Ký Sự Những Năm 80


Editor: Jann.
Beta: Purple.
Trần Chính?
Thật sự là Trần Chính, Cảnh sát Trần,.
“Cảnh sát Trần.” Dương Tịnh ngạc nhiên hỏi: “Thật sự là anh, tôi còn tưởng là Đang Đang nhận nhầm người, không nghĩ tới thật sự là anh, sao anh lại ở chỗ này?”
Dương Tịnh? Trần Chính bỗng chốc sững sỡ, sau đó mới nhớ đến ngày hôm qua mẹ anh có nói tầng hai có một khách nữ mới đến thuê phòng, lớn lên trắng trẻo xinh đẹp, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng đã có hai đứa nhỏ, rất vất vả, hóa ra khách trọ nữ này là Dương Tịnh.
“Tôi ở chỗ này.” Trần Chính thành thật trả lời.
Dương Tịnh cười: “Thật là khéo, bọn tôi cũng ở chỗ này.”
“Chủ nhiệm.” Thừa dịp đoạn đối thoại của hai người dừng lại, giọng nói mền mại của Đang Đang lập tức truyền đến.
Trần Chính cúi đầu xuống, thấy cô bé duỗi tay nhỏ túm vạt áo của anh.
“Chủ nhiệm, chú đi đâu vậy?” Đang Đang ngẩng đầu nhỏ lên, phát âm không rõ hỏi: “Mấy ngày nay chú đi đâu vậy?”
Câu hỏi này làm Trần Chính ngẩn người.
Đang Đang nhớ Trần Chính như vậy làm Dương Tịnh thấy hơi ngại ngùng, cô ôm lấy Đang Đang sửa lại: “Chú ấy không phải chủ nhiệm, chú ấy là cảnh sát, về sau không nên gọi là chủ nhiệm nữa, gọi, gọi, gọi anh.”
“Anh?” Trần Chính nhướng mày nhìn về phía Dương Tịnh hỏi: “Cô thấy tôi nhỏ hơn cô sao?”
“Gọi chú.” Dương Tịnh hơi lúng túng, nhanh chóng sửa lại cách xưng hô, rồi nhìn về phía Đinh Đinh, nói: “Mau gọi chú.”
Đinh Đinh lập tức dùng giọng nói còn mang theo hơi sữa gọi: “Chú khỏe.”
Nghe Đinh Đinh kêu, Đang Đang cũng kêu theo: “Chú khỏe”
“Vậy là được rồi.” Dương Tịnh cười nói.
Trần Chính bất đắc dĩ cười, sau đó vươn tay sờ khuôn mặt nhỏ của Đang Đang.

Đang Đang lập tức vui vẻ cười rộ lên, chợt lộ ra chiếc răng hình hạt gạo, trông rất đáng yêu.
“Trần Chính!” Lúc này, cửa phòng cách vách bị mở ra, Tần Khả Khả thò đầu ra: “Trần Chính.”
Trần Chính nhíu mày quay đầu.
“Còn đánh mạt chược nữa hay không?” Tần Khả Khả hỏi.
Trần Chính không để ý đến Tần Khả Khả, anh quay đầu nhìn về phía Dương Tịnh.

Dương Tịnh ngay lập tức mỉm cười: “Chúng tôi cũng phải đi đây, Đinh Đinh, Đang Đang nói tạm biệt chú đi.”
“Tạm biệt chú.” Đinh Đinh, Đang Đang cùng nhau nói.
“Tạm biệt.” Trần Chính lại sờ đầu Đang Đang, Đang Đang chỉ vào đối diện nói: “Chú ơi, phòng của bọn cháu ở đằng kia, chú nhớ tìm cháu chơi nha.”
“Được, sẽ tìm cháu chơi.” Trần Chính bật cười đồng ý.
“Nhanh lên, phiền chết mất.” Tần Khả Khả lại giục, câu “phiền chết mất” là quay về phía Dương Tịnh nói.
“Dì mới phiền.” Đinh Đinh lập tức ném trả lại một câu.
“Không được nói lung tung.” Dương Tịnh nhỏ giọng quở mắng.
Đinh Đinh không nói gì nữa.
Trần Chính nhìn Dương Tịnh ôm Đang Đang với Đinh Đinh xuống tầng, sau đó mới xoay người đi vào phòng Tần Khả Khả, trong phòng có bốn năm người đàn ông, đang ngồi đánh mạt chược.
“Lão Trần, làm gì thế?” Một người đàn ông hỏi.
Trần Chính không trả lời mà hỏi lại: “Mấy người sao lại đánh mạt chược ở chỗ này?”
“Đến phòng của cậu thì cậu không cho, ngoài phòng của cậu ra thì chỉ có phòng của Khả Khả là sạch sẽ, không đến chỗ này thì đến chỗ nào? Hơn nữa, là Khả Khả cho chúng tôi đến.” Người đàn ông vừa nói xong, lập tức chuyển đề tài: “Trần lưu manh, có phải cậu để ý cô gái ở đối diện hay không?”
“Cái gì mà cô gái với không cô gái! Người ta đã là mẹ của hai đứa bé rồi có được hay không?” Tần Khả Khả sửa lại cho đúng, còn nhấn mạnh thêm một lần nữa: “Mẹ của đứa nhỏ!”
Trần Chính nhìn cô ta một cái rồi hỏi: “Sao hôm nay cô không đi làm?”
“Hôm nay tôi xin nghỉ.” Tần Khả Khả trả lời.
“Ê, Trần Chính, cậu đánh mạt chược không? Tôi nhường chỗ cho cậu.”
“Không đánh.” Trần Chính đứng dậy từ chối: “Mọi người đánh đi, tôi đi đồn cảnh sát một chuyến.”
“ Ai da, khó khăn lắm Khả Khả mới nghỉ một hôm, cậu đi đồn cảnh sát làm gì chứ.” Có người ám muội nói một câu.
Tần Khả Khả xấu hổ lập tức phản bác: “Mọi người nói bậy bạ gì thế.”
Trần Chính cũng không để ý cho lắm, anh trở lại phòng mình, hai ba lần thay đồng phục, sau đó xuống tầng leo lên xe đạp đi đến đồn cảnh sát.
Cùng lúc đó, Dương Tịnh , Đinh Đinh, Đang Đang đã đi đến Xưởng thực phẩm Lợi Dân, Dương Tịnh cất bước đi vào văn phòng, còn Đinh Đinh, Đang Đang thì gấp thuyền nhỏ bằng giấy gói kẹo ở dưới tán cây ngô đồng đối diện với văn phòng.

Dương Tịnh vừa mới dạy bọn họ cách gấp thuyền giấy, nên lúc này hai đứa nhỏ đang hết sức chuyên tâm gấp thuyền.
“Anh trai, phía dưới gấp như nào, em quên mất rồi.”
“ Ai da, mặt trên em cũng gấp sai rồi.”
“Vậy anh gấp một cái để em nhìn.”

“…..”
Dương Tịnh vào văn phòng, liếc mắt nhìn hai đứa nhỏ qua ô cửa sổ, mỉm cười trìu mến rồi ngồi vào bàn làm việc của mình, chỉ chốc lát sau các đồng nghiệp khác cũng lần lượt đi vào.
Dương Tịnh nhiệt tình chào hỏi từng người một.
Có thể là do Dương Tịnh lớn lên xinh đẹp, dáng người tốt, lại khiêm tốn niềm nở nên ấn tượng của mọi người đối với cô khá tốt.

Khi cô chào hỏi mọi người thì mọi người cũng mỉm cười đáp lại, dù sao thì lớn lên xinh đẹp cũng là một loại ưu thế.
Ngay cả kế toán Trương khi đi vào cũng lộ ra nụ cười khó có được.

Đặc biệt là khi nhìn thấy thành quả công việc buổi sáng của Dương Tịnh, không nói chữ viết xinh đẹp ngay ngắn, sỗ liệu cũng rõ ràng vừa nhìn là hiểu ngay.

Khiến cho người làm kế toán nhiều năm như bà, cũng nhịn không được phải lau mắt nhìn cô gái nhỏ trước mặt, kìm lòng không được mà khen với mọi người: “Mọi người cần phải học tập Dương Tịnh nhiều hơn.”
Dương Tịnh lập tức khiêm tốn: “Không không không, không thể học tập tôi được, kế toán Trương, những thứ này đều là hôm nay chị Hoàng dạy cho em, em chỉ là máy móc làm theo sách vở thôi ạ.” Một câu này khiến cho chị Hoàng vui vẻ không thôi, thầm nghỉ cô gái nhỏ này không tồi, sẽ được việc.
Kế toán Trương cũng nhân dịp khen chị Hoàng vài câu.
Chị Hoàng được tâng bốc nên trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Vì thế khi kế toán Trương đi, chị Hoàng chủ động nói: “Dương Tịnh này, em đã lấy đồng phục và hộp đựng cơm chưa?”
“Đồng phục và hộp đựng cơm sao?” Dương Tịnh ngẩn người hỏi.
“Vừa nhìn là biết em chưa lấy rồi, em chờ ở đây, chị đi lấy giúp em.” Chị Hoàng chủ động nói.
Trước lúc tan ca chiều hôm đó, chị Hoàng đưa cho Dương Tịnh một bộ đồng phục mới tinh áo ngắn tay màu trắng, kết hợp với một chiếc quần dài màu xanh, đúng là để mặc ở văn phòng.

Mặc dù so ra thì kém hơn bất kỳ bộ quần áo nào từng ở trong tủ của cô, nhưng ở thời đại này vẫn rất thời thượng.
Còn một món đồ nữa là hộp đựng cơm, Xưởng thực phẩm Lợi Dân là xưởng làm thực phẩm, sao có thể không bao ăn được? Bao ăn một suất giữa trưa, chỉ là số lượng phiếu có hạn, ăn nhiều thì phải đưa tiền.

Chị Hoàng nhỏ giọng nói cho Dương Tịnh biết, miệng ngọt một xíu là những cô phát cơm sẽ cho thêm bánh bao lớn, ngoài ra hai xu có thể mua hai lạng gạo.

Chỉ có điều buổi tối nhà ăn sẽ không bao ăn, trừ khi tăng ca nếu không đều phải trả tiền.

Dương Tịnh cầm quần áo và hộp đựng cơm rồi cảm ơn chị Hoàng, quá tốt rồi, có thể tiết kiệm tiền quần áo với giảm bớt tiền cơm, còn có thể bổ sung dinh dưỡng cho Đinh Đinh và Đang Đang.
Chị Hoàng chỉ cười không nói gì.
Ngày hôm sau lúc tan ca giữa trưa, Dương Tịnh dặn dò Đinh Đinh và Đang Đang chờ dưới gốc cây ngô đồng thêm một lát, còn bản thân thì đi theo các đồng nghiệp xếp hàng lấy cơm.

Khi đến cửa nhận cơm, Dương Tịnh cứ gọi chị, dì phát cơm vui vẻ sau đó cho cô một cái bánh bao thêm hai lạng cơm.

Dương Tịnh lập tức cười cảm ơn.
Sau đó cô bưng hộp đựng cơm ra khỏi nhà ăn, nói là hộp đựng cơm, nhưng thật ra là cái chén sứ trắng hai tầng siêu lớn.
Dương Tịnh cầm hộp cơm vẫy vẫy tay với Đinh Đinh, Đang Đang, tiếp theo lại chỉ chỉ cửa, hai đứa nhỏ ngầm hiểu ý, mỗi người ôm một chai nhựa không chân ngắn chạy ra ngoài xưởng.
Chai nhựa không này là hôm qua khi Dương Tịnh đi theo kế toán Trương kiểm đếm hàng hóa đã xin của một chị gái, cô nói là để về đựng dầu ăn các thứ, chị gái kia lập tức cho cô ba cái.

Dương Tịnh cầm trở về, buộc một sợi dây thừng nhỏ ở miệng chai, đổ hơn nửa bình nước sôi để nguội vào trong, để cho Đinh Đinh, Đang Đang uống.

Đinh Đinh, Đang Đang thấy đồ mới nên đeo trên lưng không rời.
Lúc này Dương Tịnh vừa đi vào ngõ nhỏ.
Đinh Đinh, Đang Đang nói đã uống hết bình nước rồi.
“Wow! Giỏi quá!” Dương Tịnh mỉm cười nói: “Đi, về nhà ăn móng héo.”
“Mẹ ơi, móng heo là gì vậy ạ?” Đang Đang ngây ngô hỏi.
Đinh Đinh cũng chưa được ăn bao giờ.
Dương Tịnh dùng ánh mắt đồng tình nhìn hai đứa: “Hai đứa thật đáng thương.”
“Mẹ ơi, mẹ nói sai rồi, bọn con là đáng yêu.” Đinh Đinh sửa lại cho Dương Tịnh.
Dương Tịnh bị chọc cười: “Đúng vậy, chúng ta đều đáng yêu, chúng ta siêu đáng yêu.”
“Siêu đáng yêu!” Đinh Đinh phụ họa theo.
“Cực kỳ cực kỳ đáng yêu!” Đang Đang ngọt ngào nói thêm.
“Đúng vậy.” Dương Tịnh đồng ý, có thể là do bị Hàn Thục Cầm chèn ép, sai khiến, nên Đinh Đinh, Đang Đang thích ứng với hoàn cảnh mới rất nhanh, cũng thích nói chuyện hơn.

Dương Tịnh không khỏi nghĩ, quả nhiên là con trai và con gái của cô, nên tố chất tâm lý rất mạnh mẽ.
“Đi nhanh một chút.” Dương Tịnh cầm túi mang theo hộp đựng cơm đi ở phía trước.
Đinh Đinh, Đang Đang lẽo đẽo theo ở phía sau.
Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng leng keng của chuông xe đạp, ba người cùng quay lại nhìn.

“Chủ… Chú!” Đang Đang nhanh mồm nhanh miệng, mới kêu được một chữ “chủ”, lập tức sửa lại thành “chú”.
“Chú, chú về rồi!” Đinh Đinh hay nói hỏi.
Dương Tịnh cũng mỉm cười: “Cảnh sát Trần, anh cũng tan làm à?”
“Ừm.” Trần Chính chân dài chống xuống đất, dừng xe đạp lại, vươn hai tay về phía Đang Đang: “Đến đây nào.”
Đang Đang nhanh chóng chạy lại.
Trần Chính xoay người ôm Đang Đang ngồi lên thành xe đạp, chân đạp một cái, xe đạp lập tức đi vào đại viện, Đang Đang vui vẻ cười khanh khách.
Đinh Đinh thấy vậy chạy đuổi theo: “Em gái.”
Dương Tịnh cầm túi đi theo sau, lúc Trần Chính dừng xe đạp lại thì ôm Đang Đang xuống.

Trần Chính sờ đầu nhỏ của Đang Đang, lúc này Đang Đang ghé vào ngực Dương Tịnh khoe: “Mẹ, vừa nãy con được bay lên, vù vù.”
“Vù vù là người hay nói khoác.” Đinh Đinh trêu chọc.
Dương Tịnh vui vẻ cười rộ lên.
Trần Chính cũng cười khẽ, ánh mắt chuyến đến trên người Dương Tịnh mới phát hiện hôm nay cô rất khác, khắc hẳn với hình ảnh lúc trước anh nhìn thấy.

Hôm nay cô mặc áo ngắn tay màu trắng, lộ ra hai cánh tay thon dài trắng nõn.

Trần Chính men theo cánh tay của cô nhìn lên, đập vào mắt là khuôn mặt trắng trẻo của cô, đôi môi hồng hào căng mọng, chiếc mũi thẳng tắp, đôi mắt lấp lánh ánh nước trong trẻo sáng ngời, đặc biệt là lúc cô hơi mỉm cười, vừa sinh động lại có cảm giác xinh đẹp mê người.
“Mẹ ơi, con đói bụng.” Đinh Đinh bất ngờ nói chuyện kéo tâm trí của Trần Chính trở về.
Dương Tịnh ôm Đang Đang nói: “Cảnh sát Trần, cảm ơn anh, Đinh Đinh, đi thôi, chúng ta lên tầng.”
“Được.” Cảnh sát Trần dời ánh mắt.
Dương Tịnh đang ôm Đang Đang đi lên lầu, đúng lúc gặp phải Tần Khả Khả đang xuống lầu.

Tần Khả Khả đi tới trước mặt cô, nhìn một lát mới gọi: “Dương Tịnh.”
Dương Tịnh quay đầu nhìn cô ta: “Làm sao vậy?”
“Cô đúng là dạy mãi không sửa.” Tần Khả Khả nói.
Dương Tịnh nghe thì sững sờ, dạy mãi không sữa? Cái gì mà dạy mãi không sửa? Cô vội vàng hỏi lại: “Tần Khả Khả, cô có ý gì?”
“Trong lòng cô tự biết!” Tần Khả Khả nổi giận đùng đùng xuống lầu: “Cứ chờ xem, cô không vui mừng được bao lâu nữa đâu!”
Có ý gì vậy? Dương Tịnh đầu óc mơ hồ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận