Hạ Thanh gạt mái tóc còn ướt, ngẩng đầu nhìn Tống Quy Trần trên chiếc cầu đá cũ.
Đêm nay pháo hoa nở rộ trên tòa lầu sụp đổ, nhìn như lằn ranh sinh tử chấn động lòng người, thế nhưng cậu ở bên người Lâu Quan Tuyết, kỳ thực cũng không hốt hoảng bao nhiêu.
Hiện giờ người đứng trên cầu người đứng dưới cầu mặt đối thẳng mặt, giống như một cảnh tượng đã từng quen biết, lại khiến cho cậu ngây ngẩn rất lâu, sau đó bỗng nhiên sinh lòng phiền muộn---- một cảm giác chán ghét, bài xích và trốn tránh.
Nói chung, khiến cho tâm trạng cậu bây giờ rối loạn.
Hạ Thanh nhìn hắn, nhíu mày một cái, đoạn cúi đầu, tâm tình buồn bực, lạnh mặt không để ý.
Lâu Quan Tuyết bên cạnh lại cười nói: "À, trước kia ta dặn ngươi nhìn kiếm Tư Phàm cho thật kỹ, chẳng hay ngươi có nghe lời?"
"..." Hạ Thanh khó mà tin nổi: "Ngươi có hiểu rõ tình cảnh bây giờ không vậy?"
Tống Quy Trần đến túm cổ ngươi về, ngươi còn rảnh rỗi chọc ghẹo ta nữa hả?!
Lâu Quan Tuyết nhếch môi: "Rõ chứ, Đại sư huynh của ngươi đang ôn chuyện với ngươi nha."
Hạ Thanh: "..."
Lâu Quan Tuyết cười khẽ, quay đầu nhìn Tống Quy Trần, lười nhác nói: "Đại tế tư không ở điện Kinh Thế, mà tối nay lại đặc biệt tới tìm cô làm gì?"
Cỏ dại ngả nghiêng theo gió.
Tống Quy Trần rũ mắt nhìn yên lặng nhìn tương tác giữa hai người quen thuộc như bạn bè thân thiết, ngón tay hắn lần mò chuôi kiếm Tư Phàm, không được trả lời như trong dự liệu.
Yên lặng rất lâu, Tống Quy Trần nhắm mắt rồi lại mở mắt, cười một tiếng rất nhẹ, ánh mắt hòa với ánh trăng hướng về phía Hạ Thanh, nói: "Đệ muốn đi cùng với hắn?"
Hạ Thanh túm lọn tóc ẩm ướt, lùi về sau một bước, giấc mơ không ngừng lặp lại khiến cho cậu không thể thoải mái đối diện với Tống Quy Trần, đè nén buồn rầu, không đáp lời coi như ngầm thừa nhận.
Tống Quy Trần lại im lặng hồi lâu, sau đó mở miệng, giọng nói dịu dàng như như tính tình của hắn: "Hạ Thanh, đệ ở bên cạnh Lâu Quan Tuyết cũng không phải việc tốt.
Thế cục Lăng Quang hiện giờ phức tạp, hắn liên quan tới lợi ích các bên, ký ức tu vi của đệ đều chưa khôi phục, rất dễ dàng chịu tổn thương.
Nghe ta khuyên bảo, rời khỏi hắn đi."
Hạ Thanh vắt tóc ra nước, con ngươi nâu nhạt liếc qua hắn, cảm thấy lập trường của Tống Quy Trần rất buồn cười, mà cũng thật sự cười một tiếng, xong xuôi mới mở miệng thẳng thắn: "Ta cũng muốn chứ, nhưng mà ta rời không nổi."
Tống Quy Trần ngẩn người: "Rời không nổi?"
"Đúng vậy." Hạ Thanh biết lời này có nghĩa khác, nhưng cậu không muốn giao lưu lâu với Tống Quy Trần: "Ngươi hiểu sao cũng được, chỉ biết là rời không nổi."
Thành quỷ bị trói buộc trực tiếp, thành người lại phải mang viên xá lợi cả đời.
Cả hai trường hợp cậu đều không thích lắm.
Tống Quy Trần lại bắt đầu im lặng, cười không chút cảm xúc, giọng nói trầm khàn nhè nhẹ.
"Rời không nổi? Quả là bất ngờ.
Vậy mà lại có một ngày có thể nghe được ba chữ này từ miệng đệ.
Hai thức đầu tiên trong kiếm pháp A Nan, thiên địa hồng hoang, chúng sinh bi hỉ.
Đạo ngươi tu chính là Thái thượng vong tình kia mà, làm sao có thể có người không thể xa rời được đây."
Thái thượng vong tình...!
Ngón tay tái nhợt của Hạ Thanh cứng đờ, người không nhúc nhích, kẽ ngón tay vẫn đan xen những lọn tóc ướt.
Cậu cúi đầu, ngơ ngác nhìn màu đen nằm giữa bàn tay, ngẩn người.
Ánh mắt Tống Quy Trần càng thêm đau xót, giọng nói tản vào làn gió nhẹ: "Hạ Thanh, hắn đặc biệt trong lòng đệ như vậy sao?"
Lâu Quan Tuyết cười khẽ: "Tống Quy Trần, chuyện giữa ta và hắn, ngươi bận tâm như vậy làm gì."
Lúc này Tống Quy Trần mới dời mắt nhìn hắn, âm sắc trở lạnh, giọng điệu đối đầu: "Bệ hạ, nếu không có đệ ấy, ngươi cho rằng hiện giờ ngươi còn có thể đứng ở chỗ này sao."
Lâu Quan Tuyết cười càng sâu đậm, rung động màn đêm.
Tống Quy Trần lạnh lùng nhìn vị Hoàng đế bù nhìn nước Sở, hắn cầm kiếm Tư Phàm đáp xuống chân cầu, nói với Hạ Thanh: "Thân hắn chảy dòng máu nhà họ Lâu, dù có chạy tới chân trời góc biển, tam gia cũng sẽ bắt hắn trở về.
Đệ đi theo hắn sẽ phải sống cuộc đời lang bạt kỳ hồ trốn đông trốn tây."
Hạ Thanh nói: "..."
Mặc dù rất không muốn thừa nhận.
Nhưng cậu lại nghe được từ trong giọng điệu của Tống Quy Trần một loại cảm giác đứa em ruột nhà mình bị thằng khác dụ dỗ bỏ nhà đi.
Hạ Thanh hít sâu một hơi, cuối cùng nhịn được, dùng giọng điệu hòa nhã mà khách khí nói: "Đại tế tư, đây là chuyện của ta.
Hơn nữa đã quá nhàm chán cuộc sống an nhàn giữa Lăng Quang, tìm cảm giác mạnh một chút cũng không tồi."
Tống Quy Trần mặt không đổi sắc: "Đệ động lòng với hắn?"
Hạ Thanh bùng nổ toàn thân, tức giận mắng: "Ngươi nói năng không biết cân nhắc phải trái đúng sai sao?! Giây trước vừa nói ta tu Thái thượng vong tình, giây sau đã hỏi ta động lòng với hắn hay không.
Công pháp Bồng Lai của các người bừa bãi vậy hả."
Tống Quy Trần nắm chặt thanh kiếm, bình tĩnh nhìn cậu, cười khẽ một tiếng, giọng nhẹ như gió đêm: "Tiểu sư đệ của ta, Thái thượng vong tình nào có phải vô tình."
"Thôi." Sắc mặt Tống Quy Trần đã bắt đầu mỏi mệt, "Chuyện đệ đã quyết, xưa nay chưa từng nghe khuyên bảo."
Hắn mở một chiếc lá khô lấy từ trong tay áo: "Đây là hạt giống sư tỷ của đệ để lại năm xưa, ta phong ấn kiếm A Nan trong này.
Đợi đến khi đệ tháo giải khúc mắc trong lòng, thì hãy lấy nó ra đi."
Hạ Thanh nghe đến tên kiếm A Nan là bắt đầu kháng cự, huống hồ còn có thêm một Tống Quy Trần khiến cậu không mừng rỡ chút nào.
Nhưng trước khi cậu khước từ, Tống Quy Trần đã mở miệng: "Muốn tối nay ta để hai người rời đi, thì nhận lấy."
"..."
Hạ Thanh chưa gặp kiểu uy hiếp thế này bao giờ, đúng là chọn cho mình một lối đi riêng, nhưng ánh mắt rơi trên người Lâu Quan Tuyết, lời muốn nói lại gắng gượng nuốt trở về.
Lại nói trong tay áo cậu còn có thanh kiếm gỗ, mặc dù trước nay cậu đều nghĩ thoáng về những chuyện xảy đến với mình, nhưng xem ra cũng không thoáng như cậu đã hằng tưởng.
Mộng ảo và thực tại đan xen, tối nay cậu nảy sinh lòng kháng cự vô hình đối với Tống Quy Trần.
Đè nén màn sương mù dày đặc, chung quy vẫn cần tháo gỡ đôi chút manh mói, dĩ nhiên, một chút xíu thôi đã đủ rồi...!
"Hy vọng ngươi nói lời giữ lời." Hạ Thanh cúi đầu, nghiêm mặt nhận lấy bọc lá cây trong tay Tống Quy Trần.
Về đến tay mới nhìn thấy rõ, chiếc lá này cậu đã gặp ngay trong giấc mộng.
Lá màu nâu xám, gân lá ngoằn ngoèo.
Xỏ qua một sợi dây đỏ trong ánh sáng bụi bay lững lờ, lắc lư chao đảo bên hông người thiếu nữ.
Quả nhiên người nọ là sư tỷ.
Bề ngoài chiếc lá chỉ đơn giản như một chiếc lá khô thông thường, nhưng sờ tới tay mới thấy cứng bền như đá, bề mặt tản ra mùi thuốc đắng không tan, còn có hương thơm hoa lệ thuộc về chốn cung đình.
Tống Quy Trần nói: "Rời khỏi Lăng Quang, đừng nhúng tay vào chuyện nơi này thêm nữa, nhớ chưa?"
Hạ Thanh: "...!Ờ."
Tống Quy Trần lại nhìn sang Lâu Quan Tuyết, giọng điệu lạnh nhạt: "Tiểu sư đệ của ta từ bé tới giờ tính tình vừa ương bướng vừa kiên định, không nghe dạy bảo, vậy mà đệ ấy lại có thể làm đến bước này chỉ vì ngươi, Bệ hạ quả là may mắn."
Lâu Quan Tuyết cười rộ: "Vấn đề này, cô cũng không định bác bỏ."
Màu mắt Tống Quy Trần thiên nhạt, hòa nhã tản đi, chỉ còn lại luồng hơi lạnh lẽo: "Ta không quan tâm những chuyện tranh quyền đoạt vị nước Sở, cũng không hứng thú nhúng tay vào mâu thuẫn giữa ngươi và Yến Lan Du, nhưng nếu Hạ Thanh ở bên ngươi mà gặp chuyện.
Lâu Quan Tuyết, đã trăm năm ta chưa xuất kiếm rồi."
Hạ Thanh: "..." Thế nào lại làm như thể cậu bỏ trốn với người ta vậy!!!
"Đây là ân oán giữa các ngươi, ngươi dọa hắn thì dọa hắn, việc gì cứ phải lôi ta vào?!"
Tống Quy Trần nói: "Nếu không có đệ, thì thậm chí ta cũng không cần uy hiếp hắn."
Đệt đệt đệt.
Hạ Thanh ngứa ngáy da đầu, kéo tay Lâu Quan Tuyết: "Đi, đi mau."
Lâu Quan Tuyết cúi đầu nhìn Hạ Thanh nắm tay mình, chợt nghiêng đầu, nói với Tống Quy Trần vẻ hài hước: "Vậy thì Đại tế tư, ngày sau gặp lại."
Nhiều năm trôi qua, dường như đây là lần đầu tiên Tống Quy Trần nhìn nhận vị Hoàng đế bù nhìn này một cách nghiêm túc, con ngươi tối tăm, hắn nói: "Đừng vội, còn có một việc.
Ta đồng ý sẽ để các ngươi đi, nhưng Bệ hạ, để lại sáo cốt.
Nếu ngươi muốn rời khỏi Lăng Quang, nó cũng không thể ở lại bên người ngươi nữa."
Lâu Quan Tuyết cười hỏi: "Vậy nó nên ở nơi nào?"
Tống Quy Trần thản nhiên: "Nó sẽ tự có chỗ của nó."
Lâu Quan Tuyết lấy cốt địch từ trong tay áo.
Phủ bên trên là ánh bạc ngời ngời.
"Đại tế tư." Lâu Quan Tuyết hờ hững gọi tên đối phương, đồng tử đen nhánh tản ra mùi trào phúng: "Đây là di vật của mẫu thân ta, chỗ của nó không ở bên người ta, chẳng lẽ còn có nơi nào khác nữa?"
Tống Quy Trần không buồn nghĩ ngợi: "Nó không chỉ là di vật của mẫu thân ngươi, chẳng qua chuyện dư thừa ngươi không cần biết tới.
Ném lại đây."
Lâu Quan Tuyết lại rất chịu nghe lời, ném sáo cốt cho Tống Quy Trần.
Hạ Thanh: "???"
Hắn cứ cho đi dễ như vậy?!
Hạ Thanh lập tức ngẩng đầu nhìn Lâu Quan Tuyết, muốn nói lại thôi.
Lâu Quan Tuyết cũng nắm lấy tay cậu, mỉm cười: "Không sao.
Ngươi được kiếm A Nan, ta mất đi sáo cốt, lại được đại sư huynh của ngươi tác thành cho chúng ta làm cặp uyên ương lang bạt, được hời biết bao nhiêu."
Hạ Thanh: "...!Ta thấy lời này không ổn lắm."
Lâu Quan Tuyết duỗi tay, vén tóc cho cậu đầy thân mật, rồi áp sát cười nhẹ: "Sao lại không ổn chứ.
Đặt vào thoại bản dân gian, chúng ta cũng coi như thề nguyền sinh tử."
Hạ Thanh nổi hết da gà, lùi về sau mấy bước: "Khỏi! Ngươi tránh tránh ta ra một chút."
Tống Quy Trần nhìn tương tác giữa hai người, cầm cây sáo, không nói gì thêm nữa.
Quần áo đỏ tía lồng lộng theo gió, như kéo theo cô độc suốt trăm năm.
Hắn tiến về phía thành Lăng Quang.
Hạ Thanh tiễn được hắn đi, cảm giác khó chịu biến mất, lúc này mới có tâm trạng lấy chiếc lá ra xem, nghi ngờ nói: "Tống Quy Trần bỏ qua cho ngươi, nhưng Yến Lan Du thì lại không thể."
Lâu Quan Tuyết: "Vậy nên mới nói là lang bạt đến chân trời."
Hạ Thanh: "..."
Cậu hoàn toàn không nhìn thấy ý thức của một kẻ phải lang bạt chân trời trên người Lâu Quan Tuyết.
"Ngươi cho hắn sáo thật hả?" Hạ Thanh lại hỏi.
Lâu Quan Tuyết lười nhác nói: "Tống Quy Trần muốn thì cho hắn vậy, đừng sốt ruột, chờ đến khi Tống Quy Trần không mang nổi mình ốc, nó sẽ tự chạy trở về.
Thật ra trong kế hoạch của ta, thoát khỏi tay hắn vốn không dễ dàng như vậy."
Hạ Thanh: "A?"
Lâu Quan Tuyết đột ngột bước tới cây cầu đá, đứng ở vị trí Tống Quy Trần mới đứng.
Trăng sáng sao thưa, cỏ dại um tùm.
Dưới cầu là đèn nối đèn nổi trôi sau khi bức tường tan vỡ.
Chắc hẳn nơi này đã bỏ hoang rất lâu rồi, vách đá loang lổ, rêu xanh phủ kín từng khe nứt.
Lâu Quan Tuyết nhàn nhã gõ nhịp ngón tay, tóc dài đến eo đung đưa theo gió, tuyết y không nhiễm bụi trần.
Hắn nhìn về phía Lăng Quang, bỗng nói: "Ngươi biết tháp Lưu Ly được xây dựng từ bao giờ không."
Hạ Thanh: "Sao cơ?'
"Tết Nguyên Tiêu lên lầu vái Thần, là tập tục nước Sở đặt ra từ trăm năm trước.
Trước thời điểm này, nước Sở không có Thần, cũng không tin vào Thần."
Hạ Thanh sửng sốt.
Cổ tay Lâu Quan Tuyết vẫn luôn mang dây cột tóc màu xanh.
Hắn nhìn thành Lăng Quang đèn đuốc ngời ngời, vẻ mặt khó lường dưới ánh lửa đèn hoa, lạnh nhạt và xa cách.
Tiếng nói của hắn tản ra theo gió, ẩn ý châm chọc như có như không: "Đến khi nào, bọn họ mới chịu hiểu đây.
Ham muốn đồ vật không thể có, sẽ luôn phải trả giá đắt."
Hạ Thanh nhìn hắn vẻ mù mờ.
Lâu Quan Tuyết nói: "Hội đèn chính là những gì tối nay ngươi chứng kiến, vô cùng náo nhiệt, đường phố treo đầy đèn hoa, chờ thêm lát nữa sẽ là đợt pháo hoa cuối cùng, có lẽ sẽ thật sự giống với lời ngươi từng nói.
Phố phường sáng rực như ngày."
Hạ Thanh cảm giác cạnh chiếc lá đang đè lên máu thịt bản thân.
Bọn họ đứng trên cây cầu đứt đoạn, hai mặt nhìn nhau.
Đá xanh đổ nát, phế tích chất đầy.
Nước chảy róc rách dưới chân cầu, xa xa là đêm khuya lạnh ngắt.
Rất lâu, Lâu Quan Tuyết mới cười với cậu một tiếng.
Piu----
Đợt pháo hoa cuối cùng của thành Lăng Quang nở rộ giữa không trung, long trọng hơn, mãnh liệt hơn hai lần trước đó.
Xuất phát từ mỗi một địa phương trong thành, vút lên, tách ra, pháo hoa dẫn theo những cái đuôi thật dài, hóa thành những đốm sao tản lạc khắp bốn phương.
Khoảng cách xa như vậy, mà vẫn nghe được tiếng reo hò nô nức của đám đông, vẫn cảm nhận được vẻ mừng rỡ phấn khích trên nét mặt họ.
Nhưng chẳng bao lâu sau đó, bầu không khí náo nhiệt đã bị tiếng kêu sợ hãi nhấn chìm.
Đất dai như đồng loạt run rẩy.
Hạ Thanh chợt quay đầu.
Tháp Lưu Ly xây từ trăm năm trước, là kiến trúc tiêu biểu của thành Lăng Quang, cao vút ngay chính giữa, liếc mắt là có thể nhận ra.
Mà hôm nay, lại thấy pháo hoa rực rỡ trên đỉnh Lưu Ly nở rộ, ầm ----- bén lửa, cháy lớn từ đỉnh tháp Lưu Ly.
Nhiệt độ cao đánh úp, như thanh đao chém đứt màn đêm lạnh lẽo.
Sắc mặt Hạ Thanh bị ánh lửa hắt ra màu trắng bệch.
Tiếng hét chói tai nổi lên bốn phía.
"Có chuyện gì vậy??"
"A a a a đây là gì!"
"Tháp Lưu Ly, tháp Lưu Ly---- tháp Lưu Ly đổ rồi!!"
"------- Chạy mau!"
"Chạy mau! Tháp Lưu Ly đổ rồi!"
Tiếng pháo hoa đinh tai nhức óc, ầm ĩ đoàng đoàng, phủ lên đầu hết thảy khói thuốc súng, sụp đổ, chạy trốn, kêu khóc, thét gào.
Lâu Quan Tuyết nói: "Ngươi đoán Đại tế tư sẽ làm gì?"
Hạ Thanh nhìn hắn rất lâu, không nói lời nào.
"Yên tâm, có Tư Phàm kiếm chủ ở đây, sẽ không có người bị thương, trong tháp đã sớm không người."
Lâu Quan Tuyết nói xong lại cười lên khe khẽ, nhìn cậu, trong mắt phản chiếu pháo hoa hoa lệ, màu sắc tràn ngập con ngươi, quỷ mị đoạt hồn, hắn nhẹ nhàng nói: "Sao vậy, hội đèn rầm rộ thế này không phụ lòng mong đợi của ngươi chứ?"
Hồi lâu Hạ Thanh mới hoàn hồn, khàn giọng: "Ngươi thật là..."
Lời tiếp theo cậu không biết diễn tả ra sao.
Có phải bắt đầu từ mũi tên giết chết Yến Mục ngày hôm ấy, hắn đã tính toán tất cả những chuyện này.
Thậm chí là sớm hơn thế nữa.
Lâu Quan Tuyết cười nhẹ, không nói.
Sau lưng là thành Lăng Quang lửa cháy rừng rực người ngựa nhốn nháo.
Hắn cột tóc, xoay người thờ ơ: "Đi thôi."
Hắn nói: "Rất nhanh thôi, sẽ lại về.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...