tâm trí hiện lên hình ảnh của một thời không khác, khi nó đi đọc tiểu thuyết mà nó hằng ưa, thấy được một bình luận lóe lên trong trang web.
- --- "Khi ấy nàng còn quá trẻ, không biết tất cả món quà số mệnh ban cho, đều sớm được âm thầm ghi giá."
...!Thì ra, đây chính là quà tặng của trời cao.
Hạ Thanh lặng lẽ đứng một bên, không biết Ôn Kiểu đã xảy ra chuyện gì, cậu ta muốn mình cứu lấy cậu ta, nhưng phải cứu cậu ta thế nào được chứ.
Cánh bướm đen bay rợp trời thung lũng.
Đôi mắt Ôn Kiểu đã không còn ánh sáng, thi thể nằm bên bờ hồ máu, hai chân hóa thành đuôi cá, nốt ruồi nhỏ nhắn trên ấn đường ngày xưa, giờ đã thành vết thương xé rách thân xác cậu ta.
Người cậu ta bầy nhầy máu thịt, bị bầy bướm đen xâu xé, rỉa đến mức khuôn mặt đã hoàn toàn biến dạng.
Đúng lúc ấy, có thứ gì đẫm máu, bò ra từ trong cơ thể cậu ta.
Nhìn vào Ôn Kiểu bây giờ đã không phân rõ đâu là đầu óc, đâu là tứ chi.
Hạ Thanh chỉ thấy, một bàn tay còn dính máu thịt vói ra ngoài, túm lấy cỏ cây bên cạnh.
Nắm đấm và làn da đều là của một đứa trẻ sơ sinh, chẳng qua nó càng trườn sâu ra ngoài, thân thể nó sẽ càng lớn lên bằng tốc độ khủng khiếp.
Mái tóc đen nhuộm máu, ướt nhẹp dính sát da thịt, khi đứng dậy từ trong thi thể, nó đã biến từ trẻ con thành thiếu nữ.
Thiếu nữ cất giọng điên cuồng, gằn từng chữ, kích động đến phát run.
"Cuối cùng, ta cũng sống lại rồi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...