Dương Tịnh mang theo ý cười đi xuống lầu.
Trần Chính ở phòng Dương Tịnh, đứng không được ngồi cũng không xong, mặt anh nóng bừng.
Chờ đến khi Dương Tịnh từ siêu thị Đinh Đang trở về phòng thì không nhìn thấy Trần Chính nữa.
"Cảnh sát Trần đi rồi sao?" Dương Tịnh nghĩ thầm, quay đầu định đóng cửa thì nhìn thấy Trần Chính đang ở phía đối diện phòng cô, Dương Tịnh lên tiếng: "Cảnh sát Trần."
Trần Chính hơi cứng người.
"Cảnh sát Trần." Dương Tịnh lại kêu lên tiếng nữa.
Trần Chính không để ý đến cô, trực tiếp đi thẳng về phòng, ' rầm' đem cửa đóng lại.
Dương Tịnh nhìn cánh cửa đóng chặt, âm thầm hỏi, không nghe thấy sao? Dương Tịnh cũng không nghĩ nhiều, dù sao thì gọi anh lại cũng đâu có chuyện gì để nói, sau đó cô xoay người trở lại phòng, tắm rửa một lát, trở lại giường ôm Đinh Đinh Đang Đang ngủ trưa.
Buổi chiều khi tỉnh lại, ngoài sân vô cùng náo nhiệt, Đinh Đinh Đang Đang mặc quần áo mới xong liền chạy nhanh chóng chạy xuống dưới lầu chơi cùng mấy bạn nhỏ, Dương Tịnh ngồi ở phòng tính toán sổ sách mà Lý Phương Nguyên giao, dọn dẹp nhà cửa một chút, sau đó xuống lầu xem Đinh Đinh Đang Đang, vừa mới xuống khỏi cầu thang thì gặp Uông Lệ Mẫn đang nói chuyện phiếm cùng mấy người hàng xóm.
Dương Tịnh lễ phép chào hỏi: "Dì Uông."
Uông Lệ Mẫn ừ một tiếng.
Dương Tịnh cười nói: "Dì Uông, cảm ơn dì lúc sáng đã giúp Đang Đang thắt bím tóc, con bé rất thích, trên đường đi vẫn luôn nói dì Uông rất tốt." Lúc sáng Dương Tịnh chưa kịp cảm ơn Uông Lệ Mẫn, vốn tưởng rằng Uông Lệ Mẫn sẽ như bình thường cười thoải mái, kết quả là không.
Uông Lệ Mẫn chỉ nhàn nhạt mà nói: "Khách sáo rồi, trẻ con đáng yêu thì ai không thích."
Dương Tịnh hơi nghi hoặc nhìn Uông Lệ Mẫn.
Sắc mặc Uông Lệ Mẫn lạnh nhạt hơn nhiều so với trước đây.
Dương Tịnh cũng nhìn bà cười cười, nói vài câu khách sáo đơn giản, sau đó đi ra sân, nhìn Đinh Đinh Đang Đang cùng mấy đứa trẻ chơi đùa đến đỏ bừng mặt, cô mỉm cười: "Đinh Đinh Đang Đang, mẹ ở siêu thị, nếu muốn tìm mẹ thì đến siêu thị nhé!"
Đinh Đinh Đang Đang nhìn Dương Tịnh, đáp một câu có lệ: "Dạ." Sau đó tiếp tục đùa giỡn.
"Mấy đứa đúng là không có lương tâm mà." Dương Tịnh cười nói một câu, sau đó xoay người đi vào siêu thị Đinh Đang, hỏi: "Chị Lý, hôm nay dì chủ nhà có chuyện gì sao?"
"Chuyện gì?" Lý Vân hỏi.
"Chị không cảm thấy dì Uông rất khác với bình thường sao?" Dương Tịnh vừa sắp xếp lại hàng hóa, vừa nói ra nghi vấn của mình.
"Khác bình thường hả? Sao chị thấy vẫn vậy mà? Em nhìn kìa!" Lý Vân duỗi tay chỉ.
Dương Tịnh nhìn theo, dì Uông quả nhiên vẫn như bình thường, cười cười nói nói, sao cô cứ cảm thấy bà ấy hôm nay lạnh nhạt, lãnh đạm với cô vậy nhỉ?
"Mẹ, mẹ ơi, dây giày bị tuột ra rồi." Đang Đang khuôn mặt đỏ bừng lấm tấm mồ hôi chạy tới chỗ Dương Tịnh: "Mẹ giúp con với."
"Được rồi." Dương Tịnh khom người thắt lại dây giày cho Đang Đang, vừa thắt xong, cô nhóc liền xoay người định chạy ra ngoài chơi tiếp.
"Khoan đã." Dương Tịnh gọi lại.
Đang Đang quay đầu hỏi: "Mẹ, sao ạ?"
Dương Tịnh ngồi xổm xuống nói: "Con bé vô tâm này, mẹ thắt dây giày giúp con, không cảm ơn mẹ sao?"
Đang Đang cười hì hì, nhanh chóng chạy đến 'chụt' lên má Dương Tịnh một phát thật kêu, rồi nói: "Cảm ơn mẹ."
"Ngoan lắm, đi chơi đi."
Dương Tịnh đứng dậy, cũng quên mất chuyện dì Uông, tiếp tục sửa sang lại các kệ hàng, cùng Lý Vân nói về mấy chuyện như nuôi dưỡng con cái..
Thấy sắc trời dần tối, Dương Tịnh dắt Đinh Đinh Đang Đang lên lầu thì gặp Uông Lệ Mẫn.
Dương Tịnh cười nói: "Dì Uông, bắt đầu nấu cơm rồi ạ."
"Ừ." Uông Lệ Mẫn đáp một tiếng lấy lệ.
"Chào buổi tối, bà Uông." Đinh Đinh Đang Đang lễ phép chào.
Uông Lệ Mẫn lạnh lùng đáp lại: "Ngoan, bà Uông có việc bận nên đi trước đây." Sau đó vào phòng bếp.
Ba mẹ con Dương Tịnh sửng sốt.
Tần Khả Khả đứng trên lầu nhìn xuống, cười nhếch miệng, sau đó quay lại phòng mình, nhìn căn phòng lộn xộn, bắt đầu mắng Tôn Tiểu Hồng và Tào Quân Lượng vô dụng, đến đây cũng chẳng làm được gì Dương Tịnh, đã vậy còn làm căn phòng của cô ta trở nên bừa bộn như thế này đây, bây giờ cũng không biết chạy đi đâu rồi, mặc kệ đi đâu, tốt nhất đừng có quay lại nữa, dù sao cũng chẳng dùng được, cô ta hoàn toàn quên mất chuyện mình mượn tiền Tào Quân Lượng.
Mà lúc này Tào Quân Lượng đã mang Tôn Tiểu Hồng trở về nhà mình.
Tôn Tiểu Hồng dáng vẻ tự nhiên, lễ phép gật đầu chào bố mẹ Tào Quân Lượng, mẹ Tào Quân Lượng kéo anh ta sang một bên nói nhỏ: "Tôn Tiểu Hồng này tuy không quá xinh đẹp nhưng thân thể trông rất tốt, rất khỏe mạnh, ổn hơn cô gái kia, cô kia vừa gầy vừa nhát gan."
"Cô gái kia" trong miệng mẹ Tào Quân Lượng chính là Dương Tịnh thật, Tào Quân Lượng vừa nghe mẹ khen Tôn Tiểu Hồng, chê Dương Tịnh, trong lòng liền cảm thấy không thoải mái, xoay người trở về phòng mình, vừa đi vừa nghĩ, trước kia Dương Tịnh tuy là trầm mặc ít nói, nhưng cô ấy rất tốt.
Bây giờ càng tốt hơn, cô ấy vừa xuất hiện thì toàn thân như phát ra ánh hào quang, làm cho hắn không tự chủ được phải ngước nhìn, mới có một ngày không gặp mà hắn đã cảm thấy nhớ cô vô cùng, không biết bây giờ cô ấy đang làm gì nhỉ, ngày mai nhất định phải tìm được Dương Đông, xác định hai đứa kia là con của Trần Chính, đem chúng vứt cho anh ta, sau đó mang Dương Tịnh đi.
"Quân Lượng, ăn cơm!" Mẹ Tào Quân Lượng đứng ngoài cửa phòng kêu, cắt đứt dòng suy nghĩ của Tào Quân Lượng, Tào Quân Lượng đáp lại một tiếng rồi ra ngoài ăn cơm.
Cùng lúc đó, Dương Tịnh và Đinh Đinh Đang Đang vừa mới ăn cơm xong, Dương Tịnh bắt đầu rửa chén, Đinh Đinh Đang Đang ngồi chơi bắn bi ở trong phòng, mặc kệ ánh sáng chập chờn, tự mình chơi vui vẻ.
Đúng lúc này, Trần Chính đi vào.
"Chú!" Đang Đang nhìn thấy, lập tức kêu lên.
Dương Tịnh ở trong phòng bếp rửa chén, quay mặt hỏi: "Sao anh lại đến đây?"
"Đến chơi cùng bọn nhỏ một chút." Trần Chính ngồi xổm xuống, cùng Đinh Đinh Đang Đang chơi đùa.
Dương Tịnh nhìn anh cầm mấy viên bi ngồi chơi cùng hai đứa nhỏ, cô cũng không ngăn cản, có lẽ do cô không phải nguyên chủ, nên cũng không biết mối quan hệ của Dương Tịnh thật và Trần Chính là như thế nào, nhưng cô biết rằng đôi khi hai đứa nhỏ cũng cần một người có thể cho chúng cảm giác giống như có một người bố ở bên cạnh.
"Chú, chú có thể bắn trúng viên bi này không?" Đinh Đinh hỏi.
"Chú của em có thể bắn trúng." Đang Đang nói.
Trần Chính cười nói: "Để chú thử xem."
Uông Lệ Mẫn đứng dưới lầu nghe được Đinh Đinh Đang Đang và Trần Chính đang cười đùa với nhau ở phòng Dương Tịnh, sắc mặt trì trệ khó coi, chẳng lẽ đúng như lời của Tần Khả Khả nói, Dương Tịnh cố tình quyến rũ con trai bà? Dương Tịnh không giống loại người đó, con trai bà từ trước đến nay lạnh lạnh nhạt nhạt, vô tâm vô phế, không để ý đến cô gái nào, nhưng lại đối xử rất tốt với ba mẹ con Dương Tịnh, chuyện này rất không bình thường, đặc biệt con trai bà còn rất yêu chiều Đang Đang, mà Đang Đang thì hệt như phiên bản thu nhỏ của Dương Tịnh vậy, chẳng lẽ nó có ý nghĩ khác với Dương Tịnh.
Dương Tịnh quả thật không tồi, nhưng lại từng có con, tuy rằng trước đây Dương Tịnh có nói mình có hộ khẩu đàng hoàng, nhưng theo ý tứ của Tần Khả Khả thì hình như là chưa kết hôn đã có con, nếu mà ly hôn thì bên nhà chồng ai mà chịu giao hai đứa nhỏ xinh đẹp cho con dâu nuôi đâu chứ?
Thằng con trai bà trước nay không hề có ý định đi tìm bạn gái, hay là bị Dương Tịnh lừa? Lại nói, bà tuy rằng bình thường hay bị em gái là Lý chủ nhiệm nhét vào đầu những tư tưởng của thời đại mới, như là không nên làm xấu mặt phụ nữ, phụ nữ thì không nên coi thường phụ nữ..
nhưng bà vẫn không thể tiếp nhận được chuyện Dương Tịnh có con trước.
Nếu đổi lại là con gái bà thì bà cũng không thể chập nhận được chuyện cho con gái mình cưới một người kết hôn lần hai.
Uông Lệ Mẫn càng nghĩ lòng càng buồn, sắc mặt cũng ảm đạm, bất luận thế nào cũng không bình tâm được, đêm đã khuya nhưng vẫn không thể chợp mắt, đứng ở trong phòng nhìn lên tầng hai.
Trên lầu, Đinh Đinh Đang Đang chơi đã mệt, Trần Chính mới chào tạm biệt.
"Chú, mai chú đến chơi nữa nhé!" Đang Đang nói.
"Được." Trần Chính cười đáp ứng, sau đó nhìn Dương Tịnh nói: "Anh đi đây."
"Ừm." Dương Tịnh gật đầu.
Trần Chính còn có chuyện muốn nói, nhưng vẫn không mở miệng, ra khỏi phòng Dương Tịnh, đi về hướng phòng mình thì nghe dưới lầu có tiếng gọi: "Trần Chính, Trần Chính."
Trần Chính vội xuống lầu, hỏi: "Mẹ, sao còn chưa ngủ?"
"Mẹ có chuyện muốn nói với con." Uông Lệ Mẫn nói.
"Chuyện gì vậy?"
Uông Lệ Mẫn ấp úng trong chốc lát, rồi nói: "Em rể con nó bị ốm, mãi không thấy dứt, tết trung thu cũng không về được, nhất định là bệnh tình nặng thêm rồi, ngày mai con lái xe đến nhà tụi nhỏ hỏi thăm xem, cứ ở đó mấy ngày chăm lo, thấy giúp được gì thì giúp."
"Dạ."
"Ngày mai đi luôn, biết chưa?"
"Con biết rồi, cũng khuya rồi, mẹ vào ngủ đi." Trần Chính nói.
Uông Lệ Mẫn gật gật đầu, nhìn Trần Chính đi lên lầu hai, bà lại nhìn phòng Dương Tịnh, âm thầm tính toán, nếu lần này không dùng lời nói được thì chắc phải để ba mẹ con họ dọn đi nơi khác rồi.
Buổi sáng ngày hôm sau, Trần Chính đứng trước cửa phòng mình, thấy Dương Tịnh vừa mở cửa ra, anh nhanh chóng đi tới chỗ Dương Tịnh nói rằng hôm nay anh phải đến chỗ em gái vài ngày.
Dương Tịnh gật đầu nói: "Tôi biết rồi."
"Vậy Đinh Đinh Đang Đang.."
"Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc bọn nhỏ thật tốt.."
Trần Chính nhìn chằm chằm Dương Tịnh.
Dương Tịnh bị anh nhìn vậy, cả người không được tự nhiên, duỗi tay sờ sờ mặt nói: "Anh nhìn tôi làm gì?"
"Anh sẽ rất nhớ em." Trần Chính đột nhiên thốt ra lời này, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Dương Tịnh sửng sốt, mặt cô lập tức nóng lên.
Trần Chính cong môi cười, có chút lưu manh, vẫn như cũ nhìn Dương Tịnh không chớp mắt.
"Trần Chính!" Uông Lệ Mẫn ở dưới lầu kêu: "Nhanh lên."
"Dạ." Trần Chính đáp một tiếng, nhìn Dương Tịnh cười: "Anh đi đây."
"Chú, hẹn gặp lại." Đinh Đinh Đang Đang nói.
Trần Chính ngồi xổm xuống, ôm Đinh Đinh Đang Đang, hôn mỗi đứa một cái, sau đó bước nhanh xuống lầu, Đinh Đinh ôm mặt nói: "Mặt của chú có râu, rát quá."
Đang Đang vuốt mặt nhỏ của mình, nói: "Em cũng rát."
Dương Tịnh hoảng hốt một chút, nhìn Trần Chính lái xe đạp rời đi, một hồi lâu mới hoàn hồn.
Trần Chính lái xe đạp, khuôn mặt tràn đầy vui sướng, huýt sáo rời đi.
Uông Lệ Mẫn nhìn con trai đã đi rồi, trong lòng mới tạm thời thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Mẹ, bao giờ chú mới trở về?" Đang Đang ghé đầu vào khe trống của lan can gỗ, nhìn bóng dáng Trần Chính nói: "Nếu lỡ ngày mai chú còn chưa về thì con sẽ rất nhớ chú ấy."
Dương Tịnh cười, con nhóc này ngày mai đến trường tiểu học, gặp bạn bè, chơi đùa vui vẻ, có khi không nhớ cả mẹ ấy chứ.
"Dương Tịnh, có thư!" Lúc này, ở ngoài sân có giọng nói của người giao thư truyền đến.
"A, chờ một chút!" Dương Tịnh chạy nhanh xuống lầu, cầm thư trên tay lại chạy nhanh lên lầu, tim cũng đập nhanh hơn bình thường, chắc là Dương Đông, không biết anh ấy có biết chuyện về bố của hai đứa nhỏ không? Có phải là Trần Chính không? Nếu là Trần Chính thì cô phải ứng phó như thế nào đây? Còn nếu không phải Trần Chính thì sao?
Kỳ thật, cô cũng nghi ngờ hai đứa nhỏ là con của Trần Chính.
Cô lập tức mở thư, đọc nhanh, kết quả trong thư không hề đề cập đến bố hai đứa nhỏ là ai, Dương Tịnh nhìn lướt qua thời gian gửi thư, thư gửi cách đây ba ngày, nói cách khác, bức thư thứ hai Dương Đông vẫn chưa nhận được, cũng khó trách trong thư chỉ hỏi cô sống có tốt không, có đủ tiền ăn không, hơn nữa trong thư còn có kẹp thêm 50 đồng tiền giấy, nói là lần trước có gửi tiền cho cô nhưng điền sai thông tin, bị hoàn trở về, lần này biết được chính xác nhà ở, liền kẹp tiền vào trong phong thư, sẽ không bị Tôn Đại Hồng và Hàn Thục Cầm phát hiện.
Dương Đông cũng rất thông minh.
Dương Đông nói mình sống rất tốt, bảo cô chú ý an toàn, trong lời nói đều là sự hổ thẹn cùng tự trách, nói là ba mẹ qua đời quá sớm, là anh trai nhưng không đủ năng lực chăm sóc bảo vệ cô, để cô phải chịu nhiều ấm ức như vậy.
Đợi khi có thời gian, anh ấy nhất định sẽ về thăm mẹ con họ.
Dương Tịnh đọc thư mà rơm rớm nước mắt, cầm 50 đồng trong tay, trong lòng vừa xúc động vừa ấm áp, 50 đồng tiền, một tháng lương của anh ấy có bao nhiêu, không biết phải tích góp bao lâu mới được.
Dương Tịnh lau nước mắt, bắt đầu viết thư hồi âm cho Dương Đông, nếu không phải ngày mai đi làm lại thì cô thật sự rất muốn mang Đinh Đinh Đang Đang đến thăm Dương Đông, nhưng cũng chỉ dám nghĩ, cô vốn dĩ chỉ là em gái giả, không biết phải đối mặt kiểu gì với Dương Đông, suy đi tính lại, tốt hơn là viết thư gửi cho anh ấy, nói sẽ chờ anh trở về.
Sau khi đi gửi thư xong, Dương Tịnh chơi cùng Đinh Đinh Đang Đang, sắp phải đi làm trở lại rồi.
Dương Tịnh lại dậy sớm nấu cơm, mang theo Đinh Đinh Đang Đang đi làm, bây giờ trời đã thật sự chuyển lạnh, sáng sớm trời rất lạnh, Dương Tịnh cùng Đinh Đinh Đang Đang chậm rãi đi đến nhà máy thực phẩm Lợi Dân.
Vừa đến xưởng thực phẩm, bắt đầu cuộc họp, sau đó được phân công công việc, Dương Tịnh bận rộn cả một ngày, buổi chiều lúc gần tan tầm, Tần Khả Khả đến nhận quà tết trung thu, thuận tiện lại chỗ Dương Tịnh ký tên.
Dương Tịnh cũng không biết tại sao Tần Khả Khả lại bày ra vẻ mặt đắc ý đó, có vẻ như tâm tình vô cùng tốt, còn nhìn Dương Tịnh vui vẻ nói: "Dương Tịnh, áo khoác của cô rất đẹp."
"Cảm ơn, còn áo khoác của cô rất xấu." Dương Tịnh cười nói.
Tần Khả Khả lập tức nóng nảy, liếc mắt lườm Dương Tịnh một cái, đùng đùng bỏ đi.
Buổi chiều tan tầm, Dương Tịnh như cũ đi đón Đinh Đinh Đang Đang trở về nhà trọ, trên đường về nhà thì đột nhiên trời đổ mưa to.
Dương Tịnh không biết hôm nay trời mưa nên không mang theo ô, cũng không có áo mưa để che, cô vội vàng đội mũ lên cho Đinh Đinh Đang Đang, nhưng vẫn sợ hai đưa sinh bệnh, nên cởi luôn áo khoác che cho hai đứa nhỏ, ba mẹ con chầm chậm đi trong mưa, cô sợ đi nhanh quá hai đứa sẽ té ngã, về đến nhà Dương Tịnh liền nấu trà gừng uống cho ấm bụng, xua tan cái lạnh, kết quả sáng hôm sau, Dương Tịnh vẫn bị bệnh, cả người nóng sốt, cô ráng gượng dậy thay quần áo cho Đinh Đinh Đang Đang, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, đầu óc mơ hồ, choáng váng, chân run run không đứng vững được, lại một lần nữa nằm nghỉ trên giường.
"Mẹ, có phải mẹ bị bệnh rồi không?" Đinh Đinh hỏi.
Dương Tịnh nhắm nghiền mắt đáp: "Ừm."
"Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?" Đinh Đinh có chút luống cuống cùng sợ hãi.
"Mẹ." Đang Đang nhìn Dương Tịnh nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, tựa như sắp xảy ra chuyện không hay, lập tức bị dọa sợ, oa một tiếng khóc lên: "Mẹ, mẹ đừng chết mà."
Dương Tịnh xém chút nữa hộc máu, con nhóc này thật là, trong đầu toàn nghĩ những chuyện gì đâu, cô duỗi tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Đang Đang nói: "Đang Đang đừng khóc, Đang Đang đừng sợ, mẹ sẽ không chết, chỉ là bị bệnh thôi."
Đinh Đinh nói: "Mẹ, mẹ đừng sợ, con đi tìm tiên sinh." Ở thời đại này tiên sinh ý là bác sĩ.
Dương Tịnh nằm trên giường cười: "Mẹ không sợ, Đinh Đinh đi tìm thím Lý, gọi thím ấy lên đây là được." Dương Tịnh tuy rằng đang rất mệt nhưng vẫn cố gắng trấn an hai đứa nhỏ.
"Dạ." Đinh Đinh lập tức chạy ra khỏi phòng, lúc này trong khu trọ rất vắng vẻ, người thì đi làm, người thì đi chợ.
"Thím Lý, thím Lý!" Đinh Đinh kêu, kết quả cửa phòng nhà Lý Vân khóa kín, siêu thị Đinh Đang cũng không thấy mở cửa.
Thím Lý đi đâu rồi?
Đinh Đinh đứng trong sân không biết phải làm thế nào, vừa vặn nhìn thấy Tần Khả Khả đi xuống lầu, cậu nhóc nhanh chóng hỏi: "Tổ trưởng Tần, mẹ con bị bệnh."
Tần Khả Khả nhìn Đinh Đinh, nhếch môi cười: "Mẹ của mày bị bệnh thì nói với tao làm gì, đi mà nói với Ngưu tiên sinh."
"Vậy Ngưu tiên sinh ở đâu ạ?" Đinh Đinh nóng lòng nói: "Con không biết Ngưu tiên sinh ở đâu."
Tần Khả Khả đẩy xe đạp ra khỏi sân, không thèm để ý đến Đinh Đinh, nhanh chóng lái xe đạp đi làm.
Ngưu tiên sinh, Ngưu tiên sinh? Đinh Đinh cố gắng lục hết mọi ký ức trong đầu, chợt nhớ ra lần trước có cùng Dương Tịnh đi bán bánh trung thu, lúc đó đi qua nhà Ngưu tiên sinh, mẹ có chỉ vào tấm biển hiệu, nói đây là nhà của bác sĩ, bác sĩ có thể cứu người.
Vì vậy cậu nhóc dùng hết sức lực chạy như bay đến cửa nhà Ngưu tiên sinh, sau đó dừng lại, bởi vì ở trước cửa có một con chó rất to.
Con chó lớn nhìn thấy người lạ, nhe răng trợn mắt gầm gừ: "Gâu."
Đinh Đinh bị dọa lui về sau hai bước, sau đó nói: "Đừng cắn tao, tao là người tốt."
Con chó: "Gâu!"
"Mày đừng cắn tao."
"Gâu gâu!"
"Mày còn dám cắn!" Đinh Đinh nổi giận, không được cắn, không được cắn, Đinh Đinh nhìn chú chó nói: "Con chó kia, mày không ngoan, tao sẽ dọa cho mày chạy vào ổ chó."
Con chó lớn vẫn nhe răng, nhìn Đinh Đinh mà sủa lớn: "Gâu!"
Đinh Đinh tức giận, hai bàn tay nhỏ nắm chặt, dốc hết sức lực, bày ra vẻ mặt hung dữ nhìn về phía con chó: "Gâu gâu!"
Con chó: "Gâu gâu gâu!"
Đinh Đinh: "Gâu gâu gâu gâu."
Con chó: "Gâu gâu gâu gâu gâu."
"Gâu gâu!"
"Gâu gâu gâu!"
"Mày còn sủa nữa thì tao sẽ lấy đá chọi mày đó!" Đinh Đinh sủa không lại, liền ngồi xuống đất nhặt năm sáu hòn đá nhỏ, chọi vào: "Chọi mày, chọi mày nè, không mau chạy vào ổ đi! Mau chạy vào ổ!"
"Ai ai ai, này là ai này là ai, chọi chó nhà tôi làm gì?" Lúc này, Ngưu tiên sinh từ trong nhà đi ra: "Tiểu tử nhà ai mà lại đến đây làm gì vậy?"
Đinh Đinh nhanh chóng ném mấy hòn đá trong tay xuống, tay nhỏ chùi vào quần áo, chùi sạch sẽ rồi nói: "Con là con trai của mẹ Dương Tịnh, Ngưu tiên sinh, mẹ con bị bệnh rồi, tiên sinh nhanh đi cứu mẹ con với."
"Mẹ con là ai?"
"Mẹ tên Dương Tịnh, nhà con chính là siêu thị Đinh Đang." Đinh Đinh nói tiếp: "Con là Đinh Đinh."
Cùng lúc đó, Trần Chính lái xe đạp từ bên ngoài trở về, phong trần mệt mỏi, vừa lái vào sân liền hướng về phía phòng Dương Tịnh nhìn xem, phát hiện cửa phòng vẫn mở.
Trong lòng vui mừng, vội vàng dựng xe, đôi chân dài bước nhanh mấy bước đã lên đến lầu hai, tiến thẳng đến phòng Dương Tịnh.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...