"Dương Tịnh, cô cứ chờ đó!" Tần Khả Khả nghiến răng nghiến lợi mà nói, cô ta nổi giận đùng đùng dựng xe đạp lên, chỉ nghe tiếng "bụp", cúi đầu nhìn xuống thì thấy bàn đạp của chiếc xe cứ thế rớt ra, đinh ốc lăn lốc khắp nơi.
Hỏng rồi?
Tần Khả Khả cúi xuống nhặt bàn đạp dưới chân lên, tìm quanh bốn phía chỗ đống lúa mạch khô một lúc lâu nhưng vẫn không tìm thấy đinh ốc đâu, chiếc xe này là của nhà máy Lợi Dân, có hỏng hóc gì thì phải bồi thường tiền, Tần Khả Khả giận điếng người lớn tiếng mắng: "Mẹ nó, Dương Tịnh, cô là cái đồ yêu tinh hại người! Dương Tinh! Hồ ly tinh đáng chết!"
Mà lúc này, Dương Tịnh đã dẫn Đinh Đinh Đang Đang đi gần đến nhà trọ.
Trước cửa trọ có hai thanh niên đang đứng, một người là Trần Chính, một người khác là bạn anh tên Đại Quân, không biết hai người đang nói chuyện gì, vô cùng nghiêm túc, Đại Quân nhìn thấy Dương Tịnh xuất hiện ở đầu hẻm, liền nhìn Trần Chính, giọng điệu thiếu đòn nói nhỏ, Trần Chính hỏi: "Cái gì?"
"Cậu quay đầu lại sẽ biết.
"
Trần Chính quay đầu lại thì nhìn thấy Dương Tịnh.
Đại Quân lập tức phát ra tiếng cười ngả ngớn.
"Cậu đứng đắn chút cho tôi.
" Trần Chính quay đầu nhìn Đại Quân rồi quát.
Đại Quân lập tức im miệng.
"Chú.
" Lúc này, một âm thanh nho nhỏ đáng yêu truyền đến.
Trần Chính quay đầu, là Đang Đang, khuôn mặt lập tức thay đổi xoạt 360 độ, ngũ quan tuấn chỉnh nhu hòa hơn rất nhiều.
"Chú ơi!" Khi xác nhận người trước mặt là Trần Chính, Đang Đang dùng đôi chân ngắn của mình chạy như bay về phía anh, Trần Chính vô cùng tự nhiên khom lưng bế Đang Đang lên.
Đại Quân ở một bên nhếch miệng cười: "Ai da, Trần Chính, cậu mẹ nó nhìn xem này, cô nhóc này trông giống cậu thật đấy, nhìn xem đôi lông mày này.
.
"
"Cút!" Thấy miệng chó không mọc được ngà voi của Đại Quân liền lấy chân đạp một cái.
Cũng may Đại Quân động tác nhanh nhẹn, miễn cưỡng tránh được, da mặt dày đứng bên cạnh cười hắc hắc.
Trần Chính không để ý nữa, ngược lại nhìn Đang Đang, nhẹ nhàng hỏi: "Đang Đang, ăn cơm chưa?"
"Đang Đang ăn rồi, chú, hôm nay con ăn năm cục thịt!" Đang Đang gật đầu, chu cái miệng nhỏ, đôi mắt to tròn lấp lánh, rất đáng yêu, đôi tay nhỏ không tự chủ được mà khoa tay múa chân, một tay xòe ra ba ngón, một tay khác cũng xòe ra ba ngón.
"Đây là năm sao?" Trần Chính hỏi.
"Đây là, đây là.
.
" Đang Đang nhìn chằm chằm vào hai tay nhỏ của mình, đây không phải năm sao? Cô nhóc đếm lại lần nữa, sau đó âm thanh mềm mại nói: "Là sáu, chú, Đang Đang ăn sáu cục thịt.
"
Trần Chính cười.
"Không tệ, mới vừa dạy xong đã biết thực hành rồi, Đang Đang giỏi lắm.
" Dương Tịnh cười đi tới, khích lệ Đang Đang.
Đang Đang hì hì cười rộ lên, để lộ má lúm đáng yêu.
Dương Tịnh vươn tay ôm lấy Đang Đang từ trong ngực Trần Chính, hỏi: "Cảnh sát Trần, các anh ăn cơm rồi sao?"
"Anh ăn rồi.
" Đại Quân thò đầu ra nói.
Trần Chính liếc mắt nhìn hắn, Đại Quân lập tức rụt lại.
Dương Tịnh cười cười nói: "Cảnh sát Trần, không quấy rầy các anh nữa, Đang Đang, chào tạm biệt chú đi con.
"
"Chú, tạm biệt.
" Đang Đang nói xong, lại nói thêm một câu: "Chú, chú nhớ tìm con chơi nha.
"
Trần Chính cười: "Được.
"
Dương Tịnh ôm Đang Đang, nắm tay Đinh Đinh đi lên lầu hai.
Đại Quân đứng dưới lầu nhìn lên, tự nhủ nói: "Cô gái này đúng là xinh đẹp, nếu chưa có con thì tốt quá rồi, đáng tiếc.
" Vừa mới dứt lời liền thấy sắc mặt Trần Chính trầm xuống, anh ta lập tức câm miệng, đang ngượng ngùng không biết làm sao thì Tần Khả Khả tay cầm chân bàn đạp, đẩy xe đạp xuất hiện.
"Khả Khả, sao vậy?" Đại Quân hỏi.
Trần Chính nghe tiếng thì quay sang nhìn.
"Chân bàn đạp bị rơi ra, mấy đinh ốc cũng lăn mất không tìm thấy.
" Tần Khả Khả nói, nhìn về phía Trần Chính: "Trần Chính, chỗ anh có thừa đinh ốc không?"
Ở thời đại này xe đạp được sử dụng khá phổ biến, các tính năng của xe đạp cũng tương đồng nhau, Trần Chính nhìn chiếc xe trước mặt, giá khoảng 200 đồng, linh kiện thông dụng, chỉ nhìn lướt qua rồi nói: "Có, tôi đi lấy, rồi để Đại Quân sửa giúp cô.
"
"Sao anh không sửa?" Tần Khả Khả hỏi.
"Sửa xe là sở trường của Đại Quân.
" Trần Chính nói.
Đại Quân nhanh nhảu tiếp lời: "Đúng vậy, đây là sở trường của anh.
"
"Chuyện này, em.
.
"
Không đợi Tần Khả Khả nói xong, Trần Chính đã đi hai ba bước lên lầu hai, lấy đinh ốc và dụng cụ, lúc bước ra khỏi phòng, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía phòng đối diện, phòng Dương Tịnh đã đóng chặt, Trần Chính nhìn một lát, sau đó cầm đinh ốc xuống lầu.
"Đại Quân, anh biết sửa sao?" Dưới lầu Tần Khả Khả hỏi lại lần nữa.
Đại Quân cường điệu đáp: "Anh biết.
".
Sau đó cầm linh kiện bắt đầu chỉnh.
Trần Chính đi xuống ném cho Đại Quân mấy viên đinh ốc rồi nhanh chóng xoay người lên lầu hai.
Trong sân chỉ còn lại Tần Khả Khả và Đại Quân la hét ầm ĩ, bị một khách trọ ra mắng một hồi thì hai người mới chịu im miệng, lúc này Dương Tịnh nghe tiếng ồn ào, mở cửa phòng nhìn xuống phía dưới.
Tần Khả Khả đối với Dương Tịnh như có thần giao cách cảm, cô ta ngẩng đầu lên liền hung hăng liếc xéo Dương Tịnh một cái.
Dương Tịnh nhìn cô ta rồi cười nhạt, làm cô ta tức đến dậm chân.
"Lại sao nữa?" Đại Quân không kiên nhẫn hỏi.
Tần Khả Khả lúc này cũng không còn tâm trạng mà đứng đó, vứt Đại Quân một mình ngoài sân còn mình thì đi lên lầu.
"Này, sao lại bỏ đi thế hả?" Đại Quân hỏi.
Tần Khả Khả chạy nhanh lên lầu hai, đứng trước mặt Dương Tịnh, nghiến răng nghiến lợi: "Tôi về phòng viết thư! Viết cho bạn tốt của tôi!" Vẻ mặt cô ta lúc này như thể chỉ cần cô ta viết bức thư kia thì Dương Tịnh sẽ biến mất mãi mãi khỏi thế gian vậy.
Dương Tịnh cũng không để ý đến cô ta, bưng thau quần áo vừa giặt lên tầng thượng phơi.
Tần Khả Khả "hừ" một tiếng, chạy nhanh về phòng mình, "Rầm" đem cửa đóng lại.
Đại Quân vùi đầu sửa xe, ngoài miệng nói thầm một câu: "Hừ cái gì mà hừ, Dương Tịnh người ta còn chẳng thèm chấp nhặt với cô, hừ cái quỷ gì.
" Nói xong liền ngẩng đầu nhìn về phía Dương Tịnh, lắc lắc đầu, Dương Tịnh mà chưa có con thì đúng là quá thích hợp với Trần lưu manh bạn anh, trai tài gái sắc trời sinh một đôi, đáng tiếc, đáng tiếc, haizzz.
Dương Tịnh đâu có biết Đại Quân dưới sân trong lòng tiếc nuối thở dài, cô bây giờ chỉ biết là hôm nay Đinh Đinh Đang Đang chơi đùa cả buổi sáng làm cho quần áo bẩn hết, phơi dưới trời nắng như thế này rất nhanh khô, hai đứa cũng không thể mặc quần áo bẩn đến trường được, không thể để chủ nhiệm ghét bỏ.
Cho nên lúc này Dương Tịnh chọn tầng thượng cao nhất để phơi quần áo, vừa mới bước lên liền nhìn thấy Trần Chính.
Miệng Trần Chính đang ngậm điếu thuốc, khom lưng vớt từ trong thau nhựa màu đỏ một cái quần màu xanh lục và một cái ga trải giường, dùng tay vắt khô, cánh tay mạnh mẽ rắn chắc dùng lực, đến khi ráo nước thì rũ mạnh một cái, sau đó đem vứt lên dây, ánh mắt thoáng qua liền nhìn thấy Dương Tịnh mở cửa tầng thượng, Trần Chính nhanh chóng duỗi tay lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, dụi đầu thuốc đang cháy xuống cột đá bên cạnh.
Dương Tịnh cười đi tới chào hỏi: "Cảnh sát Trần, giặt ga trải giường à.
"
"Ừm.
" Trần Chính giũ tấm ga ra phơi.
Trần Chính không nói lời nào, Dương Tịnh cũng không có gì để nói.
Để phòng ngừa gió to làm bay quần áo nên khi phơi Dương Tịnh dùng móc để kẹp lại.
"Dương Tịnh.
" Lúc này, Trần Chính lên tiếng.
Dương Tịnh quay đầu nhìn.
Trần Chính chỉnh lại ga trải giường trên dây, rồi nói: "Nghe nói cô làm kế toán?"
"Phải.
" Dương Tịnh gật đầu, đời trước cô là nhân viên xuất sắc của phòng tài vụ: "Làm sao vậy?"
Trần Chính vừa chỉnh ga giường vừa nói: "Bạn của tôi ở nông thôn tới, mới thành lập một công xưởng nhỏ, là lò gạch, đang cần người có thể tin tưởng được phụ giúp việc tính toán.
"
"Tính toán sổ sách sao?" Dương Tịnh hỏi.
Trần Chính nhìn về phía Dương Tịnh nói: "Cũng không khác biệt lắm, xong việc thì giao tiền luôn, mười lăm đồng, đúng lúc cô cũng có kinh nghiệm việc này, nếu cô muốn làm tôi sẽ báo lại cho cậu ấy.
"
Giao tiền ngay, mười lăm đồng? Mười lăm đồng thì cô có thể mua quần áo mới cho Đinh Đinh Đang Đang, đủ tiền ăn cho ba mẹ con trong nửa tháng.
Dương Tịnh vừa nghe xong thì trong lòng tức khắc vui vẻ, bước về phía trước hai bước: "Tôi đồng ý, vậy tôi làm sao để liên hệ được với bạn anh?"
"Khi nào cô rảnh?" Trần Chính cuối cùng cũng kéo bằng phẳng ga trải giường, quay đầu hỏi.
"Ngày mai, vừa hay ngày mai tôi được nghỉ.
"
"Được, vậy mai tôi dẫn cô đến xưởng cậu ấy nhìn xem, tham quan một chút, giấy tờ có thể mang về nhà làm.
" Trần Chính nói.
"Cảm ơn, cảnh sát Trần, thật sự rất cảm ơn anh đã đối xử tốt với chúng tôi.
" Dương Tịnh thật lòng nói, lộ ra nụ cười hết sức xán lạn giữa mùa hè nắng gắt, làm cho người ta như lạc vào cánh đồng mát mẻ dễ chịu.
Trần Chính duỗi tay vuốt ve cái ót vài cái, vẻ mặt hơi ngượng nói: "Không có gì, vì nhân dân phục vụ.
"
"Cảnh sát Trần là người tốt, là cảnh sát hết lòng nhân dân.
" Dương Tịnh nói.
Trần Chính cười cười: "Không đến mức đó.
"
Hai người hàn huyên vài câu, quần áo cũng phơi xong, vì thế cùng nhau xuống lầu, vừa lúc gặp phải Tần Khả Khả đi gửi thư.
Tần Khả Khả nhìn thấy Dương Tịnh và Trần Chính đang ở cùng nhau, hai mắt như bốc hỏa, cô ta nổ lực kiềm chế lửa giận, không muốn thất thố trước mặt Trần Chính, cười nhìn về phía anh nói: "Trần Chính, đi phơi quần áo sao?"
Trần Chính gật đầu, sau đó hỏi: "Đại Quân sửa xe xong chưa?"
"Sửa xong rồi.
" Tần Khả Khả đáp.
"Vậy được rồi.
"
Tần Khả Khả và Trần Chính nói chuyện, còn Dương Tịnh thì bưng thau đồ đi về phía phòng mình, lúc nãy cô thoáng nhìn thấy phong thư trên tay Tần Khả Khả có ghi mấy chữ: Tôn Tiểu Hồng.
Tôn Tiểu Hồng là ai? Cô không hề có bất cứ ký ức gì về người này, có quan hệ gì với Tôn Đại Hồng sao? Dương Tịnh có hơi rối rắm, đẩy cửa vào phòng mình, lúc này Đinh Đinh Đang Đang đã ngủ say, hai đứa nhóc này so với lúc tỉnh càng ngoan ngoãn hơn.
Dương Tịnh cúi người, hôn lên khuôn mặt nhỏ của hai đứa nhỏ, dọn dẹp một lát, sau đó nằm bên cạnh Đinh Đinh, nghĩ đến công việc cảnh sát Trần giới thiệu, nghĩ đến tiền công mười lăm đồng, cái này có thể giải quyết được những lo lắng trước mắt.
Dương Tịnh nghĩ nghĩ rồi dần dần ngủ thiếp lúc nào không hay.
Khi tỉnh lại thì vội vội vàng vàng mang Đinh Đinh Đang Đang đến trường.
Hai đứa nhỏ quả thực hiểu chuyện, nhìn về phía Dương Tịnh vẫy vẫy tay, để bọn nhỏ ở đây làm cô yên tâm rất nhiều, cô cũng cười vẫy tay lại, sau đó nhanh chóng đi về phía phòng tài vụ, bắt đầu làm việc.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...