Sau khi Bạch Hà dẫn Ôn Kiểu rời khỏi, sắc mặt sa sầm, kéo thẳng cậu ta đến phòng mình.
Nàng là Tổng chưởng sự, địa vị trong cung tôn quý, được sống một mình tại phòng đơn.
"Nói đi, đã xảy ra chuyện gì."
Ôn Kiểu bị cú bạt tai vừa rồi đánh tỉnh, không dám tỏ vẻ mỏng manh duyên dáng, chỉ đỏ mắt vâng vâng dạ dạ: "Cô cô, ta biết sai rồi."
Bạch Hà ngồi tại chỗ, bưng một chung trà, yên lặng không nói, âm thầm đánh giá người đối diện.
Không thể không nói tiểu thái giám này có ngoại hình rất đẹp, đặt giữa chốn tụ tập mỹ nhân như hoàng cung nước Sở cũng vẫn nổi bật hơn người.
Nhưng Bệ hà là người nông cạn như vậy?
Người khác không biết chứ nàng ta lại rất rõ ràng, tuy Bệ hạ được khen là 'châu ngọc Lăng Quang', nhưng người rất ghét bỏ khuôn mặt của mình.
Nếu có thể câu dẫn Bệ hạ chỉ nhờ vào nhan sắc, thì những năm gần đây Thái hậu nương nương đã chẳng cần hao tâm tổn trí sắp đặt nhiều người đến thế.
"Ta không trách ngươi." Bạch Hà nhấp một hớp trà, hắng giọng, tiếp đó cười rộ, ánh mắt hòa ái, dường như cái tát ở dục trì chỉ là tưởng tượng.
Nàng ngoắc ngoắc tay gọi Ôn Kiểu đến bên cạnh: "Ngươi là Ôn Kiểu phải không? Đứa bé ngoan, trước kia làm việc ở đâu?"
Má Ôn Kiểu vẫn còn đau rát, ngơ ngơ ngác ngác đi qua: "Nô, nô từng ở Hoán y cục."
Bạch Hà gật đầu, nhẹ nhàng cầm tay Ôn Kiểu, nhìn bàn tay đỏ bừng nứt nẻ, thở dài, quan tâm: "Da dẻ mềm mại như vậy, sao có thể làm chuyện nặng nề thế được đây, chờ lát nữa ta lấy cho ngươi ít thuốc mỡ ngươi mang về thoa lên, đừng chậm trễ." Dứt lời lại nói: "Hôm nay là lần đầu tiên ngươi thấy Bệ hạ?"
Ôn Kiểu cảm thấy tay rát lạnh, gian nan mở miệng: "Vâng."
Bạch Hà mỉm cười: "Vậy ngươi may mắn rồi, những kẻ có gan thất lễ trước mặt Hoàng thượng trước đó, đều bị gậy gộc đánh chết."
Ôn Kiểu tái mặt, sợ hãi nuốt nước miếng.
Bạch Hà thờ ơ nhìn cậu ta.
Âm thầm tính toán, đây chắc hẳn là quý tộc sa cơ của một nước nhỏ, được nuông chiều từ bé, không chịu được khổ, muốn thượng vị mà gan nhỏ, đầu óc cũng không quá khôn ngoan.
Bạch Hà nói: "Ngươi thích Bệ hạ?"
Ôn Kiểu đờ người, thân thể co rúm.
Bạch Hà dịu dàng nói: "Đừng sợ.
Hôm nay Bệ hạ không giết ngươi đã chứng minh ngươi hợp mắt Bệ hạ, hoàng cung này không ai không muốn được Bệ hạ sủng ái.
Ngoan, nói ra, ta sẽ giúp ngươi."
Nói ra, ta sẽ giúp ngươi.
Tay còn lại siết chặt vạt áo, có cảm giác hoang mang khi may mắn rơi trúng đầu, lần này cậu ta gom hết can đảm đến gần Sở đế, kết quả là làm hỏng chuyện, suýt thì bỏ mạng, nghĩ tới đây, cậu ta lại ấm ức, cảm thấy số mình không tốt, mọi người đều nhắm vào mình, không khỏi sụt sịt một cái.
Bạch Hà sắp mất sạch kiên nhẫn.
Ôn Kiểu đỏ ửng chóp mũi, hồi lâu mới ngẩng đầu, nốt ruồi son trên ấn đường ẩn ẩn ánh sáng mê hoặc, cậu ta ấm ức nhỏ giọng: "Ừm, ta, ta thích Bệ hạ." Chỉ có cách dụ dỗ Lâu Quan Tuyết thành công, cậu ta mới có thể trải qua cuộc sống sung sướng ở hoàng cung nước Sở.
Bạch Hà chậm rãi cười rộ: "Nói ra là tốt rồi, ngươi thích Bệ hạ là chuyện tốt.
Có điều gần vua như gần cọp, tính tình Bệ hạ thay đổi thất thường, tuy người đối xử với ngươi đặc biệt, nhưng ngươi phải cẩn thận từng giờ từng khắc, chớ chọc người mất hứng."
Ôn Kiểu luống cuống: "Vâng."
Bạch Hà: "Muốn để Bệ hạ vui vẻ, trước tiên phải hiểu người hơn một chút mới được."
Bạch Hà thầm nghĩ, khả năng là Bệ hạ chưa thấy ai ngu như vậy, nhất thời thấy thú vị không biết chừng.
Tuy nhiên lòng hiếu kỳ chính là khởi đầu của tình và dục, có thể khiến Bệ hạ chú ý, có ngu xuẩn thì cũng là ưu điểm.
"Lại đây, ngươi ngồi chỗ này, ta kể ngươi nghe những chuyện liên quan tới Bệ hạ."
Đêm khuya, tẩm điện của Đế vương.
Hạ Thanh dùng thể hồn, xem văn thư cho Lâu Quan Tuyết, nửa tháng ở lầu Trích Tinh, những thứ này đều do Nhiếp chính vương và Thái hậu bắt tay xử lý.
"Ngươi đã là Hoàng đế bù nhìn rồi, mà vẫn phải phê sớ à.
Bọn họ vẫn trao quyền cho ngươi?"
Lâu Quan Tuyết vừa rời khỏi dục trì, mặc y phục trắng như tuyết, đầu tóc còn hơi ẩm ướt, cười khẽ một tiếng: "Ngươi xem kỹ chút."
Hm? Hạ Thanh ngoan ngoãn xem đống sớ cẩn thận một lần, cũng lập tức nhìn ra chỗ nào không đúng.
Tập sớ đều do Nhiếp chính vương đưa tới, nội dung toàn là nói nhảm, không phải tâng bốc ca tụng phi thiết thực, thì chính là một vài chuyện lông gà vỏ tỏi đâu đâu.
Hạ Thanh cầm cuộn sớ trong tay, tò mò hỏi: "Bình thường ngươi duyệt sớ thế nào vậy."
Lâu Quan Tuyết: "Không phê duyệt."
"..." Hạ Thanh ngớ người, hồi lâu mới lẩm bẩm nói: "Thì ra làm Hoàng đế là như vậy hả? Thích thì làm không thích thì kệ, sướng ghê sướng ghê."
Lâu Quan Tuyết đưa tay lật đại một quyển sách, không để ý cậu nói móc, buông mi cất lời: "Nếu ngươi rảnh rỗi, thì cũng có thể duyệt một chút."
Hạ Thanh nhìn hắn một cái, cầm bút: "Ồ, thế ta cũng tiện đang rảnh rỗi thật."
Cậu hiểu được chữ viết của thời đại này, nhưng lại không biết viết, dù có viết cũng sẽ không giống nét bút của Lâu Quan Tuyết.
Thế nên Hạ Thanh dứt khoát cầm bút son, học tập các thầy cô chấm bài, bắt đầu khoanh khoanh gạch gạch----- khoanh những chữ đồng âm khác nghĩa, gạch chân các loại đại từ trạng từ trợ từ, cậu còn đặc biệt đánh dấu những câu cổ văn dùng đảo ngữ! Cậu đúng thật là thiên tài!
"Duyệt xong rồi." Hạ Thanh đẩy thẻ sớ tới trước mặt Lâu Quan Tuyết.
Ánh nến mờ mờ, đế vương thiếu niên đang chống cằm còn rất nể mặt, liếc mắt một cái, rất nhanh đã dời mắt, nói: "Ừm, cảm ơn."
Hạ Thanh tò mò hỏi: "Ngươi không muốn nói gì à?"
Lâu Quan Tuyết ngẫm nghĩ, bình tĩnh đáp: "Không muốn nói gì."
Hạ Thanh: "..."
Lâu Quan Tuyết lại nói: "Có điều tốt nhất là ngươi nên giữ lại tự nhìn.
Đến lúc đó người viết sớ tự sát, công đức của ngươi lại hao mất một phần."
Hạ Thanh: "???"
Chưa gì trên lưng đã gánh một mạng người rồi???
Hạ Thanh rụt mắt một cái, ngượng ngùng nói: "Không đến mức này chứ."
Lâu Quan Tuyết mỉm cười không rõ ý: "Hắn sẽ cho rằng ta đang nhằm vào hắn, bị ta chướng mắt hành hạ sống không bằng chết, thì thà rằng tự sát cho thống khoái còn hơn."
Hạ Thanh khô khốc nói: "...!Thế thì danh tiếng ngươi tệ quá rồi."
Hạ Thanh cũng phát sợ thái độ động cái là đi tìm chết của người nước Sở này, cuối cùng vẫn thu hồi 'tác phẩm' của cậu, ngơ ngẩn hồi lâu lại lần nữa vùi đầu làm việc.
Cậu vốn đang rảnh rỗi không có gì làm, nghĩ tới vị Hoàng đế bên cạnh đã quen thói càng nhàn càng tốt, cuối cùng chỉ dùng bút son tích chữ V xuống cuối tờ sớ, coi như đã duyệt.
Có một tờ sớ ca ngợi Lâu Quan Tuyết, ca ngợi tới mức Hạ Thanh đọc xong cũng đần người, tuy nhiên cậu nhanh chóng bắt được một chữ.
"Châu ngọc Lăng Quang là chỉ ngươi à?"
Hạ Thanh nghi vấn.
Lâu Quan Tuyết buông tay xuống, ánh mắt lười biếng uể oải, thờ ơ nhìn cậu, không đáp.
Hạ Thanh cũng rất thản nhiên, mỉm cười thiện ý: "Tên rất hay, như châu như ngọc, nghiêng nước nghiêng thành, Bệ hạ không hổ là tuyệt sắc nhân gian."
Lâu Quan Tuyết không đổi sắc mặt, sau đó cũng chậm rãi mỉm cười, thanh thuần vô tội, nhẹ giọng hỏi: "Vậy ngươi có thích không?"
Hạ Thanh: "?"
Lâu Quan Tuyết chống tay xuống bàn, từ từ ghé sát.
Áo ngủ trắng tinh để lộ xương quai xanh xinh đẹp, tóc đen mang hơi ẩm, như yêu tinh câu hồn đoạt phách, khàn giọng nói: "Nếu thích thì, ngươi có muốn nhìn rõ hơn một chút, xem xem rốt cuộc châu ngọc Lăng Quang là như thế nào không?"
Hắn đè thấp giọng, dịu dàng ngậm ý cười, mập mờ câu dẫn, mê hoặc lòng người.
Hạ Thanh: "..."
Cái đệt nửa đêm nửa hôm ngươi lẳng lơ trước mặt ta cái gì?!
Hạ Thanh nhìn hắn như nhìn quỷ.
"Đừng như vậy." Hạ Thanh cực kỳ tốt tính muốn thương lượng: "Chúng ta vẫn định hợp tác nửa năm, làm ầm lên thì không hay lắm."
Lâu Quan Tuyết lạnh nhạt nhìn cậu, không nói.
Hạ Thanh nói thật lòng: "Ta thấy rất hay, không có ý gì khác."
Lâu Quan Tuyết: "Ồ."
Hắn đặt sách về chỗ cũ, vẻ mặt buồn ngủ, đứng dậy tiến đến bên giường.
Từ sau khi ra khỏi lầu Trích Tinh, vẻ mệt nhọc trên ấn đường Lâu Quan Tuyết ngày càng nghiêm trọng.
Hạ Thanh thở dài, vẫn tiếp tục ngồi xem sớ, hỏi một câu: "Mai ngươi cần lên triều không?"
Hàng mi Lâu Quan Tuyết rung lên khe khẽ: "Không cần, sau khi ra khỏi lầu Trích Tinh ta có ba ngày hưu mộc, ngày mai đi gặp Yến Lan Du."
Hạ Thanh: "Ờ."
Lâu Quan Tuyết đã đi ngủ, nhưng Hạ Thanh vẫn không ngừng học tập.
Thật ra xử lý văn thư cũng vì để tiện thấu hiểu hoàn cảnh xung quanh.
Khi không nổi điên tính tình Lâu Quan Tuyết rất tốt, hỏi gì đáp nấy, mỗi tội toàn đáp lảng đi đâu, rời rạc qua loa, đều là nói đại, chẳng bằng tự mình tìm tòi nghiên cứu.
Trước nay cậu luôn chấp hành một quy tắc, chuyện đã hứa hẹn thì phải làm cho tử tế.
Hạ Thanh vốn cũng buồn ngủ, lật tới lá sớ cuối cùng thì đã là giờ tý, đọc thử mấy dòng, tức thì tỉnh táo lại.
Khác với những thẻ sớ trước, lần này là một bài sỉ vả Nhiếp chính vương.
Người viết căm phẫn chỉ trích Nhiếp chính vương thương con vô độ, dung túng cho hắn hoành hành ngang ngược khắp thành Lăng Quang, không coi vương pháp ra gì.
Hạ Thanh đọc rất nghiêm túc, tổng kết ra được như thế này.
Mầm tai họa tạm coi như khởi nguồn từ một cô gái chốn lầu xanh.
Nhiếp chính vương có một người con trai, tên Yến Mục, năm nay mười sáu, là ác bá nổi danh thành Lăng Quang, ngày thường ngang tàng khoe khoang làm đủ chuyện ác, không ai có gan chống đối vì sợ vạ lây.
Vị ngôn quan dám bất chấp trình lên này, đoán chừng là muốn lấy lòng nhà họ Vệ.
Bởi vì lần này Yến Mục đụng phải một nhân vật không dễ chọc khác, Vệ Lưu Quang, Lục lang nhà họ Vệ.
Vệ Lưu Quang cũng là công tử quần là áo lụa nổi danh phong lưu chốn kinh thành, thích nhất là dạo chơi say sưa thưởng ngoạn trong các quán trà quán rượu, được Vệ quốc công nuông chiều nhất trong nhà.
Trước đó vài ngày, vung nghìn đồng vàng mua một hoa khôi mới lên bảng của lầu Phong Nguyệt, ai ngờ người chưa tới tay, đã bị Yến Mục nhất thời hứng thú chặn cướp mất.
Hai kẻ vì một người phụ nữ, thượng cẳng tay hạ cẳng chân trong lầu Phong Nguyệt, suýt thì phá nát cả lầu người ta.
Sau trận giao đấu này, Yến Mục và Vệ Lưu Quang đều không được lợi, tình huống giằng co vẫn đang tiếp tục diễn ra.
Hạ Thanh nghi hoặc.
Nhiếp chính vương thả lá sớ này đến trước mặt Lâu Quan Tuyết là có ý gì?
Chuyện này vừa nhìn đã thấy Yến Mục sai rành rành.
Có điều con em thế gia ngang nhiên bước vào lầu xanh, lại còn vì một kỹ nữ mà gây rối trật tự nơi công cộng, nghe ra cũng chẳng vẻ vang gì, chẳng biết hai nhà họ Vệ họ Yến sẽ xử lý ra sao.
Hạ Thanh đánh cái ngáp, bây giờ lại thấy tò mò về nàng hoa khôi nọ.
Vệ Lưu Quang có tiếng hay bắt bẻ soi mói, mà Yến Mục thường ngày dù ngông cuồng ngang ngược nhưng cũng không hề ngu xuẩn, không thể vô duyên vô cớ xung đột với nhà họ Vệ.
Lúc này bỗng dưng đánh mất lý trí, thế thì hoa khôi kia phải đẹp đến độ nào.
Cuộn sớ này cậu không trả lời.
Quá buồn ngủ, Hạ Thanh nằm nhoài xuống bàn, đang định thiếp đi thì tầm mắt rơi trúng quyển sách Lâu Quan Tuyết vừa xem, mà vừa nhìn thấy tên sách là cậu tức thì giận tỉnh cả người.
[Bồng Lai]
- ---- Tên chết tiệt, ta thức đêm xử lý công vụ cho ngươi! Còn ngươi lại có thì giờ rảnh rang đi xem loại sách vui thú này?!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...