Ký Sự Những Năm 80


Cả bữa trưa có rất nhiều người đến mua hàng, Lý Vân chưa làm quen hết được, Dương Tịnh ở lại siêu thị giúp đỡ, thuận tiện thiết kế một bảng liệt kê giá cả của tất cả các loại hàng hóa để tránh Lý Vân nhớ nhầm.

Bởi vậy, cô không ngủ trưa, Đinh Đinh Đang Đang hưng phấn quá nên cũng không ngủ.
Thời gian ca chiều cũng đến, Dương Tịnh nói vài câu với Lý Vân sau đó dẫn Đinh Đinh Đang Đang đi làm.
Buổi chiều ở phòng tài vụ, mọi người đều được phân công xuống xưởng kiểm kê hàng hóa, trong văn phòng chỉ còn lại Dương Tịnh và chị Hoàng.
Chị Hoàng cũng đã sắp hoàn thành xong công việc, mở miệng hỏi: "Dương Tịnh, Tết Trung thu này em có về nhà không?"
Trung thu? Mới đây mà đã đến Trung thu rồi sao?
"Trung thu được nghỉ sao ạ?" Dương Tịnh hỏi.
"Đúng vậy, lần này trùng hợp là Trung thu và Quốc Khánh sát ngày nhau, hôm qua kế toán Trương có nói, nhà máy chúng ta sẽ được nghỉ ít nhất hai ngày.

Em có về nhà không?"
Về nhà? Dương Tịnh nghĩ đến thôn Sơn Loan, Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng thì đầu liền đau, cô mang Đinh Đinh Đang Đang bỏ đi phỏng chừng hai người kia còn vui vẻ mà cười vì trút được gánh nặng nữa ấy chứ, không về, nhất quyết không về, Dương Tịnh trả lời: "Em không về."
Sắp đến Trung thu, cô phải nghĩ biện pháp kiếm thêm tiền mới được, phải nhanh mua quần áo mới cho Đinh Đinh Đang Đang, mùa thu cũng không còn mấy ngày, mùa đông sắp tới rồi nên nhất định phải sắp sửa nhiều thứ.

Ở thời đại này, hàng nông sản rất phổ biến nhưng những sản phẩm điện tử hay quần áo gì đó thì rất khó để mua, phải tranh thủ kiếm tiền, cũng không thể để Đinh Đinh Đang Đang đông cứng vì lạnh được.
Chị Hoàng nhìn Dương Tịnh với ánh mắt phức tạp, suy nghĩ một hồi rồi mới lên tiếng: "Dương Tịnh, em ly hôn rồi sao?"
Ly hôn? Dương Tịnh sửng sốt.
Chị Hoàng nói nhanh: "Chị không có ý gì đâu, thời buổi này ly hôn cũng phải chuyện gì to tát, không hợp liền tan thôi.


Chỉ là hôm nay chị có sửa sang tư liệu của công nhân trong nhà máy, chuẩn bị để phát quà Trung thu, nhưng nhìn thấy trên hồ sơ của em chỉ viết Đinh Đinh Đang Đang là thành viên gia đình, cho nên chị mới hỏi.

Em yên tâm, chuyện này chị thề sẽ không nói cho ai biết."
Dương Tịnh tự hỏi, phải nói sao bây giờ, kỳ thật thì chuyện của nguyên chủ cô cũng không nắm rõ.
Chị Hoàng thấy Dương Tịnh không nói lời nào, coi như thầm thừa nhận chuyện ly hôn, sau đó liền nói: "Không sao, nhưng một mình nuôi con sẽ rất vất vả, nếu như chị tìm được người nào tốt, nhất định sẽ giới thiệu cho em.

Không sao cả."
"Chị Hoàng, em cảm ơn." Dương Tịnh cảm ơn lòng tốt của chị Hoàng.
Chị Hoàng thở dài một tiếng, Dương Tịnh vừa xinh đẹp vừa giỏi gian, tên nào mắt mù mà không biết quý trọng vậy chứ, càng nghĩ cô càng thấy đau lòng thay Dương Tịnh, mở miệng nói: "Dương Tịnh, em yên tâm, chị nhất định sẽ tìm cho em một người vừa yêu em vừa thương Đinh Đinh Đang Đang, tìm một người đàn ông thật tốt cho em, nhất định!"
Dương Tịnh chỉ biết cười gượng.
Đúng lúc này, nghe được âm thanh trẻ con truyền đến: "Em gái, em đừng khóc, sắp đến rồi, đừng khóc mà, ngoan."
Là Đinh Đinh.
Dương Tịnh cả kinh, Đinh Đinh sao lại đến đây giờ này, cô vội vàng từ trên ghế đứng lên.
"Con em sao?" Chị Hoàng hỏi.
"Vâng."
"Nhanh, mau ra xem có chuyện gì."
Dương Tịnh vội vàng hướng ra phía cửa mà đi, lúc này Đinh Đinh đã dắt tay nhỏ của Đang Đang đến, nói: "Mẹ ơi."
"Sao lại thế này?" Ánh mắt Dương Tịnh nhìn Đinh Đinh sau đó nhìn sang Đang Đang, hai bím tóc của cô bé đã bị bung ra bù xù, khuôn mặt nhỏ dính đầy bùn, đôi mắt đáng thương chớp chớp liên tục, không mở ra nổi.
"Mẹ, em gái ở trường chạy đi chơi thì bị té ngã, sau đó liền khóc hu hu, nói muốn tìm mẹ, vẫn luôn khóc nên cô giáo bảo con dắt em đến đây tìm mẹ." Đinh Đinh giải thích.
"Là bị ngã đau đấy, nên mới khóc lớn như vậy, chắc là buồn ngủ rồi, trẻ con đều vậy cả mà." Chị Hoàng nói.

"Vâng.

Giữa trưa bận quá, hai đứa nhỏ còn chưa kịp ngủ." Dương Tịnh nói, ôm Đang Đang vào trong lòng, duỗi tay lau sạch khuôn mặt nhỏ đáng thương đầy nước mắt.
"Mẹ ơi, con buồn ngủ." Đang Đang nói.
"Được, mẹ ôm con ngủ, lần sau buồn ngủ thì nói mẹ, đùng khóc đừng nháo, biết không?" Dương Tịnh nhẹ nhàng nói, vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ, phát hiện trên trán sưng đỏ một mảng, bình thường Đang Đang rất ngoan, hôm nay lại khóc lớn như vậy, chắc là ngã rất đau, Dương Tịnh đau lòng ôm cô bé.
"Dạ, mẹ ơi ngủ." Đang Đang nằm trong lòng Dương Tịnh, mới một giây sau đã ngủ luôn.
Việc Đinh Đinh Đang Đang đến làm gián đoạn chủ đề "ly hôn", về sau chắc chị Hoàng cũng không nói về chuyện này nữa, Dương Tịnh yên lòng, nếu chị Hoàng truy hỏi kỹ hơn, cô thật sự không biết phải trả lời như thế nào.
Giờ tan tầm buổi chiều, Dương Tịnh lại bắt đầu sầu não, bởi vì Đang Đang còn chưa tỉnh.
Dương Tịnh và Đinh Đinh mắt to trừng mắt nhỏ, làm sao đây?
"Mẹ, hay là đánh thức em gái dậy đi." Đinh Đinh nói.
Dương Tịnh nhìn Đang Đang ngủ say sưa, trên trán sưng đỏ, đau lòng gọi Đang Đang dậy, đồng nghiệp cũng ra về gần hết, chiều nay cô có mua thêm hàng hóa, buộc hết vào xe đạp.
Dương Tịnh ôm Đang Đang quay đầu xe, liền nhìn thấy cách đó không xa, một bóng dáng cao lớn đĩnh đạt, là Trần Chính.
Trần Chính một thân cảnh phục, soái khí bất phàm, bước chân vững vàng ở khu xưởng nhìn nhìn xung quanh, tựa như đang tìm kiếm gì đó.
"Cảnh sát Trần." Dương Tịnh gọi.
Trần Chính nghiêng đầu nhìn sang, hơi hơi mỉm cười, hướng phía bên này đi tới.
"Chú." Đinh Đinh kêu lên một tiếng.
Trần Chính sờ sờ đầu nhỏ của Đinh Đinh.
"Cảnh sát Trần, anh về khi nào thế?" Dương Tịnh hỏi.
"Về lúc chiều." Trần Chính nhìn Đang Đang đang nằm trong lòng Dương Tịnh, Dương Tịnh cười nói: "Giữa trưa không ngủ nên bây giờ ngủ rất say."

"Để tôi ôm cho." Trần Chính ôm lấy Đang Đang đang ngủ, nói: "Đi thôi."
Dương Tịnh hơi hơi giật mình, hỏi: "Anh tới đây là.."
"Tới tìm xe đạp."
Dương Tịnh lúc này mới ngượng ngùng, nói: "Thật ngại quá, do hôm nay phải lấy hàng nên mới mượn xe của anh."
"Không có gì đâu." Trần Chính ôm Đang Đang, nhìn thấy cục u sưng to trên trán, hỏi: "Đầu Đang Đang bị làm sao vậy?"
"Vừa rồi chạy chơi nhanh quá nên vấp ngã."
Trần Chính nhìn không nói lời nào.
Dương Tịnh xoay người đẩy xe đạp, Đinh Đinh cũng theo sau.
Trần Chính thả chậm bước chân chờ Dương Tịnh, hỏi thăm tình hình gần đây.
Dương Tịnh đặt Đinh Đinh lên ghế trước của xe đạp, cười nói: "Siêu thị Đinh Đang vừa mới khai trương hôm nay, sau này thế nào thì chưa biết được."
"Dù sao cứ bán trước đã, không sao đâu." Trần Chính nói.
Dương Tịnh cười: "Ừm." Dương Tịnh ngược lại hỏi: "Anh thì sao? Chuyện của anh giải quyết xong chưa?"
"Xong rồi." Trần Chính gật đầu đáp.
"Đúng rồi, chuyện Lý tổng lần trước, chính là Lý Phương Nguyên, tôi làm xong sổ sách, anh ấy đưa tôi 30 đồng, còn nói là giải quyết giấy tờ lần sau, chuyện này rất cảm ơn anh, nhờ có anh giới thiệu nên tôi mới có thể kiếm được tiền để mở siêu thị.

Tôi sẽ mời anh một bữa cơm xem như lời cảm ơn."
Khuôn mặt đơ của Trần Chính cuối cùng cũng lộ ra chút nhu hòa, hỏi: "Có thể đi xem phim không?"
Dương Tịnh nghĩ nghĩ, xem một bộ phim hình như chỉ tốn khoảng 3-4 hào, so với kiếm được 30 đồng thì đúng là không cần nói, vì thế gật đầu đồng ý: "Được."
Khi hai người đang nói chuyện thì Đang Đang cũng đã tỉnh, tay nhỏ dụi mắt, nhìn về phía Trần Chính, ngẩn ngơ kêu lên: "Chú sao?"
"Ừm." Trần Chính cười.
"Chú về rồi sao?"
"Đúng vậy."
Đang Đang lập tức quay đầu nhìn Dương Tịnh cười vui vẻ, nói: "Mẹ ơi, chú trở về rồi này." Giống như đã quên mất việc cái trán đang bị đau.

"Đúng vậy, đúng vậy, chú của con đã trở về." Dương Tịnh cười rộ lên.
"Dương Tịnh."
Dương Tịnh còn đang cười thì nghe được ai đó gọi tên mình.
Dương Tịnh, Trần Chính theo âm thanh nhìn qua, liền nhìn thấy một thanh niên cao cao gầy gầy đứng cách đó không xa, Dương Tịnh vừa nhìn thấy, bỗng nhiên trái tim trong lồng ngực đập mạnh "thình thịch, thình thịch", loại cảm giác này, tựa như mùa hè khi cô lên cao trung, trên đường về nhà đụng phải người con trai mình thầm mến, lúc ấy trong lồng ngực cũng đập thình thịch giống như bây giờ.
"Dương Tịnh." Người kia lại kêu lên tiếng nữa.
Lồng ngực phập phồng mãnh liệt.
Trần Chính quay đầu nhìn Dương Tịnh.
Dương Tịnh thẳng tắp nhìn về phía người đàn ông đang đứng trước cổng nhà trọ.

"
" Tào Quân Lượng! "Lúc này, Tần Khả Khả và một cô gái nữa từ phía trong đi ra cổng:" Tào Quân Lượng, anh làm gì..

"Tần Khả Khả cùng cô gái kia quay đầu thì nhìn thấy Dương Tịnh, bước chân dừng lại.
Dương Tịnh nhìn về phía cô gái xa lạ đang đứng bên cạnh người đàn ông, cô đột nhiên nhớ tới hôm đó Tần Khả Khả có gửi một bức thư, trên phong bì có ghi mấy chữ:" Tôn Tiểu Hồng "
Tôn Tiểu Hồng?
Dương Tịnh thầm đánh giá cô gái đứng cách đó không xa, từ khuôn mặt, thân hình, diện mạo đều tựa tựa Tôn Đại Hồng, cô gái này và Tôn Đại Hồng có quan hệ gì?
" Mẹ, chị gái kia gọi mợ là chị gái "Đinh Đinh đột nhiên chỉ vào cô gái nói.
Quả nhiên, cô gái Tôn Tiểu Hồng này chính là em gái Tôn Đại Hồng, nhưng mà cô ta đến đây làm gì? Còn Tào Quân Lượng là ai? Vì sao khi cô nhìn anh ta thì cảm xúc lại trở nên như vậy? Chẳng lẽ là bị cảm xúc của Dương Tịnh thật ảnh hưởng?
" Dương Tịnh.

"Tào Quân Lượng tiến bước định đi đến trước mặt Dương Tịnh.
Tôn Tiểu Hồng tiến lên, giữ chặt tay Tào Quân Lượng, nói:" Tào Quân Lượng, anh muốn làm gì? Anh đã đồng ý với em cái gì quên rồi sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận