Ký Sự Những Năm 80


Tào Quân Lượng đứng ở đây làm gì? Dương Tịnh thật sự muốn đi đường vòng, nhưng anh ta đã nhìn thấy cô, hơn nữa còn nhanh bước tiến tới.
"Tịnh Tịnh." Tào Quân Lượng kêu.
Dương Tịnh nhíu mày: "Gọi tôi là Dương Tịnh."
Tào Quân Lượng ánh mắt hơi tối, tiện đà sửa miệng: "Dương Tịnh."
"Chuyện gì?" Dương Tịnh hỏi, lúc hỏi cũng không định đứng đó, dắt tay Đinh Đinh Đang Đang định rời đi, nhưng Tào Quân Lượng hoàn toàn không có ý tứ nhường đường, con ngõ nhỏ vốn đã hẹp, huống chi Tào Quân Lượng còn là một thanh niên cao lớn đứng chặn ở giữa, ba mẹ con Dương Tịnh không có cách nào đi qua được.
"Chú tránh đường một chút." Đinh Đinh duỗi tay đẩy đẩy chân Tào Quân Lượng: "Con muốn về nhà."
Tào Quân Lượng vẫn không động đậy, nhìn về phía Dương Tịnh nói: "Dương Tịnh, chúng ta nói chuyện đi."
Nói chuyện?
Nói chuyện gì? Dương Tịnh cũng muốn biết Tào Quân Lượng muốn nói chuyện gì với mình, cô suy nghĩ trong chốc lát, sau đó mở miệng nói: "Đợi tôi để hai đứa nhỏ về nhà đã."
"Được." Tào Quân Lượng đáp ứng, có việc hắn cũng muốn tránh nói trước mặt hai đứa nhóc.
Tấm bìa cứng còn cao hơn người Đinh Đinh, Dương Tịnh giao cho Đinh Đinh Đang Đang cầm, mỗi đứa mỗi đầu, hợp sức mang vào sân, dặn giao tấm bìa cho Lý Vân, còn dặn Đinh Đinh phải chăm sóc Đang Đang.
Đinh Đinh gật đầu: "Mẹ, mẹ yên tâm, con cũng không phải lần đầu tiên chăm sóc cho em gái."
"Giỏi quá!" Dương Tịnh xoa xoa mặt nhỏ của Đinh Đinh, hôn vào khuôn mặt nhỏ của hai đứa, nhìn hai đứa nhỏ cầm bìa cứng một trước một sau lắc lư đi về phía nhà trọ, nghe được tụi nhỏ gọi thím Lý, và âm thanh của Lý Vân đáp lại, lúc này Dương Tịnh mới yên tâm, sau đó chuyển hướng về phía Tào Quân Lượng, nói: "Nói chuyện gì?"
Tào Quân Lượng không trả lời.

Mà hỏi lại: "Ngày nào đi làm em cũng mang theo con như vậy sao?"
"Đúng vậy." Dương Tịnh trả lời.
"Không mệt sao?"
"Không."
"Về sau vẫn định sẽ như thế này tiếp sao?"
"Không sai."
Dương Tịnh dứt khoát trả lời không hề suy nghĩ, Tào Quân Lượng có chút không thoải mái, thậm chí buồn bực mà nói: "Có thể nói cho anh biết bố của hai đứa nhỏ là ai không?"
"Tôi không biết." Dương Tịnh ăn ngay nói thật.
"Em đến bây giờ vẫn không chịu nói với anh sao?" Tào Quân Lượng bi thương mà nhìn Dương Tịnh nói.
Dương Tịnh im lặng nhìn xuống đất.
"Dương Tịnh, bởi vì khi đó em nhìn thấy anh và Tôn Tiểu Hồng bên nhau nên mới tức giận, liền tìm đến người đàn ông khác, còn sinh con cho hắn ta sao?" Tào Quân Lượng chất vấn.
Dương Tịnh vẫn không lên tiếng.
"Dương Tịnh." Tào Quân Lượng lại kêu.
Dương Tịnh vẫn im lặng cúi đầu nhìn mặt đất.

"Câu anh đã nói với em bây giờ vẫn còn hiệu lực." Tào Quân Lượng nói.
"Câu gì?" Dương Tịnh ngẩng đầu hỏi.
Tào Quân Lượng nhìn Dương Tịnh nói: "Chỉ cần em đem hai đứa nhỏ an bày ổn thỏa, anh sẽ bỏ qua chuyện cũ, hai chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu.

Anh sẽ cho em thời gian suy nghĩ, chờ đến khi em thông suốt.."
"Tôi không làm được." Không đợi Tào Quân Lượng nói xong, Dương Tịnh trực tiếp cự tuyệt.
Tào Quân Lượng sửng sốt.
Dương Tịnh nhìn Tào Quân Lượng, phỏng chừng anh ta cũng đã nói qua những lời này với nguyên chủ, cô ấy cũng không đáp ứng, cho nên phải lâu như vậy mới quay lại, nhìn thấy cô một mình nuôi hai đứa nhỏ đau khổ vất vả như vậy thì vô cùng thất vọng, cho nên mới hỏi lại lần nữa.

Nhưng không nghĩ tới nguyên chủ và Dương Tịnh đều giống nhau, không có ý định đáp ứng điều kiện của anh ta.
"Tại sao lại không làm được?" Tào Quân Lượng hỏi: "Chính bởi vì hai đứa nó mới khiến em trở nên như vậy, tương lai của em, cuộc sống của em đều bị bọn nó hủy hoại."
Dương Tịnh nhìn Tào Quân Lượng nói: "Không có, không hề, bọn nhỏ không hề hủy hoại cuộc sống của tôi, bọn nhỏ chính ta lý do để tôi có thể tiếp tục tồn tại trên đời này."
"Tịnh Tịnh!"
"Tào Quân Lượng, nếu anh vẫn muốn tiếp tục nói đến chủ đề này thì tôi cho rằng chúng ta không còn gì để nói nữa." Dương Tịnh đi vòng qua người Tào Quân Lượng, hướng về phía nhà trọ mà đi.
"Dương Tịnh, trước kia em nói thích anh, đều là lừa gạt sao?" Tào Quân Lượng lại một lần nữa chất vấn.
Dương Tịnh đột nhiên cảm thấy trái tim run lên, chân cô khựng lại một chút, sau đó tiếp tục rời đi.
"Dương Tịnh!" Tào Quân Lượng lại kêu.
Nhưng rốt cuộc thì Dương Tịnh cũng không dừng lại nữa, đừng nói là thập niên 80, bảo cô mang hai đứa nhỏ cùng người yêu cũ yêu lại từ đầu đã khó, ở thế kỉ 21 hiện đại, đàn ông cũng không thể chấp nhận nổi việc bạn gái đột nhiên có con với người khác, hơn nữa, thời điểm nguyên chủ và Tào Quân Lượng còn yêu nhau thì phát hiện ra mối quan hệ mập mờ của anh ta với Tôn Tiểu Hồng, xem ra cũng là một tên tra nam khốn nạn, sỡ dĩ hiện tại đối với Dương Tịnh nhớ mãi không quên, có lẽ là do sự không cam lòng của đàn ông, thứ không có trong tay thì càng muốn chiếm lấy cho bằng được, còn yêu hay không thì chưa biết.
Dương Tịnh cũng không muốn nghĩ nhiều, bước nhanh vào ngõ nhỏ, vừa mới đến thì đụng phải Tần Khả Khả và Tôn Tiểu Hồng.
"Dương Tịnh, cô có nhìn thấy Tào Quân Lượng không?" Tần Khả Khả vênh váo tự đắc hỏi.
Dương Tịnh không thèm để ý đến cô ta, đi thẳng vào trong sân
"Dương Tịnh!" Tần Khả Khả hô to.
Dương Tịnh như cũ coi cô ta là không khí.
"Dương Tịnh sao bây giờ lại biến thành cái đức hạnh này không biết?" Tôn Tiểu Hồng khinh thường.
"Bởi vì trước kia có chị của cậu, cô của cậu dạy dỗ, bây giờ thì hay rồi, không có ai răn dạy, cô ta liền bắt đầu không sợ trời không sợ đất." Tần Khả Khả nói, lời trong ý ngoài đều có ý tứ, chính là muốn Tôn Tiểu Hồng gọi Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng đến chế ngự Dương Tịnh.
Quả nhiên, Tôn Tiểu Hồng lập tức hiểu ý: "Hai ngày nữa tớ sẽ gọi chị gái với cô của tớ đến đây một chuyến, Dương Tịnh ăn không uống không ở nhà họ Dương nhiều năm như vậy, một xu tiền hồi môn cũng không có, liền cứ vậy bỏ nhà đi, quá dễ cho cô ta rồi."
"Đúng vậy." Tần Khả Khả đắt ý phụ họa.
Tôn Tiểu Hồng và Tần Khả Khả vừa nói vừa đi ra đầu hẻm.
Lúc này Dương Tịnh đã về đến phòng.

"Mẹ ơi!"
"Mẹ ơi!"
Đinh Đinh Đang Đang vừa thấy Dương Tịnh trở về thì nháy mắt nhào đến ôm chân cô, nói: "Mẹ ơi!"
"Mẹ, mẹ làm con lo lắng quá!" Đinh Đinh thở dài nhẹ nhõm như ông cụ mà nói.
Dương Tịnh ngồi xổm xuống, nhìn Đinh Đinh Đang Đang, sau đó hỏi Đinh Đinh: "Tên nhóc nhà ngươi, có gì mà lo lắng, hửm?"
"Không có con ở bên cạnh mẹ, nên tất nhiên lo lắng rồi." Đinh Đinh nói.
Dương Tịnh cười rộ lên, trong lòng vô cùng ấm áp.
Đinh Đinh tiếp tục nói: "Mẹ, lỡ như mẹ bị người xấu bắt đi thì làm sao? Người xấu sẽ không cho mẹ ăn, không cho mẹ uống, con sẽ rất đau lòng."
"Anh, đừng sợ, em sẽ đi cứu mẹ." Đang Đang nói.
"Em hả, không được việc."
"Anh, em được việc, em sẽ cứu mẹ, nếu không, nếu không được thì em sẽ tìm chú, chú cùng với em cùng với anh, chúng ta chúng ta sẽ cùng nhau đi cứu mẹ."
Dương Tịnh mỉm cười nhìn Đinh Đinh Đang Đang, khuôn mặt phấn nộn từ lúc nào đã có da có thịt, trắng trắng, tròn tròn, hai đứa nhỏ hoạt bát, vui vẻ, khiến cho lòng cô như mùa xuân ấm áp, nuôi liền nuôi, sao lại phải đem bọn nhỏ an bài đi đâu, về sau có người nào thích cô thì nhất định cũng phải thích con của cô, nếu không thì không gả, nhất quyết không gả.
"Dương Tịnh, em về rồi sao?" Lúc này Lý Vân cầm theo tấm bìa cứng từ siêu thị đi tới.
"Dạ, chị Lý, hôm nay bán được không chị?" Dương Tịnh hỏi.
"Mới buổi sáng bán được năm đồng." Lý Vân nói.
"Cũng không tệ." Dương Tịnh cười nói.
"À, đúng rồi, cái bìa cứng này là của Đinh Đinh Đang Đang mang về, để làm gì vậy?"
"Em cũng đang định nói chuyện này với chị, sắp tới không phải là tết Trung thu sao? Xưởng thực phẩm đã bắt đầu sản xuất bánh trung thu, ở nhà máy có nhiều người muốn đặt bánh giúp người thân, giá cả so với xưởng Cung Tiêu rẻ hơn một chút, nhưng mà có sản xuất có giới hạn.

Em có thể xuống xưởng đưa các đơn đặt hàng, mọi người chắc cũng muốn mua bánh trung thu để ăn tết, nên em mới làm tấm bảng này, định treo trước cửa" siêu thị Đinh Đang ".

Nếu có người muốn đặt thì em sẽ lên đơn hàng." Dương Tịnh đứng lên cười nói.
Lý Vân vừa nghe, vội vàng hỏi: "Chị cũng có thể đặt sao?"
"Có thể." Dương Tịnh gật đầu nói: "Có thể để chị giá thấp nhất."
"Bao nhiêu một bánh?"
"Hai hào năm xu." Dương Tịnh hạ giọng nói: "Nhưng nếu chị mua thì chỉ cần hai xu thôi, chị đừng nói với người khác giá này nhé."
"Một cái bánh trung thu chúng ta có thể kiếm lời năm xu sao?" Lý Vân ngạc nhiên hỏi.
Dương Tịnh gật gật đầu.

Lý Vân cực kỳ cao hứng, vốn dĩ đối với Dương TỊnh khâm phục không thôi, còn bây giờ chính là Dương Tịnh nói gì nghe nấy, tin tưởng tuyệt đối, âm thầm nghĩ, sau này con gái của cô có thể được một phần mười thông tuệ của Dương Tịnh là được, đương nhiên có thể được một phần ba sự xinh đẹp của Dương Tịnh thì càng tốt.
"Đi thôi, chúng ta đi treo tấm bìa lên, lát nữa hỏi chủ nhà một chút xem thử dì ấy có muốn đặt bánh trung thu không." Dương Tịnh nói.
"Được." Lý Vân cầm tấm bìa cứng đi ra sân, kết quả một trận gió lạnh thổi tới, Lý Vân dùng tấm bìa chống đỡ, nói: "Ai da, sao lạnh quá vậy."
Lạnh thật, Dương Tịnh lạnh, Đinh Đinh Đang Đang cũng run lên.
"Nhìn trời kìa, có lẽ, buổi chiều không mưa nhưng buổi nhất định mưa lớn." Lý vân lại nói.
Trời mưa sao?
Dương Tình trong lòng thầm giật mình, bây giờ đã lập thu, cái gọi là một tầng mưa thu một tầng lạnh, chỉ cần một trận mưa thì nhiệt độ không khí nháy mắt sẽ giảm xuống chỉ trong một đêm, quần áo ngắn tay đều phải thay bằng áo ấm quần dài, Dương Tịnh cúi đầu nhìn Đinh Đinh Đang Đang, hai đứa nhỏ còn đang mặc quần áo mùa hè, lộ hẳn cánh tay ra ngoài.

Cô bây giờ không có tiền để mua quần áo cho hai đứa, nhưng nhiệt độ sắp giảm xuống rồi, phải làm sao bây giờ?
"Lạnh không?" Dương Tịnh hỏi.
"Không lạnh." Đinh Đinh Đang Đang rõ ràng người đều co lại vì lạnh, vậy mà vẫn nói không lạnh, Dương Tịnh đau lòng không thôi.
Nhưng mà càng khổ sở hơn vào buổi tối, trời nói mưa liền mưa, nước mưa rào rào trút xuống, gió thổi mạnh làm cây cối bên cạnh nhà đều đổ qua đổ lại, cuốn trôi đi cái nắng gắt mùa hè, những cơn gió lạnh từng đợt từng đợt kéo tới.
Cửa sổ phòng Dương tịnh bị gió đập rầm rầm không ngừng, ngọn đèn trong phòng cũng lắc lư theo.
"Mẹ." Đinh Đinh Đang Đang bọc chiếc chăn mỏng ngồi trên giường gọi Dương Tịnh.

Hai đứa nhỏ đang bọc chiếc chăn mà cô đã mua khi vừa đến Huyện thành, là chăn giá rẻ, mỏng không thể mỏng hơn.
Dương Tịnh lục tung tìm quần áo, cô tính sai rồi, cứ tưởng hơn một tuần nữa thì không khí lạnh mới tới, khi đó cô sẽ mua chăn, quần áo gì đó, hoàn toàn không thành vấn đề, không nghĩ tới, nhiệt độ không khí đột ngột giảm xuống như vậy, cô trở tay không kịp, chỉ có thể lấy hết quần áo ra, bọc hết lên người Đinh Đinh Đang Đang, để bọn nhỏ có thể ấm áp được một chút.
"Mẹ ơi, gió to quá, con sợ, lạnh nữa." Đang Đang ngồi trên giường nói.
Đinh Đinh quay đầu vươn cánh tay ôm lấy Đang Đang nói: "Em gái, đừng sợ, không lạnh nữa, anh ôm em, ấm không ấm không?"
"Ấm." Đang Đang gật đầu, lập tức lộ ra gương mặt tươi cười: "Anh ơi, người anh thật ấm."
"Đương nhiên rồi, bởi vì anh là anh trai mà."
Dương Tịnh cuối cùng cũng tìm thấy hai bộ quần áo dày, đưa cho Đinh Đinh Đang Đang mặc vào, sau đó ngồi ở trên giường, ôm Đinh Đinh đang Đang vào lòng, hỏi: "Còn lạnh không?"
Hai nhóc con lập tức cười rộ lên nói: "Mẹ, không lạnh, rất ấm áp."
Đinh Đinh nói: "Mẹ, mẹ ôm con chặt một chút, trên người con rất ấm, có thể sưởi ấm cho mẹ."
"Cảm ơn đồng chí Dương Đinh Đinh." Dương Tịnh nói, nhưng trong lòng lo lắng, mưa tầm tã không thấy tạnh, gió thì thổi không ngừng, nửa đêm và gần sáng trời sẽ càng lạnh hơn, giờ khắc này cô đã cảm giác được sự lạnh lẽo.

Cô lớn rồi nên nếu cảm lạnh, uống nhiều nước ấm thì rất nhanh sẽ khỏi, còn Đinh Đinh Đang Đang còn nhỏ quá, nếu cảm lạnh thì rất tội nghiệp.
Dương Tịnh trong lòng suy nghĩ thì Đinh Đinh Đang Đang đã sớm chìm vào mộng đẹp, hai đứa nhỏ cũng không ngại chịu khổ, vừa rồi lạnh như vậy cũng không khóc không nháo, Dương Tịnh mềm lòng đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên hai khuôn mặt nhỏ, sau đó định đứng dậy tiếp tục tìm quần áo bọc thêm cho Đinh Đinh Đang Đang.
Dương Tịnh nghĩ, liền bắt đầu ngồi dậy, nhưng vừa mới thò chân ra ngoài một chút liền run bần bật, cái lạnh lẽo đến nhanh không kịp trở tay, cô còn hoài nghi liệu giây tiếp theo trên không trung tuyết sẽ rơi ấy chứ.
Đúng lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Dương Tịnh giật mình, lập tức nghĩ đến Tào Quân Lượng, trong lòng buồn bực, không có ý định mở cửa, nhưng bên ngoài lại vang lên giọng của chủ nhà Uông Lệ Mẫn: "Dương Tịnh, ngủ rồi sao?"
Chủ nhà? Dì ấy tới làm gì? Muốn lấy tiền thuê nhà sao? Cô đã nộp luôn tiền thuê nhà ba tháng tiếp theo rồi mà?
"Dương Tịnh, ngủ rồi sao?" Uông Lệ Mẫn hỏi lại lần nữa.
"Không, không, còn chưa ngủ ạ." Dương Tịnh xoay người đi mở cửa, vừa mở cửa đã nhìn thấy hai cái chăn màu xanh lục, rất thích hợp với mùa thu này.

"Dì Uông, dì là.." Dương Tịnh liền hỏi.
Uông Lệ Mẫn cười nói: "Không nghĩ tới nhiệt độ không khí đột nhiên giảm nhanh thế, khẳng định là con còn chưa kịp chuẩn bị chăn đúng không? Đây, cầm cái này đi, đừng để hai đưa nhỏ bị lạnh."
"Tại sao.."
"Sao trăng cái gì? Hay con ghét bỏ, đây là chăn của con trai dì, năm trước giặt xong cất trong tủ, tháng sáu năm nay dì đều giặt phơi vài lần, con trai dì nó mắc bệnh sạch sẽ, so với con gái còn sạch sẽ hơn ấy, không bẩn đâu." Uông Lệ Mẫn nói.
"Nhưng ba mẹ con con lấy đắp thế này, liệu cảnh sát Trần mà biết có ghét bỏ không?" Dương Tịnh hỏi.
"Yên tâm, dì sẽ không nói với nó chuyện này." Uông Lệ Mẫn cười nói.
Dương Tịnh cũng không từ chối nữa, gió lạnh mùa này không phải chuyện nhỏ, nếu Uông Lệ Mẫn đã nói vậy, cô liền thuận tay tiếp nhận, nói: "Cảm ơn dì Uông, dì vào trong phòng ngồi một lát."
"Thôi, thôi, không ngồi đâu, mưa bây giờ vẫn còn rơi, lạnh lắm, dì phải về chui vào ổ chăn sưởi ấm đây." Uông Lệ Mẫn nói.
"Vậy cảm ơn dì Uông, sáng mai con sẽ trả lại cho dì."
"Cứ giữ mà đắp, không sao, không sao." Uông Lệ Mẫn vừa nói vừa đi xuống lầu.
Dương Tịnh trong lòng ôm hai cái chăn, cảm động một hồi, tình người ở thời đại này thật tốt.

Cô đánh thức hai đứa nhỏ, sau đó bắt đầu trải ga giường.
Đinh Đinh Đang Đang nhìn thấy chăn liền vui sướng mà nói: "Oaa, chăn mới, chăn mới! Mẹ, chăn ở đâu ra vậy ạ?"
Dương Tịnh nói: "Vừa nãy bà Uông của các con đưa."
"Tốt quá, tốt quá! Cái chăn này thật ấm áp." Đinh Đinh cởi quần áo mà Dương Tịnh đã bọc ra, ghé vào chiếc chăn màu xanh hưng phấn nói.
Đang Đang dựa vào giường, mềm mại nói: "Mẹ, là chú rất rất thương con đó!"
"Phải phải phải, là chú phi thường yêu thương con." Dương Tịnh đem Đang Đang ôm vào ổ chăn.
Cùng lúc đó, Uông Lệ Mẫn ở trong phòng lầu một tay nắm điện thoại nói: "Con trai, mẹ đem chăn đưa cho Dương Tịnh rồi."
Trần Chính ở đầu kia nói: "Vất vả cho mẹ rồi."
"Nói cái gì thế, bất quá ba mẹ con thật sự không có cái chăn, nếu không phải con nhắc mẹ thì không thể tưởng tượng sao có thể chịu được cái lạnh này, Dương Tịnh nuôi hai đứa nhỏ thật vất vả, giúp được gì thì mẹ sẽ giúp."
Trần Chính tán đồng mà nói: "Ừm, về sau mẹ chiếu cố mẹ con họ một chút."
"Biết rồi, biết rồi, con trai tôi chính là vị cảnh sát của dân vì dân." Uông Lệ Mẫn cười.
"Đừng chọc con, mẹ, mẹ cũng đi ngủ sớm chút."
"Được." Uông Lệ Mẫn nói: "Tranh thủ về nhà, mẹ nấu đồ ngon cho ăn, tốt nhất là dẫn theo con dâu về cho mẹ."
"Biết rồi mà."
Đừng có chỉ "biết" không như thế.
"Phải có hành động chứ."
"Được." Trần Chính cười, sau khi cúp điện thoại, dựa người vào ghế dựa nhìn ra ngoài cửa sổ, một lát sau đem tàn thuốc dụi đi, chậm rãi nhắm mắt, lông mi dài run run, cẩn thận lắng nghe tiếng mưa.

4-5 năm trước thôn Hồng cũng như thế này, trước mắt một mảnh đen nhánh, bên tai chỉ có tiếng rít gào của gió, mưa lộp độp lộp độp rơi, giọng người phụ nữ cứ gọi "Tĩnh Tĩnh".
Rốt cuộc là Tĩnh Tĩnh?
Hay là Tịnh Tịnh?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui