Ký Sự Ngày Mùa Hè Mát Lạnh


Nhà người đàn ông nọ ở một khu chung cư cũ, Tần Thanh và Tần Thành ra khỏi tàu điện ngầm phải bắt thêm một chuyến xe buýt nữa mới tìm được.

Năm đó cha anh ta chuyển ngành cũng coi như đúng lúc, ông ấy xuất thân là giáo viên, quen biết nhiều người làm công tác văn hóa nên mối làm ăn cũng nhiều, nào là thầy cô cấp trên rồi anh em đồng môn, vậy nên việc làm ăn từ lúc bắt đầu đã khá thành công.

Có thể là do sau khi ngoại tình suy nghĩ thoáng hơn hoặc cũng có thể hồi đó bị ảnh hưởng bởi tư tưởng thời đại mới, trong trí nhớ của anh ta, cha mình dường như không khi nào không có tình nhân, ngoài những lần qua lại chớp nhoáng gặp dịp thì chơi, còn lại những tình nhân giữ mối quan hệ lâu dài có khi lên đến ba người cùng một lúc, họ lại có thể ở chung một cách hòa thuận, cha anh ta còn lấy đó làm tự hào.

Ông ấy tự nhận là mình đã rất chiếu cố đến họ, một người tình của ông bán bảo hiểm, ông bèn mua bảo hiểm cho cả nhà và tất cả công nhân trong trong công ty; có người mở nhà hàng, ông ấy mời khách cũng chỉ đến mỗi nhà hàng đó; có người lại muốn làm ăn, ông ấy liền tiện tay dạy dỗ, dạy người đó cách mở rộng quan hệ, dạy cách giao tiếp với công thương thuế vụ v.v…
Về phần mẹ anh ta thì… chấp niệm của bà ấy chính là giữ vững cuộc hôn nhân này, ngôi nhà này.

Anh ta từng nghe mẹ mình nói rất nhiều lần rằng “Có chết cũng không ly hôn! Sẽ không để cho ông ấy sống thoải mái!”
Anh ta cứ cho rằng mẹ có tư tưởng cổ hủ, dù hôn nhân không hạnh phúc cũng không chịu ly hôn, giờ mới phát hiện thì ra mình không hiểu gì về thế giới thật sự của cha mẹ.
Mỗi buổi trưa, anh ta đều phải trở về từ công ty, đẩy mẹ đi tản bộ.
Giữa thập niên 90, trong một lần cổ phiếu mất giá, công việc làm ăn của cha anh ta bị ảnh hưởng nghiêm trọng, trong nhà chỉ còn lại ba căn hộ.

Cha anh ta lấy số tiền tiết kiệm cuối cùng mua nhà để chuẩn bị cho anh ta lập gia đình, sau này mọi người sẽ ở cùng nhau.

Thế nhưng đến lúc ông ấy bị ung thư não họ phải bán căn nhà đó đi để lấy tiền chữa bệnh.

Có lẽ… đây chính là nguyên nhân khiến người bạn gái đầu tiên chia tay anh ta, tiêu chuẩn sinh hoạt giảm mạnh, gia đình không thể giúp được bất cứ thứ gì, ngược lại trở thành gánh nặng.
Lần này mẹ sinh bệnh, anh ta cũng đã chuẩn bị bán nhà nhưng bà chết sống không chịu, nói đây là tài sản cuối cùng trong nhà để lại cho anh ta, bệnh của bà trị không hết thì khỏi trị.

Chỉ có điều mẹ lại tốn rất nhiều tiền mua mấy thứ như bùa chú, tràng hạt và tượng Phật, hơn nữa còn có xu hướng càng tiêu càng nhiều.

Không phải anh ta tiếc tiền nhưng nếu số tiền đó tốn vào việc chữa bệnh, anh ta sẽ không có ý kiến, còn tiêu tiền kiểu thế kia khác gì ném tiền qua cửa sổ?
Anh ta định tìm người tới nhìn một chút, đánh tan ý nghĩ của mẹ để bà đừng dồn tinh lực vào mấy chuyện này, vui vẻ hạnh phúc sống những ngày tháng còn lại chẳng phải được rồi sao?
Lần này anh ta không quá tin tưởng đối với nữ sinh viên sắp đến kia, nếu Hứa đại thần chịu tới nói không chừng còn có tác dụng hơn.

Bất quá anh ta cũng không có ý định đắc tội Hứa đại thần, nếu người ta đã nói để sư muội mình tới thì cứ tới thôi, nhìn một cái cũng chẳng mất gì.
Buổi trưa, anh ta tản bộ cùng mẹ dưới vườn hoa, từ rất xa đã trông thấy nữ sinh viên nọ và một người bạn nữa đã đến rồi.
“Chúng tôi ở đây, hai người lại đây đi.” Anh ta nói vào điện thoại.

Người mẹ ngồi trên xe lăn, sau khi nghe vậy bèn hỏi: “Là ai vậy?”
Anh ta không muốn nói cụ thể mọi chuyện cho mẹ bèn dỗ bà: “Là thực tập sinh năm nay của công ty, nói muốn đến thăm mẹ.”
“À.” Người mẹ liền không quan tâm, chỉ ngẩn người im lặng nhìn bồn hoa.
Trước đây mẹ rất hay nói, rất thích trò chuyện cùng hàng xóm nhưng mà giờ anh ta cố ý đưa bà ra ngoài, bà lại chẳng để ý tới ai.
Nhìn thấy đối phương, Tần Thành dừng lại, bảo: “Cậu qua đó hỏi đi, tôi ở đây chờ cậu.” Cậu nghĩ rằng Tần Thanh chỉ nói chuyện phiếm với người ta thôi, hỏi về việc lạ trong nhà người ta như kiểu phỏng vấn vậy.
Tần Thanh: “Lát nữa rất có thể sẽ phải lên lầu.”
Tần Thành gật đầu, nhìn cô đi qua đó, kế tiếp lại phát hiện cô còn cách cụ bà kia mấy mét đã thả chậm bước chân, chậm rãi vòng nửa vòng quanh bà ấy giống như đang quan sát.
Thế này là sao?
Người đàn ông nọ vì tránh cho mẹ bị phơi nắng giữa trưa nên đã cố ý đứng dưới bóng râm của tòa nhà.

Khi Tần Thanh đi tới đã nghiêm túc quan sát, thấy trên người bà cụ cái gì cũng chẳng có, nói gì tới quỷ con như lời anh ta nói.
Tần Thanh thầm xác định, đây có lẽ lại là một câu chuyện “trong lòng có quỷ” khác.
Cô đi đến trước mặt người đàn ông, anh ta ôm một chút chờ mong mà hỏi: “Cô có cần… lên lầu nhìn xem hay không? Tôi đưa chìa khóa cho cô.” Nói xong, anh ta đã lấy chìa khóa ra tới, “Cô tự đi lên đi, là căn số 29 lầu 7 tòa nhà 22.”
Tần Thanh lắc đầu: “Không cần.”
“À……” Người đàn ông nọ thất vọng nhét chìa khóa trở về, ỉu xìu hỏi cô, “Vậy cô có nhìn ra gì không?”

Tần Thanh khẳng định: “Cụ nhà không có việc gì.”
Thái độ của cô quá đương nhiên, anh ta vậy mà bị sự khẳng định của cô làm cho phát ngốc.
“…….

Nghĩa là sao?”
Tần Thanh thầm nghĩ dù sao mình cũng có một vị sư huynh là thần côn, lúc sư huynh xem tướng rất kiên định, mình cũng có thể! Chỉ cần đừng khẩu nghiệp như sư huynh là được.

“Trên người cụ nhà cái gì cũng không có.” Cô nói.
Khi thật sự có người bảo không có việc gì, người đàn ông nọ ngược lại không chắc lắm: “…..

Thật ư?”
Tần Thanh sửng sốt, lập tức hiểu ra, trong lòng có quỷ không chỉ mỗi mẹ anh ta mà ngay cả bản thân anh ta cũng “có quỷ”.
Cuối cùng, tại thời điểm Tần Thanh cho rằng không cần thiết ở lại thì người đàn ông đó vẫn khăng khăng dẫn cô và Tần Thành về nhà, để họ xem cẩn thận từng phòng một, sau khi được Tần Thanh một lần nữa khẳng định “cái gì cũng không có”, anh ta vẫn không quá tin tưởng, lúc đưa hai người họ ra ngoài còn nói: “Để hôm nào đó tôi lại đến gặp Hứa đại thần.”
Đây chính là hoài nghi năng lực của bọn họ.
Khi đứng chờ xe buýt, cả thể xác và tinh thần của Tần Thanh đều mệt mỏi, cô không ngờ để thuyết phục một người không muốn tin tưởng nhà mình không bị gì lại mệt đến như vậy.
Tần Thành từ lúc bắt đầu là thờ ơ và mờ mịt, đến lúc sau lại cảm thấy càng lúc càng kỳ quái.

Đây không giống phỏng vấn kỳ nhân dị sự mà ngược lại giống như mời thiên sư bắt quỷ hơn.
Cậu nhìn Tần Thanh bằng ánh mắt cổ quái: “Không phải cậu thật sự tin Hứa Hán Văn biết đoán mệnh đấy chứ?”
Hứa Hán Văn độc miệng, dân cư mạng tin tưởng anh ta thì nhiều chứ bạn học bình thường ai mà tin anh ta biết đoán mệnh? Mấy chuyện như coi bát tự ấy à, sinh viên khoa Lịch sử từng học Kinh dịch, Bát quái ai không thể đọc làu làu cả chương lớn? Nhưng ai lại thật sự xem trọng đâu? Hứa Hán Văn trong lúc viết luận văn có thể đến Tạ lăng ngâm cứu suốt hai năm lại kiêm luôn bán mộ địa, mọi người bội phục anh ta là vì thái độ nghiêm túc nghiên cứu và vận may kiếm thêm được một khoảng thu nhập nhưng không ai thật sự hâm mộ anh ta đi bán mộ địa! Nói tóm lại, nghiên cứu là nghiên cứu, chứ làm đến nỗi thật sự mê tín thì đúng là đầu óc choáng váng rồi.
Hứng chịu ánh mắt xem mình như đồ ngốc của Tần Thành, Tần Thanh lắc đầu đầy bất lực: “Không phải… Tôi sao lại tin anh ta được……”
Chẳng lẽ Tần Thanh đang diễn trò? Nhưng cô xem rất nghiêm túc mà.


Tần Thành dùng ánh mắt nghi ngờ, khó hiểu xen lẫn kỳ quái tập trung trên người Tần Thanh nhưng cô lười giải thích, cô chỉ muốn nhanh nhanh trở về gọi điện thoại kể cho Phương Vực nghe.
Phương Vực vẫn đang trong giai đoạn tĩnh dưỡng, tuy đã bắt đầu đi làm lại nhưng mỗi ngày anh chỉ ngồi trong văn phòng, cũng không tăng ca.

May mắn khoảng thời gian trước “chào hỏi” đồng nghiệp khá thành công nên anh nghỉ ngơi như vậy cũng không khiến mọi người trong công ty bất mãn, hơn nữa, anh sẵn lòng giúp người khác làm mấy chuyện lặt vặt nên rất được sự yêu mến của mọi người.

Nhận được cuộc gọi của bạn gái, nghe cô thì thầm kể khổ, giọng nói ỉu xìu khiến Phương Vực muốn bật cười.

Dù cô đi cùng Tần Thành nhưng có tâm sự vẫn tìm anh trút, thế nên anh không hề lo lắng họ sẽ nối lại tình xưa.

Triệu Lan Sơn đã từng cười nhạo anh: “Cậu không sợ hai người họ mỗi ngày chung trường chung lớp, sớm tối bên nhau, lửa tình lại bén à?”
Phương Vực cười tủm tỉm: “Dễ gì? So với Tần Thành, cô gái của tôi tất nhiên sẽ chọn tôi.” Kế tiếp lại nhẹ nhàng nhắc nhở một câu, “Giờ cậu càng lúc càng giống Ngụy Mạn Văn.

Lần trước gặp, cô gái của tôi cũng đã nói Ngụy Mạn Văn biến mất rồi mà cậu khi nào mới sửa tính lại vậy?” Nói khiến Triệu Lan Sơn chẳng còn tâm tình đâu mà đùa giỡn.
“Cậu thật là…… Hết chuyện để nói rồi sao!” Triệu Lan Sơn sao có thể không sợ hãi? Mỗi lần nghe Phương Vực nói vậy khiến tim anh ta thót cả lên, bây giờ sắp thành bệnh luôn rồi.
*
Phương Vực nhẹ giọng an ủi Tần Thanh: “Đừng bận lòng vì chuyện nhà người khác, theo như em nói đấy, họ chính là tự làm tự chịu.”
Tần Thanh chủ yếu là mệt tâm.

Tuy nhìn thấy ma quỷ không khiến cô nghĩ mình bất bình thường nhưng sau những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, đặc biệt là chuyện của huấn luyện viên và Triệu Lan Sơn, cô cho rằng mình có thể giúp đỡ người khác, hai lần trả giá đều được đáp lại khiến cô bắt đầu có niềm tin vào việc vận dụng năng lực này.
Thế nhưng hôm nay, niềm tin ấy đã tan biến vì Tần Thanh phát hiện ra một việc: chỉ có khi đối phương tin tưởng cô, cô mới có thể giúp được họ.
Tựa như hôm nay, người đàn ông kia thà rằng tin trong nhà thật sự có ma quỷ quấy phá chứ không muốn tin mẹ mình và gia đình đều rất an toàn, không có ác quỷ đòi mạng.
“Chỉ có khi rơi vào bất hạnh, con người mới có thể nghĩ lại.” Tần Thanh thở dài, nói, “Rốt cuộc em cũng đã hiểu ý nghĩa của câu này.”
Nếu người đàn ông kia và gia đình anh ta vẫn luôn hạnh phúc mỹ mãn, vậy có lẽ họ sẽ không bao giờ nhớ tới đoạn chuyện cũ bốn mươi năm trước, ít nhất là chính bản thân anh ta sẽ vĩnh viễn không biết.
Nhưng chính vì gia đình họ xảy ra chuyện không may, mẹ anh ta mới bắt đầu nghĩ lại, bắt đầu sợ hãi “quả báo” đến muộn.
“Đây chính là tòa án lương tâm.” Phương Vực nói, “Em biết vì sao người phương Đông có câu ‘con người trước khi chết thường nói lời thật lòng’ không? Ở phương Tây, thời điểm một người sắp qua đời sẽ có cha xứ thay người đó xưng tội, để người đó được lên thiên đường, đó là vì tử vong cũng là một loại bất hạnh, hơn nữa còn là nỗi bất hạnh kinh khủng nhất.”
“Anh không tin trên đời này có người hoàn toàn mất hết lương tri.” Phương Vực nói, anh cũng từng gặp rất nhiều người và việc chướng tai gai mắt nhưng anh không để trong lòng.


Triệu Lan Sơn nói đây là một dạng không tim không phổi, là đang cười nhạo anh nhưng Phương Vực biết mình chỉ là không thèm quan tâm mà thôi.
“Bất cứ ai cũng không thể sống cả đời trôi chảy, vô lo vô nghĩ.” Cho nên khi bất hạnh xảy ra chính là lúc con người bị lương tâm tra khảo.
“Vậy nên rốt cuộc thiện có thiện báo ác có ác báo?” Tần Thanh được Phương Vực nói cho bất an trong lòng đều tan thành mây khói.

Đúng, nếu đây thật sự là “quả báo” của cả nhà người đàn ông đó thì cô cũng không cần nhọc lòng.
Phương Vực giúp Tần Thanh “giải tỏa” hết tâm sự rồi mới cúp điện thoại, anh thầm thở dài trong lòng.

Những chuyện như thế này, về sau cô chắc chắn sẽ gặp càng lúc càng nhiều, bởi vì “khả năng đặc biệt” của cô, cô sẽ “thấy” càng nhiều việc bất bình hơn, nhiều hơn người khác một phần năng lực sẽ phải gánh nhiều hơn người khác một phần trách nhiệm.

*
Người đàn ông kia lúc sau lại chạy tới tìm Hứa sư huynh nhờ hóa giải, Hứa sư huynh nghiêm túc tính tính, nói với anh ta là vận mệnh đã như vậy thì không cần giãy giụa, nếu kiếp này không có phúc thôi thì tích phúc cho kiếp sau đi, vậy mà Hứa sư huynh bất ngờ không bị đánh, người nọ thật sự cùng mẹ anh ta làm việc thiện tích đức cho kiếp sau, ngay cả phần của người cha cũng làm thay.
Có điều có một lần bác sĩ khoa Phụ sản nghe chuyện đã bảo Hứa sư huynh đừng nói hưu nói vượn nữa, nếu làm hỏng danh tiếng của bệnh viện, họ sẽ đá anh ta ra khỏi đây, không cho tiếp tục ở lại!
“Cậu thế này vốn nên xuất viện về nhà lâu rồi, nếu chẳng phải giảng viên của cậu nói cậu xuất viện về không có cơm ăn, chúng tôi sẽ không để cậu ở đây chiếm một chiếc giường đâu!” Bác sĩ phát hỏa xong lại xoay qua nói với người đàn ông kia, “Cậu cũng đừng tìm loại người này coi bói nữa, tôi thấy mẹ cậu có thể là vì trong nhà xảy ra chuyện, có hơi bị rối loạn tâm thần, đến khoa Thần kinh của bệnh viện chúng tôi khám đi, kê thuốc uống là tốt nhất!”
Tần Thanh nghe nói xong thì xấu hổ không để đâu cho hết! Uổng cho cô học hành nhiều năm mà sao không nghĩ tới việc mẹ của người đàn ông kia có thể là bị bệnh chứ?
Người đàn ông kia đưa mẹ tới bệnh viện khám, lấy thuốc uống thế nhưng nửa năm sau, Tần Thanh nghe được từ chỗ Hứa sư huynh là người mẹ nhân lúc con mình vắng nhà đã nhảy lầu, chẳng những thế còn cố tình tìm về khu chung cư gần trường học mà ngày trước cha anh ta và người vợ cũ từng ở mà nhảy, vậy nên anh ta không thể tìm ra bà ấy sớm, khiến bi kịch xảy ra.

Hứa sư huynh biết được chuyện này là vì người đàn ông kia biết Hứa sư huynh biết xem phong thủy lại có cách móc nối với Tạ lăng, anh ta liền mời Hứa sư huynh đặc biệt tìm một khối mộ địa tốt cho người nhà.
“Chẳng phải đã nói uống thuốc sao?” Tần Thanh hỏi, “Hay là ung thư đau quá? Nghe nói ung thư gan rất đau.”
Hứa sư huynh lắc đầu: “Anh ta bảo đã để mẹ uống thuốc, mẹ anh ta cũng hứa sẽ uống, sau khi bà mất rồi mới phát hiện bà không uống, dưới gối đầu giấu đầy thuốc.” Ngừng một lát mới kể tiếp, “Nghe bảo là uống thuốc khó chịu, cả người nhẹ lâng lâng cứ như đang nằm mơ nên bà ấy không chịu uống.

Anh ta lại đang bận xem mắt, không để ý kỹ mẹ mình nên lúc bấy giờ mới xảy ra chuyện.”
Tần Thanh: “……”
“Dù sao thì người cũng đã đi rồi, nói gì cũng đã muộn.” Hứa sư huynh thở dài, “Anh ta nói với anh… Anh ta vẫn cảm thấy quả báo tới rồi, thiếu người ta hai mạng, cha mẹ anh ta đều đã trả mạng.”
Tần Thanh nghĩ có lẽ như vậy đối với anh ta mà nói…… sẽ dễ tiếp nhận hơn một chút, đã trả mạng rồi, anh ta sẽ không còn trách nhiệm gì nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận