Ký Sự Những Năm 80


Khi Tần Khả Khả bước chân vào văn phòng tài vụ, trong phòng yên ắng không một tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo trên tường.
Kế toán Trương ngồi chỗ bàn làm việc của mình, vẻ mặt lạnh lùng.
Dương Tịnh và đám người chị Hoàng ngồi yên làm việc, nhưng vẫn để ý đến diễn biến xung quanh.
"Kế toán Trương, có chuyện gì vậy ạ?" Tần Khả Khả chậm rãi đi đến gần bàn làm việc của kế toán Trương, nhẹ giọng hỏi.
Kế toán Trương ngẩng đầu, ngay sau đó là ánh mắt phẫn nộ bắn tới.
Tần Khả Khả tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Vừa rồi cô lén lén lút lút đứng chỗ kia làm gì?" Kế toán Trương nghiêm giọng hỏi.
"Tôi, tôi tới tìm Dương Tịnh đăng kí nhận bao nilon, bao trong kho đã hết mất, đến tìm nhưng không thấy Dương Tịnh." Tần Khả Khả nhỏ giọng biện minh.
Dương Tịnh nghe xong thì ngước mắt lên nhìn, cô không lên tiếng, chỉ nhìn Tần Khả Khả một cái sau đó chuyển mắt nhìn kế toán Trương.
Kế toán Trương thay đổi sắc mặt, hỏi: "Tổ trưởng xưởng 6 đâu?"
"Tổ trưởng có việc bận, kế toán Trương tìm anh ấy sao? Để tôi đi gọi giúp cho." Tần Khả Khả nói.
"Không cần, chị Hoàng, chị đi gọi tổ trưởng xưởng 6 sang đây gặp tôi, tôi có chuyện muốn hỏi cậu ta, nhận bao nilon không phải là chức trách của cậu ta hay sao? Sao lại giao cho Tần Khả Khả làm, cậu ta có muốn tiếp tục làm tổ trưởng nữa hay không?" Kế toán Trương cao giọng nói.
Trong lòng Tần Khả Khả lập tức lộp độp hai tiếng, kế toán Trương định làm gì?
Chị Hoàng đứng dậy nói vâng, sau đó nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
Dương Tịnh một lần nữa chuyển mắt nhìn về phía Tần Khả Khả.
Trán Tần Khả Khả đã bắt đầu đổ mồ hôi, căn bản tổ trưởng không hề bảo cô ta phải đến tìm Dương Tịnh lấy túi, chỉ là cô ta muốn tìm hiểu một chút tình hình hiện tại của Viên Sinh Sinh thôi, kế toán Trương hỏi thì buộc miệng bịa ra lời nói dối, không nghĩ tới kế toán Trương lại xem đó là sự thật.
Chỉ một lát sau, tổ trưởng xưởng 6 đã vội vàng chạy đến.
Kế toán Trương hỏi: "Cậu sai Tần Khả Khả đến chỗ Dương Tịnh nhận bao nilon."
Tổ trưởng xưởng 6 vẻ mặt mờ mịt không hiểu chuyện gì.
Tần Khả Khả dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía tổ trưởng, anh ta đưa mắt nhìn Tần Khả Khả một cái, Tần Khả Khả trong lòng có chút yên tâm, thầm nghĩ tổ trưởng nhất định sẽ giúp mình, ai ngờ tổ trưởng ăn ngay nói thật, nói: "Không có, mới sáng hôm nay tôi đích thân đến nhận rồi, nhận hai bao lớn cho xưởng, không tin có thể hỏi kế toán Dương."
Dương Tịnh trả lời: "Đúng vậy."
Tần Khả Khả vừa nghe xong thì cả người cứng đờ, cô ta còn cho rằng tổ trưởng sẽ lên tiếng giúp mình, không ngờ anh ta chẳng những không giúp mà còn lợi dụng cơ hội thả đá xuống giếng, Tần Khả Khả tức phát điên.
"Tần Khả Khả!" Kế toán Trương lập tức đứng bật dậy.
Tần Khả Khả bị dọa cho lùi về sau mấy bước.
"Thật không ngờ con người cô nói dối trắng trợn mà mặt không chút đỏ!" Kế toán Trương nói, Tần Khả Khả là do kế toán Trương tuyển chọn, lúc ấy bà thấy Tần Khả Khả này còn trẻ nhưng rất tốt, linh hoạt, lại còn tốt nghiệp cấp ba, nên luôn chú ý đề bạt, tiến cử cô ta lên chức tổ trưởng phân xưởng, mặc dù về sao Tần Khả Khả thường xuyên bỏ bê công việc nhưng vẫn để cho cô ta tiếp tục làm việc bởi vì lần đó Tần Khả Khả luôn bám theo, khóc lóc cầu xin, cho nên tiền lương bà cũng chỉ giảm 10 đồng, so với các công nhân viên chức khác thì vẫn thuộc hàng lương cao, kết quả thì sao?
Kết quả vừa rồi rõ ràng nhìn lén bà và Dương Tịnh vậy mà vẫn không nói thật, mở miệng nói dối không chớp mắt, lại nghĩ đến chuyện Tần Khả Khả lừa gạt tình cảm của Đại Quân, thông đồng qua lại với Viên Sinh Sinh, trong lòng kế toán Trương như bốc lên ngọn hỏa, đôi mắt thể hiện rõ sự tức giận.
Tần Khả Khả lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Dương Tịnh yên lặng ngồi một bên nhìn.
Chị Hoàng, tổ trưởng xưởng 6 và đám người trong văn phòng phát hiện ra điểm khác thường.
Tần Khả Khả âm thầm nghĩ, kế toán Trương chắc chắn không thể nào biết được chuyện cô ta qua lại với Đại Quân và Viên Sinh Sinh, bởi vì Viên Sinh Sinh ở bệnh viện còn không thể lưu loát nói chuyện, Đại Quân lại càng không thể nói, còn nữa, với tính cách của kế toán Trương, nếu biết được chuyện cô ta với Viên Sinh Sinh nhất định sẽ gọi riêng cô ta đến văn phòng, bí mật hỏi thăm, trước kia cô ta không ít lần làm sai, lớn có nhỏ có, mọi lần kế toán Trương đều sẽ làm vậy.
Nhưng lần này Tần Khả Khả đoán sai hoàn toàn.
Kế toán Trương mở miệng hỏi: "Cô và Viên Sinh Sinh dan díu với nhau từ bao giờ?"
Tần Khả Khả ngẩn người, dan díu? Kế toán Trương cư nhiên lại dùng hai từ này, hơn nữa trong tình huống mà xung quanh toàn người như vậy, Tần Khả Khả nhất thời phản ứng không kịp.
Dương Tịnh lặng lẽ quan sát tình hình trong văn phòng.
Đám người chị Hoàng và tổ trưởng xưởng 6 thì kinh ngạc không thôi, kế toán Trương cứ thế trực tiếp nói chuyện với Tần Khả Khả, hơn nữa lời nói cũng không được tốt.
"Thời điểm cô và Viên Sinh Sinh qua lại còn Đại Quân thì tính là gì?" Kế toán Trương câu sau cao giọng hơn câu trước.

Toàn bộ người trong văn phòng, ngoại trừ Dương Tịnh ra thì ai cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, tuy rằng trước đó có nghe đồn Tần Khả Khả bị đánh nhưng thực hư thế nào thì chưa xác định, lần này kế toán Trương nói năng hùng hổ như vậy, đám người chị Hoàng tò mò chuyển mắt nhìn Tần Khả Khả.
Sắc mặt Tần Khả Khả tái nhợt.
"Tôi, tôi, tôi không có.." Tần Khả Khả biện minh.
"Không có cái gì?" Kế toán Trương hỏi.
Tần Khả Khả nói không nên lời.
Kế toán Trương chỉ tay ra ngoài cửa sổ rồi nói: "Tôi hỏi cô, chiếc xe đạp bên ngoài kia có phải của Đại Quân không?"
"Tôi.."
"Tiền cô đang xài có phải của Đại Quân không?"
"Không.."
"Hai người có cùng nhau đi xem phim không?"
"..."
"Cô dám khẳng định mình không làm gì khiến cho Đại Quân hiểu lầm rằng hai người đang hẹn hò?" Kế toán Trương tức giận chất vấn: "Cô hỏi Dương Tịnh, hỏi chị Hoàng, hỏi tổ trưởng, hỏi mọi người xem, một người đàn ông và một người phụ nữ mỗi ngày đều ở cùng nhau, đi ăn cùng nhau, đi xem phim cùng nhau, đưa nhau về mỗi ngày..

như vậy không phải là hẹn hò thì là gì? Nếu có cãi nhau, có bất mãn gì thì nói thẳng cho người ta biết, tại sao lại đi trêu chọc Viên Sinh Sinh, cùng nó ăn cơm, cùng nó xem phim, Viên Sinh Sinh nói hai người đã..

Tần Khả Khả cô có biết xấu hổ không vậy?" Kế toán Trương không nói việc Tần Khả Khả và Viên Sinh Sinh đã ngủ với nhau hai lần, bà cũng không muốn vạch trần chuyện xấu hổ này trước mặt mọi người.
Tuy rằng, kế toán Trương đã hạn chế hết mức có thể lời nói của mình nhưng ít nhất chị Hoàng và mọi người đều hiểu ra được vài tin tức, hơn nữa còn có chút giật mình, phải biết rằng con gái ở thời đại này khá bảo thủ, chỉ nắm tay nhau đã đỏ mặt, nhưng Tần Khả Khả, Tần Khả Khả lại cùng với hai người đàn ông..

Quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Giờ phút này, trên mặt Tần Khả Khả như cắt không còn giọt máu, trắng bệch sợ hãi, những lời trong ngõ mà ba người họ đã nói với nhau sao kế toán Trương lại biết được, kế toán Trương sao có thể đứng trước mặt nhiều người như vậy mà nói ra? Tần Khả Khả vừa khó chịu, sợ hãi và xấu hổ, cả người đứng ngây ra.
Kế toán Trương nhìn biểu hiện của Tần Khả Khả thì biết điều Dương Tịnh nói là thật, kế toán Trương tin rằng Viên Sinh Sinh và Tần Khả Khả thật sự đã ngủ cùng nhau, theo như lời Dương Tịnh nói thì lỗi không phải của một mình Đại Quân, Viên Sinh Sinh sai, Tần Khả Khả cũng sai.

Nhưng lỗi của Tần Khả Khả làm sao để trừng phạt đây? Kế toán Trương chán ghét xua xua tay nói: "Tần Khả Khả, cô đi đi, miếu nhỏ này không thể chứa nổi cô."
Chị Hoàng và tổ trưởng xưởng ngạc nhiên, có nghĩa là muốn đuổi việc Tần Khả Khả sao?
Dương Tịnh cũng sớm đoán được kết quả này.
Tần Khả Khả không nghĩ được gì nữa, kinh ngạc nhìn kế toán Trương: "Kế toán Trương.."
"Đi đi." Kế toán Trương đối với cô ta đã chán ghét đến cực điểm.
"Kế toán Trương." Đôi mắt Tần Khả Khả hồng hồng, bắt đầu lặp lại những thủ đoạn cũ, lần trước cô ta đã khóc lóc trước mặt kế toán Trương, kế toán Trương đã hạ chức của cô ta nhưng chỉ giảm 10 đồng tiền lương, lần này cô ta định dở mánh khóe cũ.
Kết quả kế toán Trương càng giận hơn: "Đủ rồi!"
Tần Khả Khả giật mình hoảng sợ.
Kế toán Trương chỉ vào Tần Khả Khả nói: "Trong khi tôi chưa tìm cách chỉnh cô thì cô nhanh mà tránh cho khuất mắt tôi." Bà thật sự sợ rằng Tần Khả Khả sẽ quay lại cắn ngược Viên Sinh Sinh một nhát, hủy hoại danh tiếng cả đời của Viên Sinh Sinh.
Quả nhiên Tần Khả Khả mở miệng liền nói: "Được thôi, tôi đi, tôi đi tìm Viên Sinh Sinh."
Kế toán Trương sửng sốt, quả nhiên như Dương Tịnh đã liệu đến, một khi mọi thứ trở thành chuyện lớn, danh tiếng tổn thất nặng nề nhất không phải Đại Quân, có khả năng người chịu ảnh hưởng nhiều nhất vẫn là Viên Sinh Sinh, bà lớn tiếng kêu: "Tần Khả Khả! Cô đứng lại đó cho tôi!"
Tần Khả Khả lập tức dừng bước.
Ngực kế toán Trương phập phồng, nói: "Tự mình chà đạp chính mình, sau đó còn muốn tìm đàn ông chịu trách nhiệm, cũng không nhìn xem bản thân có bao nhiêu phân lượng, lại còn muốn nháo nhào lên từ làm mất mặt chính mình, Viên Sinh Sinh dù sao cũng là đàn ông, cùng lắm thì lúc cưới vợ bỏ thêm nhiều chút tiền sính lễ, tiền cũng đâu phải chuyện gì lớn lao, nhưng phụ nữ thì khác, thanh danh đáng xấu hổ thế này thì ai còn dám chạm vào? Tần Khả Khả, cô tự mình suy nghĩ cho kĩ."
Lời kế toán Trương khá nặng nề nhưng đánh đúng trọng điểm.
Tần Khả Khả quay đầu, sắc mặt không tốt mà nhìn kế toán Trương, nhìn bằng ánh mắt phẫn nộ, sau đó dần chuyển sang sợ hãi, đột nhiên ánh mắt chuyển hướng nhìn sang Dương Tịnh

Dương Tịnh thần sắc tự nhiên.
"Dương Tịnh, vì sao?" Tần Khả Khả lớn tiếng hỏi.
Dương Tịnh không hiểu.
"Vì cái gì mà Trần Chính lại thích cô?" Tần Khả Khả lớn tiếng chất vấn.
Tần Khả Khả đột nhiên bộc hết những tích tụ trong lòng ra, sợ hãi, bất an, phẫn nộ, toàn bộ chĩa vào Dương Tịnh, giống hệt như nổi điên, hỏi: "Dương Tịnh, vì cái gì mà tất cả mọi người đều thích cô, lúc cấp ba, rồi đi làm cũng vậy, rõ ràng cô có hai đứa con, rõ ràng.."
"Đưa cô ta ra ngoài." Khi Tần Khả Khả đang xả hết mọi bực tức trong lòng thì kế toán Trương cất cao âm thanh.
Chị Hoàng và tổ trưởng xưởng 6 cùng nhau kéo Tần Khả Khả ra bên ngoài.
Kế toán Trương nhíu mày nói một câu: "Dặn dò bảo vệ, từ nay về sau cấm Tần Khả Khả bước chân vào nhà máy."
"Vâng." Chị Hoàng gật đầu đáp, sau đó kéo Tần Khả Khả ra cổng lớn, tổ trưởng xưởng 6 thuận tiện dắt xe đạp của Đại Quân đi theo.
Dọc đường đi Tần Khả Khả la hét ầm ĩ, kêu hận Dương Tịnh, âm thanh lớn tiếng truyền khắp nhà máy.
Trong phòng tài vụ, kế toán Trương đập bàn nói: "Không ngờ Tần Khả Khả lại là loại người này."
Dương Tịnh cũng không ngờ, nguyên chủ tính tình mềm yếu cũng đã khiến Tần Khả Khả ghen tị, xinh đẹp yếu đuối lại càng khiến đàn ông yêu thích, nhưng Tần Khả Khả rõ ràng bị sự ghen ghét trong lòng lấn át, không được giáo dục đúng hướng mới dẫn đến những suy nghĩ lệch lạc đến mức này, trong lòng thầm nghĩ sau này phải dạy Đang Đang thật tốt, là con gái phải biết cố gắng tự lập, thay vì suốt ngày ghen tị với người khác, thì hãy dành thời gian để tự hoàn thiện bản thân.
"Dương Tịnh." Kế toán Trương gọi.
Dương Tịnh hoàn hồn, hỏi: "Kế toán Trương, chuyện gì ạ?"
"Con nói xem Đại Quân bồi thường bao nhiêu thì thích hợp?" Kế toán Trương hỏi.
Dương Tịnh nghe xong thì vui mừng khôn xiết, cô biết nhà kế toán Trương có ba chị em, tuy rằng ba chị em đều giàu có, kế toán Trương tuy là em út nhưng là người vừa có tiền vừa có năng lực nhất, cho nên trong gia đình, mọi lời nói của bà đều có trọng lượng, nếu không chị gái của kế toán Trương đã không đưa Viên Sinh Sinh đến chỗ bà để rèn luyện, cho nên, chỉ cần kế toán Trương nói có biện pháp giải quyết thì nhất định sẽ có.

Nhưng Dương Tịnh không biểu hiện quá nhiều, sắc mặt bình tĩnh nói: "Kế toán Trương, thật ra Đại Quân là bạn tốt của bạn trai con, quan hệ của con với cậu ấy cũng bình thường."
"Thật sự là bạn trai?" Kế toán Trương hỏi.
"Vâng." Dương Tịnh ngượng ngùng gật đầu, xấu hổ biểu hiện cả ra bên ngoài.
Kế toán Trương nhìn thấy biểu cảm xấu hổ của cô thì hỏi tiếp: "Cậu ta là cảnh sát?"
"Phải ạ."
Kế toán Trương gật đầu, nói: "Không tồi." Quả thật bà rất bội phục Dương Tịnh, mặc dù đã có hai đứa con nhưng vẫn tìm được một thanh niên tốt để gả, có thể thấy Dương Tịnh rất có mị lực, không giống như Tần Khả Khả kia, tên dễ nghe, mặt mũi cũng xinh đẹp, nhưng tâm địa không tốt, thật là uổng phí.
"Cảm ơn kế toán Trương đã khích lệ, về con sẽ nói với anh ấy, nhất định anh ấy sẽ rất vui." Dương Tịnh cười nói.
Kế toán Trương vui vẻ hỏi tiếp: "Thế định bao giờ kết hôn?"
"Mười sáu tháng giêng năm sau ạ." Dương Tịnh nói.
"Nhanh vậy sao."
"Cũng không nhanh, khoảng hơn hai tháng nữa."
"Cũng tốt, ngày đó nhất định dì sẽ đến uống rượu mừng, cho con cái hồng bao thật dày." Kế toán Trương cười nói.
Dương Tịnh sảng khoái trả lời: "Được ạ, hoan nghênh dì, đến lúc đó đi cùng chú Trương nữa thì càng vui ạ."
Kế toán Trương cười rộ lên, cũng không đề cập đến chuyện của Đại Quân nữa.
Dương Tịnh cũng không nói tới.
Mãi đến khi tan tầm, lúc Dương Tịnh ra khỏi cổng thì không thấy Trần Chính đến đón mình, lại nghe được vài người nói về chuyện của Tần Khả Khả và Viên Sinh Sinh.
"Thật không ngờ Viên Sinh Sinh lại ghê tởm đến vậy, ngủ thì ngủ, đã vậy còn rêu rao ra nữa."
"Tần Khả Khả cũng không biết tự ái, cứ như vậy mà ăn nằm với người ta."

"Tám chín phần là nghĩ có thể bám víu được nhà giàu."
"Bám víu gì nữa? Bị kế toán Trương đuổi việc rồi đấy!"
"Tôi nói cho các cô nghe, là con gái ngàn vạn lần đừng học theo Tần Khả Khả, bám lấy đàn ông bằng cách này, nếu có được làm dâu nhà giàu đi chăng nữa thì cũng bị gia đình chồng khinh thường mà thôi, cuộc sống hôn nhân kiểu này thì.."
"Tần Khả Khả một lúc qua lại với hai người đàn ông, thật không ngờ, bình thường luôn mở miệng nói đạo lý, vậy mà sau lưng lại là dạng người này.
"...!"
Dương Tịnh không ngờ những tin đồn vớ vẩn này lại truyền với tốc độ chóng mặt như vậy, hình như toàn bộ người trong nhà máy đều biết chuyện, thanh danh không tốt của Tần Khả Khả cứ thế càng đồn càng xa, dù kế toán Trương không đuổi việc thì Tần Khả Khả cũng chẳng còn mặt mũi nào để đến chỗ làm.
Dương Tịnh không muốn nghe nữa, bước nhanh về nhà, gần như cả ngày nay cô chưa được gặp Đinh Đinh Đang Đang.
Khi Dương Tịnh bước vào sân nhà họ Trần thì nhìn thấy Đinh Đinh Đang Đang đang cùng bọn trẻ con chơi đuổi bắt, một đám trẻ nói cười ríu rít, hai đứa nhỏ cũng ha ha cười tươi.
Uông Lệ Mẫn ngồi trong sân vừa ngồi đan áo vừa để ý đến hai đứa nhỏ, khóe miệng mang theo ý cười.
Dương Tịnh nâng bước chân tiến lại chỗ Uông Lệ Mẫn đang ngồi, Đinh Đinh Đang Đang lập tức phát hiện Dương Tịnh, hưng phấn gọi to:" Mẹ ơi! Mẹ ơi! "
Dương Tịnh vừa mới xoay người thì Đinh Đinh Đang Đang đã chạy ù đến ôm chầm lấy chân cô:" Mẹ ơi! Cuối cùng mẹ cũng về! "
Dương Tịnh ngồi xổm xuống, Đinh Đinh lập tức vươn tay ôm lấy cổ Dương Tịnh, nói:" Mẹ, con có cảm giác như rất lâu rất lâu rồi chưa gặp được mẹ, con rất nhớ mẹ.

"
Dương Tịnh trong lòng liền cảm thấy ấm áp, ôm Đinh Đinh nói:" Đồng chí Đinh Đinh, nói dối, rõ ràng mẹ thấy con cười đùa rất vui vẻ mà, đâu thấy giống rất nhớ mẹ.

"
Đinh Đinh nhìn Dương Tịnh, đôi môi hồng hồng chu ra, nói:" Con không nói dối mà, vừa nãy con thật sự rất nhớ mẹ, đau lòng muốn khóc, muốn đi tìm mẹ nhưng bà Uông nói con đi dỗ các bạn, các bạn khóc, cho nên con không đi tìm mẹ nữa.

"
Dương Tịnh quay đầu nhìn, sau đó cười lên một tiếng, đúng là có ba bốn đứa trẻ trên mặt vẫn còn vươn lệ, Dương Tịnh vui vẻ ôm chầm Đinh Đinh nói:" Đinh Đinh, con thật ngoan.

"
" Mẹ, con cũng nhớ mẹ, con có ngoan không? "Đang Đang nũng nịu nói.
Dương Tịnh ôm Đang Đang lên nói:" Đang Đang ngoan, siêu cấp ngoan.

"
Dương Tịnh ôm Đinh Đinh Đang Đang hồi lâu, lau mồ hôi trên trán hai đứa nhỏ, sau đó để bọn nhỏ chạy đi chơi còn mình đứng dậy hỏi Uông Lệ Mẫn:" Dì Uông, Trần Chính có ở nhà không ạ? "
" Vừa nãy Trần Chính muốn đi đón con nhưng bên nhà Đại Quân lại xảy ra chuyện cho nên chạy qua bên đó rồi.

"
Dương Tịnh giật mình hỏi:" Xảy ra chuyện gì ạ? "
Uông Lệ Mẫn thở dài đáp:" Bố mẹ Đại Quân chuyền nước, một lúc sau thì khỏe nên xuống giường, Đại Quân không muốn bố mẹ phải bồi thường tiền nên quyết định đến đồn tự thú, sau đó Trần Chính chạy tới ngăn lại, đem nó túm về nhà.

"
" À.

"Dương Tịnh đáp một tiếng, cũng không nói nhiều về chuyện của Đại Quân, chỉ đơn giản cùng Uông Lệ Mẫn nói vài câu, sau đó tiếp tục vào làm bắp bung, bởi vì lúc sáng vẫn chưa làm đủ số lượng để giao cho Phùng Vệ Cường vào ngày mai, không ngờ vừa mới bước vào phòng thì nhìn thấy bắp bung đều đã làm xong, Dương Tịnh chạy ra siêu thị Đinh Đang hỏi Lý Vân xảy ra chuyện gì.
Lý Vân nói:" Là cảnh sát Trần làm.

"
" Cảnh sát Trần? "

" Đúng vậy.

"Lý Vân gật đầu.
" Đúng rồi, chăn của em chị đã làm xong rồi, vừa hay em ở đây, để chị đưa cho em.

"Lý Vân nói.
" Chị Lý, em cảm ơn chị.

"Dương Tịnh cười cảm kích.
" Khách sáo cái gì, vừa rồi chị nghe đài radio nhà bác Tưởng nói rằng hai ngày nữa trời sẽ trở lạnh, có thể sẽ có tuyết nữa, thật may là chăn làm xong kịp lúc.

"Lý Vân vừa ôm chăn đến vừa nói.
Dương Tịnh nhận lấy chăn, sau đó đi lên lầu, cô nấu nước ấm, uống hai ngụm giải cơn khát, đang chuẩn bị làm cơm tối thì Trần Chính đi đến, ôm chầm lấy cô.
Dương Tịnh giật mình:" Trần Chính, anh làm gì vậy, làm em sợ muốn chết.

"
Trần Chính bị cô đẩy ra cũng không giận, nhìn cô cười cười.
" Cười cái gì? "Dương Tịnh trừng mắt nhìn anh một cái, ngay sau đó nghĩ đến chuyện của Đại Quân nên hỏi:" Giải quyết xong rồi? "
" Ừm.

"Trần Chính gật đầu.
" Giải quyết như thế nào? "
" Vừa rồi người bên đó đến nói, bồi thường 3000 đồng, còn Đại Quân hoặc người nhà Đại Quân đến xin lỗi, hơn nữa phải chăm sóc Viên Sinh Sinh một tháng.

"Trần Chính nói.
Dương Tịnh gật gật đầu:" Vậy cũng được.

"
" Em có thể sẽ phải đến nhà Đại Quân một chuyến.

"Trần Chính nhìn cô nói.
Dương Tịnh hỏi:" Vì sao? "
" Bố mẹ cậu ấy muốn cảm ơn em.

"
Dương Tịnh nhìn ra cửa sổ thấy sắc trời cũng đã tối, biết bố mẹ Đại Quân cũng vừa mới khỏe lại, tuổi tác lại lớn, không tiện đi lại, vì thế gật đầu nói:" Đi thôi."
Xuống dưới lầu, Trần Chính nói một tiếng với Uông Lệ Mẫn, Dương Tịnh nói với Đinh Đinh Đang Đang cô đi một lát sẽ về, sau đó hai người đi đến nhà Đại Quân, khi còn chưa đến nơi, chỉ mới đến gian nhà lầu của thím Ngô thì đột nhiên ' vút', một vật từ trong cửa sổ bay ra, Trần Chính nhanh tay ôm lấy Dương Tịnh che chở.
Dương Tịnh hoảng sợ.
Hai người ngước mắt nhìn lên lầu, ngay sau đó nghe được âm thanh đấu khẩu của Tần Khả Khả và Tôn Tiểu Hồng.
Tôn Tiểu Hồng?
Sao cô ta lại ở đây?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui