Ký Sự Những Năm 80


Sao có thể là con của Trần Chính được?
Tào Quân Lượng trợn mắt, không tin, hắn không tin, Đinh Đinh Đang Đang lớn lên không hề giống Trần Chính chút nào, trong lòng Tào Quân Lượng vô cùng mâu thuẫn, một bên thì không tin Trần Chính là bố hai đứa nhỏ, một bên thì nghĩ, nếu Trần Chính thật sự là bố của Đinh Đinh Đang Đang, như vậy Dương Tịnh không phải sẽ được giải thoát sao?
Đúng vậy, nếu Đinh Đinh Đang Đang là con của Trần Chính, Dương Tịnh sẽ được giải thoát, sẽ cùng hắn ở bên nhau, rốt cuộc thì hắn cũng có cơ hội được ở bên Dương Tịnh một lần nữa rồi.
Mà lúc này, Dương Tịnh đang trong trạng thái mông lung, Trần Chính là bố của hai đứa nhỏ? Là Trần Chính sao?
"Có phải không?" Trần Chính hỏi.
Đầu Dương Tịnh bắt đầu trướng đau, cô làm sao mà biết bố cửa hai đứa nhỏ là ai, nguyên chủ cũng đâu có nói với cô, Dương Tịnh đứng thất thần nửa ngày mới phản ứng: "Có phải không? Không anh cũng không biết sao?"
Trần Chính ngẩn ra: "Anh, anh lúc ấy.."
"Cho nên anh cũng không chắc chắn?" Dương Tịnh đảo khách thành chủ, bắt đầu chất vấn Trần Chính.
"Anh lúc ấy bị thương, ý thức mơ hồ nên.." Trần Chính ngập ngừng.
"Cho nên anh không hề chắc chắn chuyện này?"
Trần Chính đúng thật không có cách nào đưa ra câu trả lời chính xác.
"Chờ anh chắc chắn rồi nói sau." Dương Tịnh xoay người, nhanh chóng xuống lầu.
Trần Chính đứng tại chỗ, tàn thuốc giữa ngón tay đã cháy hết, một cổ uất khí không biết xả đi đâu liền dùng chân đá vào cái thùng sắt cách đó không xa, chiếc thùng đập 'rầm' lên cửa, con mèo ngay cửa bị dọa 'meo' lên một tiếng rồi chạy mất, Tào Quân Lượng đứng nép ngay góc cửa cũng bị dọa không nhẹ, cả người run lên, xém chút nữa đã phát ra âm thanh, may mà hắn nhanh tay che miệng lại.
Qua một hồi lâu, Trần Chính mới từ trên tầng thượng đi xuống, trở về phòng mình.
Tào Quân Lượng lúc này mới dám nhúc nhích, các cơ căng cứng vì đứng một tư thế quá lâu, hắn men theo từng bậc cầu thang, nhanh chóng tiến vào phòng Tần Khả Khả, Tần Khả Khả hiện vẫn còn đang bị nhốt ở đồn cảnh sát nên phòng ngủ chỉ có một mình Tôn Tiểu Hồng, hắn chạy vào kêu: "Tiểu Hồng, tiểu Hồng."
Tôn Tiểu Hồng mở mắt hoảng sợ: "Quân Lượng, anh làm gì thế?"
"Tiểu Hồng, anh hỏi em, Đinh Đinh Đang Đang là con của ai?" Tào Quân Lượng nhỏ giọng hỏi.
Tôn Tiểu Hồng lập tức nổi đóa, cầm lấy cái gối bên cạnh đập một phát vào đầu Tào Quân Lượng: "Anh là thằng khốn không có lương tâm! Đến bây giờ vẫn nhớ nhung cô ta, cô ta có gì tốt, hả, cô ta hại chúng tôi chưa đủ thê thảm sao?"
"Không phải không phải, vừa rồi anh nghe cảnh sát Trần nói, hai đứa nhỏ kia là con của anh ta." Tào Quân Lượng nói.
Động tác của Tôn Tiểu Hồng lập tức dừng lại, hỏi: "Hai đứa kia là con cảnh sát Trần?"
"Rốt cuộc có phải hay không?" Tào Quân Lượng hỏi lại.
Tôn Tiểu Hồng tựa hồ như bị tin tức này làm chấn kinh rồi, một hồi lâu cũng không thấy phản ứng, câu đầu tiên khi mở miệng chính là: "Nếu chuyện này là thật thì có thể chị gái và cô em sẽ đến đây để đòi sính lễ."
"Tiểu Hồng!" Tào Quân Lượng tức giận mắng.
Tôn Tiểu Hồng không quan tâm Đinh Đinh Đang Đang là con ai, nói: "Cũng có thể, con cô ta là của ai, em làm sao biết được, phỏng chừng chỉ có Dương Tịnh và anh trai cô ta biết bí mật này, nhưng hai người đó cứ như bị câm vậy, dù cho chị gái em có khóc có nháo kiểu gì đi chăng nữa thì bọn họ vẫn giữ kín như bưng, không hé răng nửa lời ấy."

"Dương Đông biết người đó là ai?" Tào Quân Lượng hỏi.
"Nếu không thì sao?" Tôn Tiểu Hồng lại hỏi.
"Dương Đông đang ở đâu?"
"Em không biết, nhưng chị em biết." Tôn Tiểu Hồng nói.
Tào Quân Lượng vội vàng nói: "Vậy ngày mai em nhanh đi hỏi chị ấy."
Bên này Tào Quân Lượng đang nghĩ đến sẽ xuống tay từ phía Dương Đông trước thì bên kia Dương Tịnh cũng đang nghĩ đến Dương Đông, cô trở lại phòng, ngồi ở mép giường suy nghĩ một lát, sau đó đi rửa mặt, cuối cùng chui vào ổ chăn ấm áp, nghiêng người nhìn Đinh Đinh Đang Đang, hai đứa nhỏ đang mặc bộ đồ ngủ mà Dương Tịnh đã mua cho, một cái màu hồng phấn, một cái màu xanh lam, khuôn mặt hai đứa tròn tròn rất đáng yêu.
Dương Tịnh nhịn không được áp người lại gần, đặt lên một nụ hôn dịu dàng, cô còn nhớ rõ lúc mới xuyên đến đây, cô đã lập ra kế hoạch nhất định phải tìm được bố cho hai đứa nhỏ, tìm được rồi sẽ giao cho hắn nuôi, hoặc nếu hắn không nuôi thì phải cấp tiền nuôi con, nhưng ngày ngày sống chung cùng Đinh Đinh Đang Đang, cô đã vô thức mà xem hai đứa là con của chính mình, không thể rời xa được nữa, cô đã định sẽ cùng nhau như thế mãi.

Nhưng, bây giờ Trần Chính lại nói anh ta là bố của hai đứa nhỏ.
Trần Chính sao? Vì sao nguyên chủ không đi tìm anh ta?
Cô không biết, khó mà tiếp nhận được việc này, nhưng cũng không dám tùy tiện quyết định, cô rất sợ, sợ một ngày nào đó khi cô mở mắt ra, mọi thứ sẽ quay lại vị trí cũ, sợ quyết định sai lầm của mình sẽ khiến cho nguyên chủ phải khó xử, cho nên cô không dám xác nhận lời của Trần Chính, cho nên cô mới yêu cầu chứng thực, sau đó từ từ tìm Dương Đông để xác thực việc này, như vậy mới dám đưa ra quyết định.
Dương Tịnh lại một lần nữa ngồi dậy, thắp ngọn đèn lên, lấy giấy bút, phong thư và con tem đã mua lần trước ra, ngồi vào bàn viết một lá thư, cô cố gắng viết súc tích nhất có thể: "Anh, có người đến nhận Đinh Đinh Đang Đang, em phải làm sao bây giờ?".

Viết xong, Dương Tịnh đọc đi đọc lại vài lần, xác định câu chữ, nét bút đều không vấn đề, hẳn là Dương Đông sẽ không nghi ngờ, sau đó mới bỏ lá thư vào phòng bì, tìm một ít keo, dán phần tem lên góc trên của phòng thư.

Lúc này mới chui lại vào chăn, ôm Đang Đang nhắm mắt lại, nghĩ thầm, cứ chờ đáp án từ Dương Đông đã, bây giờ cô chỉ cần chăm sóc thật tốt cho Đinh Đinh Đang Đang là được, mọi chuyện đến đâu hay đến đó, cứ như vậy cô dần dần chìm vào giấc ngủ.
Lúc này, cả khu nhà trọ im ắng, ánh trăng tròn vành vạch treo trên đỉnh đầu, mọi thứ trở nên tĩnh lặng.

Trần Chính vắt tay lên trán, nhìn nóc nhà, hồi ức 4-5 năm trước như một tầng sương mù giăng kín, anh dường như đang đi lạc giữa chốn ấy, cảm giác sắp chạm đến cánh cửa nhưng cuối cùng chỉ là ảo giác.
Anh nghe thấy giọng nói già nua kia gọi ' Tĩnh Tĩnh', và luôn nghe thấy âm thanh dịu dàng ngoan ngoãn của ' Tĩnh Tĩnh' kia đáp lại.

Trong suy nghĩ của anh, cô gái tên ' Tĩnh Tĩnh' là một cô gái hiền lành và dịu dàng.

Tuyệt đối không giống Dương Tịnh, Dương Tịnh mạnh mẽ, độc lập, không sợ trời không sợ đất.


Cho nên khi lần đầu tiên nhìn thấy Dương Tịnh, anh không hề có suy nghĩ Dương Tịnh là ' Tĩnh Tĩnh'.
Nhưng khi anh đến thôn Hồng để xác nhận chuyện năm đó, rốt cuộc ' Tĩnh Tĩnh' không phải là ' Tĩnh Tĩnh' mà là ' Tịnh Tịnh', cũng chính là Dương Tịnh.
Vậy, hai đứa nhỏ có phải là con của anh không? Lần đầu tiên trong đời Trần Chính gặp phải chuyện không hiểu và cũng không thể làm gì được, điều này khiến anh cảm thấy cực kỳ bức bối.

Nếu không phải, tại sao Đang Đang lại thân thiết với anh như vậy? Nếu không phải, vậy tại sao Dương Tịnh lại muốn anh xác nhận rõ ràng? Cô ấy hận anh ta sao?
Rốt cuộc có đúng không?
Trần Chính nằm trên giường trằn trọc, cho đến khi mặt trăng chìm khuất vào những đám mây, anh vẫn không hề chợp mắt.
Sáng sớm hôm sau, khi Dương Tịnh còn đang ngủ say.
"Mẹ, mẹ ơi." Đang Đang nằm trong lòng Dương Tịnh, tay nhỏ vuốt ve khuôn mặt cô: "Mẹ, mẹ ơi."
"Em gọi mẹ làm gì?" Đinh Đinh cũng đã dậy, đang tự mình mặc quần áo.
"Trời sáng rồi, em muốn gọi mẹ dậy." Đang Đang nói.
"Hôm nay mẹ không đi làm, em đừng gọi nữa." Hôm qua Dương Tịnh viết xong bức thư cũng đã hơn 1h sáng, rồi còn nằm trên giường trằn trọc, khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ, cho nên lúc này Dương Tịnh ngủ rất say, hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của Đang Đang.
"Em gọi mẹ, để mẹ thắt bím tóc cho em." Đang Đang nói.
"Không được, im lặng để mẹ ngủ." Đinh Đinh lên tiếng.
Đang Đang không nói lời nào, nhìn thấy anh trai đã mặc xong quần áo, cô nhóc cũng trèo xuống giường, lấy đôi giày mang vào, sau đó nũng nịu nói: "Anh, anh mặc quần áo cho em với."
"Em lại đây." Đinh Đinh nói.
"Em muốn mặc quần áo mới." Đang Đang nói.
"Được rồi." Đinh Đinh đồng ý, bắt đầu giúp Đang Đang mặc đồ.
"Em giơ cánh tay lên đi, trước tiên phải cởi đồ ngủ ra đã, em ngửa đầu lên, tròng áo vào, cả quần nữa."
"Đang Đang, duỗi tay ra."
"Tiểu Đang Đang, em phải duỗi tay ra chứ, duỗi tay cũng không biết nữa hay sao?"
"Dương Đang Đang, anh bảo duỗi tay mà."
"Dương Đang Đang! Em không chịu nghe lời anh sẽ tức giận đó biết không?"
"Bộp." Đinh Đinh đem giày thể thao của Đang Đang ném xuống đất, tức giận nói: "Anh không giúp nữa, em tự đi mà mặc."

Đang Đang mở to đôi mắt, chớp chớp nhìn Đinh Đinh, cũng không tức giận, nhẹ giọng nói: "Em sẽ tự mặc." Nói xong liền tự mình mang vớ, rồi chạy đi nhặt đôi giày, nhặt được liền xỏ đôi chân nhỏ vào.
"Ngược rồi, ngược rồi, mang sai rồi này." Đinh Đinh kêu lên, giật lấy giày trên tay Đang Đang: "Sao lại mang giày trái vào chân phải? Ngốc chết đi được! Rồi đó, đưa chân kia đây."
Đang Đang lúc này đã chịu ngồi im.
Đinh Đinh nâng chân Đang Đang lên, bắt đầu giúp cô bé mang giày: "Em chính là đồ ngốc."
"Anh mới là đồ ngốc."
"Anh là đồ ngốc thì sao có thể tự mình mang giày?"
Đang Đang lúc này mới im lặng không phản bác nữa.
"Được rồi, chúng ta xuống siêu thị bán đồ." Nói xong, Đinh Đinh nắm lấy tay Đang Đang mà kéo đi, cùng nhau xuống lầu.
Hai đứa nhóc vừa bước xuống lầu, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong sân.
Đầu tóc Đang Đang lộn xộn thì không nói, nhìn xem, quần áo trên người hai đứa xiêu xiêu vẹo vẹo, xộc xệch, cái bụng nhỏ của Đang Đang còn bị lộ ra ngoài, dây giày của Đinh Đinh cũng chưa buộc, túi quần lộ ra, bất quá hai đứa nhỏ lớn lên xinh đẹp, cứu vớt được dáng vẻ lôi thôi này, nhìn cảnh này mọi người trong sân liền cười rộ lên.
"Mọi người cười gì vậy?" Đinh Đinh nghiêng đầu hỏi.
"Mọi người cười gì vậy?" Đang Đang cũng học theo anh trai hỏi.
Bộ dáng ngơ ngác của Đinh Đinh Đang Đang khiến cả sân ôm bụng cười to.
Lúc này, Trần Chính cầm tờ báo đi ra từ phía nhà chính, nhìn thấy hai đứa nhỏ thì bị dọa nhảy dựng: "Mẹ đâu?"
"Mẹ đang ngủ." Đang Đang nói.
"Hôm qua mẹ phải làm việc rất trễ nên mệt mỏi.

Bây giờ vẫn còn đang ngủ." Đinh Đinh nói.
Trần Chính nghe xong, vội vàng buông tờ báo xuống, đi tới ôm Đang Đang, đem quần áo của cô nhóc sửa sang lại, hỏi: "Tự mặc đồ sao?"
"Là anh trai mặc giúp con." Đang Đang nói.
Trần Chính quay đầu nhìn Đinh Đinh, cúi đầu giúp cậu nhóc buộc dây giày, cười nói: "Nhóc con, còn biết mặc quần áo giúp em gái nữa, lợi hại!"
Đinh Đinh có chút sợ Trần Chính, bởi vì cậu cảm thấy khuôn mặt Trần Chính ngày nào cũng nghiêm khắc, lạnh lùng, trông rất đáng sợ, nhưng lúc này nhìn thấy vẻ mặt nhu hòa, cảm giác sợ hãi giảm bớt, nói: "Con còn lợi hại hơn nữa.

Con có thể rửa rau, bán đồ, còn biết tính sổ, con chính là một anh trai vô cùng ưu tú."
Trần Chính nghe xong thì bật cười.
"Chú, chú thắt bím tóc cho con đi, con muốn bím tóc thật xinh đẹp." Trong tay Đang Đang vẫn đang nắm dây buộc tóc hình bông hoa màu hồng dễ thương mà Dương Tịnh mới mua cho, cô bé đặc biệt yêu thích nó, cầm trong tay từ đêm qua đến giờ, hôm nay vừa mới mở mắt liền muốn Dương Tịnh thắt bím tóc cho.
Trần Chính nhìn dây buộc tóc mà khó xử, vừa vặn Uông Lệ Mẫn cầm gáo nước đi ngang qua, Trần Chính nhanh chóng gọi lại: "Mẹ, mẹ chải đầu giúp Đang Đang, sau đó thắt bím tóc cho con bé với."
"Mẹ làm gì có thời gian, không thấy mẹ đang nấu cơm hay sao?" Uông Lệ Mẫn nói.
"Từ từ hẳn nấu, giúp con bé tết tóc trước đã."

"Con.." Hiếm khi được con trai nhờ vả, Uông Lệ Mẫn cũng không đành cự tuyệt, nói: "Con chờ một chút, mẹ quay lại ngay."
Chỉ chốc lát sau, Uông Lệ Mẫn từ trong nhà chính đi ra, trong tay cầm theo chiếc lược, ngồi trước cửa giúp Đang Đang chải đầu.
"Bà Uông, con muốn thật xinh đẹp giống như mẹ." Đang Đang nói.
Uông Lệ Mẫn cười: "Ừm, Tiểu Đang Đang lớn lên cũng sẽ xinh đẹp giống như mẹ Đang Đang vậy."
"Vâng, con sẽ xinh đẹp giống mẹ." Đang Đang nói xong cười hì hì, má lúm lúc ẩn lúc hiện cực kỳ đáng yêu.
Trần Chính ngồi một bên mỉm cười.
Mà lúc này, Dương Tịnh cũng đã thức dậy, theo thói quen xoay người ôm Đinh Đinh Đang Đang, kết quả ôm phải không khí, cô hoảng sợ, mở choàng mắt, phát hiện trên giường trống rỗng.
"Đinh Đinh Đang Đang." Cô hô lên một tiếng.
Trong phòng không có tiếng trả lời.

Lúc này cô mới sợ hãi nhảy dựng, lập tức xuống giường, mở cửa phòng, đang chuẩn bị kêu thì nhìn thấy Đang Đang đang ngồi dưới lầu.
Lúc này Đang Đang vừa được Uông Lệ Mẫn thắt xong bím tóc, nhìn gương, nghiêng trái nghiêng phải, sau đó che khuôn mặt nhỏ nói: "Bà Uông, con xinh quá đi."
Uông Lệ Mẫn và Trần Chính bị cô nhóc chọc cho cười rộ lên.
Dương Tịnh nhìn thấy cảnh này, con nhóc này thật là, cô lắc đầu bất lực.

Sau đó nhìn xem Đinh Đinh, cậu nhóc đang ở siêu thị bán đồ: "Cái này tám xu, thối thím hai xu, cảm ơn ạ."
Đinh Đinh thối xong tiền lẻ, vỗ vỗ tay nhỏ, sau đó chạy ra sân, nhìn lên lầu thì thấy Dương Tịnh, lập tức kêu lớn: "Mẹ, mẹ dậy rồi sao?"
Nghe tiếng, Trần Chính ngước mắt nhìn về phía Dương Tịnh, cô đang đứng trên lầu.
Dương Tịnh đưa mắt nhìn Đinh Đinh Đang Đang, sau đó nói: "Đinh Đinh Đang Đang, lên đánh răng rửa mặt trước đã."
"Dạ." Hai đứa nhỏ nghe lời đi lên lầu hai.
Trần Chính vẫn như cũ nhìn Dương Tịnh.
"Ô, Tần Khả Khả, đây chẳng phải là Tần Khả Khả sao?" Đúng lúc này, ở cổng truyền đến âm thanh vang dội của Đại Quân.
Tần Khả Khả?
Tần Khả Khả đã trở về sao?
Tất cả mọi người trong sân đều nhìn ra, ngay sau đó liền nhìn thấy Tần Khả Khả với mái đầu bù xù, mái tóc xoăn đã không giữ được nếp, cúi đầu đi vào trong.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui