Ký Sự Ngày Mùa Hè Mát Lạnh


Edit: Huyền
Beta: Thiên Sơn Đồng Lão
Không biết có phải tài xế xe cứu viện có kinh nghiệm hơn hay không, lúc anh ta lái đến một chỗ nào đó của quốc lộ thì thò đầu ra bên ngoài nhìn thoáng qua, sau đó trực tiếp chuyển hướng rời khỏi quốc lộ.
Bởi vì không cùng ngôn ngữ nên Tần Thanh không hỏi gì, cô cũng sợ gây thêm phiền phức nên ngồi im lặng như đóng đinh tại chỗ.
Xe chạy nhanh như bay, nhiều lúc Tần Thanh tưởng xe bị lật nhưng nó lại không lật, chỉ phóng cao lên rồi hạ xuống.

Tốc độ của bọn họ rất nhanh, dường như sẽ nhanh chóng tìm được người. 
Sự thật cũng giống vậy, khi nhìn thấy một bóng mờ tựa như tảng đá, Tần Thanh còn không phát hiện được đó chính là người mà bọn họ muốn tìm.
Tài xế đột nhiên dừng xe lại cách không xa tảng đá, không có sự chuẩn bị nên suýt chút nữa đầu của Tần Thanh đã đập vào kính chắn gió, nhưng cô nhảy xuống xe rất nhanh rồi chạy tới bên tài xế vì đoán ra bọn họ đã tìm được người!
Suýt chút nữa cô đã xuống phía dưới nhưng sau đó cô phát hiện là không cần, bởi vì tài xế đã trực tiếp khiêng người tới.

Lòng Tần Thanh không khỏi run lên, chỉ nhìn từ bề ngoài, cô thật sự không nhận ra đây là một trong những người bạn đồng hành của mình.
Tài xế khiêng người lên xe, toa xe phía sau trống không, cáng cứu thương treo trên vách thùng xe, tài xế lấy cáng cứu thương xuống, đặt nạn nhân nằm lên rồi thắt dây cố định nơi eo, sau đó mới chạm vào mắt mũi miệng để kiểm tra.

Tần Thanh ngồi bên cạnh ghế phó lái, muốn đi tới nhưng lại sợ mình cản trở. 
Tài xế kiểm tra một chút rồi duỗi tay vào bên trong quần áo nạn nhân xem xét phần ngực, sau đó nâng một bên đầu anh ta lên, duỗi ngón tay vào moi móc nhưng chẳng móc ra được gì, anh đặt đầu nạn nhân nằm ngay ngắn lại, điều chỉnh phần cổ rồi bóp mũi, nâng cằm nạn nhân lên, phồng má thổi không khí vào miệng người này. 
Hô hấp nhân tạo!
Tần Thanh nhìn một cách lo lắng bất an. 
Cách làm của tài xế rất thô bạo nhưng mạnh mẽ, rất nhanh đã phát huy hiệu lực, người này đã dần có tri giác, Tần Thanh có thể thấy tay anh ta nhúc nhích dưới ống tay áo!
Tài xế mở mắt anh ta ra, cầm đèn pin chiếu vào, sau đó nói chuyện lớn tiếng vào trong lỗ tai anh ta, Tần Thanh rất khó khăn mới hiểu được tài xế nói là, “Anh có khỏe không?”
Tần Thanh nghĩ cái này cô có thể giúp một tay, bèn vội vàng nói với tài xế: “Để tôi! Để tôi!”
Tài xế nhường chỗ, không một câu lằng nhằng.

Tần Thanh vội vã đi ra từ ghế phó lái, ngồi xổm trước cáng cứu thương cầm tay anh ta, bây giờ cô mới nhận ra người này là Phương Vực.
Sao anh ta lại ở chỗ này?! Tần Thành đâu? Mấy người khác nữa đâu? 
“Phương Vực! Phương Vực!” Tần Thanh gọi.
Phương Vực mở mắt ra một cách khó khăn, tìm kiếm ánh sáng theo bản năng, anh mơ hồ thấy có người trước mặt, giọng nói của cô truyền tới từ nơi rất xa, anh cố gắng nghe giọng nói này, chắc chắn rằng người này biết mình vì người cô gọi tên là anh.
“Cô, cô…” Gần như những lời Phương Vực nói ra đều không nghe được.
Nhưng Tần Thanh biết nhất định là anh nhận ra cô!
Tài xế gọi cô từ phía sau, cô quay đầu lại, anh ta chỉ vào một cái bình giữ nhiệt cũ ở chỗ điều khiển.

Tần Thanh lấy tới rồi đổ một ly, chính mình nếm trước một ngụm, là canh gừng được nấu rất đặc, rất nóng.
Phương Vực yếu ớt vẫy tay về phía cô, cô nâng đầu anh lên một chút, sau khi uống hai ly nước gừng anh mới có thể nói chuyện. 

“Chúng tôi bị tách ra.” Phương Vực thở dài, anh không quá tự trách mình, sự việc đến mức này là điều không ai ngờ tới, anh chỉ có thể cố gắng hết sức nói ra mọi chuyện một cách rõ ràng.
Lúc ấy gió tuyết tới quá đột ngột, bọn họ vốn định dựng lều trại, bởi vì vùng lân cận hoàn toàn không có nơi trú ẩn nào nên anh tháo ba lô xuống, muốn cố gắng hết sức nhanh chóng dựng lều lên.

Lúc đó Triệu Lan Sơn lại nghe thấy có tiếng người kêu cứu, anh ta nói trong gió tuyết thế này, nếu có thể nghe được tiếng động chắc sẽ không quá xa, cho nên anh ta định đi tìm một chút, nếu chậm thì không biết người nọ sẽ chạy đi đâu.
Vốn dĩ Tần Thành và anh cùng nhau dựng lều trại nhưng ba lô lại bị thổi đi, cậu ấy đi nhặt ba lô, rõ ràng là ở rất gần nhưng chỉ trong chớp mắt người lại mất tiêu. 
Một mình Phương Vực hoàn toàn không có cách nào cố định lều trại, khi anh phát hiện ra Tần Thành vẫn chưa trở về, lều trại cũng bị thổi bay.

Một mình anh không còn cách nào, không thể làm gì khác ngoài cuộn lại thành một cục quỳ rạp trên mặt đất, giấu mũi miệng ở phía dưới, cố gắng hết sức duy trì hô hấp, ngất đi lúc nào anh cũng không biết.
Tần Thanh nghe anh nói xong lại yên lặng đưa thêm nước gừng cho anh: “Uống thêm một ly nữa đi.” 
Lúc này Phương Vực mới nhận ra Tần Thanh, trên xe cứu viện có người thường như thế này lẽ ra rất kỳ lạ, vừa rồi anh vội vã nói ra tình huống, hiện tại nhận ra người quen thì không khỏi mỉm cười: “Cuối cùng cô vẫn tới đây.”
Tần Thanh nghe ra được ý nghĩa trong câu của anh, tiếc rằng không có tâm tình đâu mà tâm sự, bèn hỏi anh: “Anh còn nhớ Tần Thành đi hướng nào không?”
Phương Vực làm một động tác tay, “Gió thổi từ hướng Tây Bắc, ngay lúc này người không thể đi ngược gió, ba lô cũng lăn theo hướng Tây Bắc.

Cho nên nếu may mắn thì Tần Thành và Triệu Lan Sơn sẽ gặp nhau.” 
Hy vọng là thế. 
Thời gian tiếp theo, Phương Vực uống xong nước gừng rồi tiếp tục nghỉ ngơi, Tần Thanh nghe được hô hấp nhẹ nhàng của anh là biết anh đã ngủ rồi.

Năm phút đồng hồ trong lúc gặp nạn gian nan giống như năm tiếng đồng hồ, cho nên cũng dễ hiểu vì sao anh lại mệt như vậy.
Xe bọn họ vẫn chạy như bay, Tần Thanh lại trở về ghế phó lái.

Đèn trước xe chỉ chiếu phía trước được mười thước, sáng như ban ngày nhưng ngoài chỗ đó ra thì khu vực xung quanh đều là một màu đen nhánh.

Cũng không biết tài xế dựa vào cái gì mà phân biệt rõ phương hướng, có lẽ ở đây cũng giống như sân sau nhà anh ta, dù có nhắm mắt đi cũng không nhầm. 
Bởi vì thành công cứu được Phương Vực nên lòng tin của Tần Thanh đối với tài xế tăng vọt hơn bao giờ hết.

Theo lời Phương Vực nói, Tần Thành cũng không đi quá xa, có lẽ sẽ tìm được cậu rất nhanh, nói không chừng người kế tiếp bọn họ gặp được sẽ là cậu!
Trong sự mong chờ như vậy, thời gian trôi qua nhanh rồi lại chậm.

Rất nhanh bọn họ đã gặp được người thứ hai, hơn nữa lần này cứu về tận hai người. 
Triệu Lan Sơn cùng Ngụy Mạn Văn.
Chỉ có điều hai người giống như đang đánh nhau, Triệu Lan Sơn vậy mà lại cột một tay của Ngụy Mạn Văn vào tay anh.

Tình hình thực tế của hai người rất tốt, bởi vì Triệu Lan Sơn không kịp dựng lều trại nên anh trực tiếp khoác lều trại lên người, để anh và Ngụy Mạn Văn nằm thật gọn bên trong.


Hơn nữa anh còn có ba lô, Ngụy Mạn Văn và anh đều ăn chút gì đó, còn uống thêm hai túi nước đường glucose.
Cho nên Ngụy Mạn Văn tuy lạnh đến nỗi hàm răng run lập cập nhưng người vẫn còn tỉnh táo.

Cô vừa lên xe đã nhanh chóng nói với Triệu Lan Sơn: “Mau tháo ra cho tôi! Trước mặt người ta tôi xem anh dám làm gì?”
Triệu Lan Sơn dùng sức tháo dây thừng ra, quăng sợi dây vào mặt Ngụy Mạn Văn.

Ngụy Mạn Văn tức giận đến nỗi mặt mũi trắng bệch, ngồi ở chỗ cách Triệu Lan Sơn xa nhất.
”Phương Vực, sao cậu lại nằm xuống thế?” Triệu Lan Sơn nhìn thấy Phương Vực thì lập tức hỏi, nghe nói anh ở trong tuyết chịu đựng sự lạnh giá bèn kéo ba lô tới hỏi: “Tôi còn có đường glucose, cậu muốn treo lên để truyền nước hay trực tiếp uống luôn bây giờ?” 
“Uống chứ.” Phương Vực nói.
Sau khi Triệu Lan Sơn lấy túi nước đường ra thì đặt bên trên động cơ xe, cho tới khi không còn lạnh nữa mới cắt ra đưa cho Phương Vực chậm rãi hút.

Anh còn hỏi Tần Thanh có uống hay không, “Không ngờ cô cũng đuổi theo.” 
Tần Thanh nghĩ nghĩ rồi vẫn xin một túi nhưng lại không uống, chỉ ôm vào ngực, cô nhìn Triệu Lan Sơn đầy cảm động. 
Thật bất ngờ, anh không hỏi Ngụy Mạn Văn có cần hay không.

Mà Ngụy Mạn Văn cứ nhìn anh một cách hung ác, như thế này không giống thầm mến, ngược lại còn giống như có thù oán hơn. 
Trên xe đã có bốn người, bên kia Triệu Lan Sơn cũng gỡ cáng cứu thương xuống, sau khi cột chính mình lên đó, anh cũng ngủ rất nhanh.
Còn sót lại hai người phụ nữ là Tần Thanh cùng Ngụy Mạn Văn nhưng mọi tâm tư Tần Thanh đều đặt lên người Tần Thành rồi, đến bây giờ mà chưa tìm được cậu ấy! Điều này làm cô không còn tâm trạng để ý đến Ngụy Mạn Văn.
Tài xế vẫn luôn chú ý đến kim xăng, khi thấy đã đến lúc thì anh ta dừng xe lại, lấy từ trong thùng xe một can xăng khác đổ vào bình xăng, sau đó trở về bắt đầu nổ máy.
Tần Thanh là người mù đường nhưng lần này cô đã nhận ra xe đang chạy xuống dưới chân núi. 
“Chờ một chút! Anh đi đâu vậy? Không tìm nữa sao?” Cô la lên với tài xế.
Tài xế nói bô lô ba la cái gì đó, khoa tay múa chân với cô ở bên ngoài, cô hoàn toàn nghe không hiểu nhưng có thể hiểu nôm na ý anh ta là tình hình bên ngoài không tốt, có thể không đủ xăng, một bình này chỉ đủ cho đường về của bọn họ, đó là lý do mà anh ta cần phải chở một xe người này về. 
Nhưng Tần Thành phải làm sao bây giờ! Cậu ấy không có hành lý! Gió tuyết lần này còn kéo dài bao lâu không một ai biết! Cô biết khả năng sinh tồn của con người xuống rất thấp trong loại thời tiết này, ngay cả người như Phương Vực còn sắp bị đông chết, khi được cứu lên xe đã mơ mơ hồ hồ rồi! Tần Thành thì sao? Nếu cậu ấy cũng bị mất nhiệt trong giờ phút này thì sao? Nếu như không ai đi cứu, cậu có thể sẽ bị đông chết giữa gió tuyết!
“Anh không thể…! Chúng ta phải đi cứu người nữa mà!” Nước mắt Tần Thanh đã rơi xuống.
Tài xế chỉ thẫn thờ trong chốc lát rồi lắc đầu một cách kiên định và bình tĩnh, xe vẫn đang đi xuống núi với tốc độ rất nhanh.
Tần Thanh nhìn anh ta một lúc lâu, đột nhiên ma xui quỷ khiến lại đưa tay đoạt tay lái! Nhưng cô bị người phía sau đè lại, là Triệu Lan Sơn.
Cô vừa quay đầu, phát hiện Phương Vực cũng khó khăn ngước đầu nhìn về phía cô.
“Không được, cô em à, tôi hiểu.

Nếu không chờ một chút nữa tôi cùng một nhóm người nữa đến đây tìm? Chúng ta chỉ cần mang đủ xăng, tìm bao lâu cũng được!” Triệu Lan Sơn xách Tần Thanh giống như xách con gà con, anh kéo cô ra ngoài từ chỗ ghế lái phụ, để cô ngồi lên cáng cứu thương, “Cô nghe lời đi, đừng có làm loạn, tôi sẽ không cột cô lại.

Cô không thể cướp tay lái biết không? Rất nguy hiểm.”

Cả người Tần Thanh run nhè nhẹ, không biết là do lạnh hay do tức giận nữa.

Cô gật gật đầu, Triệu Lan Sơn nghiêm túc nhìn chằm chằm cô, xoay người lại cởi dây cho Phương Vực, cất cán cứu thương ra phía sau, để Phương Vực ôm lấy Tần Thanh, “Vừa hay, cậu ôm cô ấy đi, để cho ấm người, lại không trễ việc.” 
Hai tay Phương Vực cũng không có nhiều sức lực, hiện tại cả người anh đều mệt mỏi, anh nửa ôm lấy Tần Thanh từ sau lưng, gần như cả người đều đè lên lưng cô.

Anh nhẹ giọng uể oải nói: “Đừng lo lắng, chắc chắn cậu ấy sẽ không sao, cô tên là gì vậy?”
“Tần Thanh… “ Cô đáp lời theo bản năng.
“A, các người học cùng một trường? Tình cảm thật tốt.

Trước đây khi ở trường học tôi cũng có một người bạn gái, chỉ có điều không lâu sau thì chia tay…” Phương Vực nhẹ nhàng nói chuyện của chính mình.
Nhưng Tần Thanh lại cảm giác mình đang tách rời khỏi thế giới này.
Thân thể của cô càng ngày càng nhẹ, giọng nói Phương Vực càng lúc càng xa như cách một lớp kính trong suốt.

Khi cô phát hiện chính mình đang dần dần trôi nổi thì cũng hiểu rõ mọi chuyện. 
Hóa ra… Hóa ra cô đã…
Cô nhớ lại lần mình gọi điện thoại về nhà, có lẽ giọng nói của mẹ là lo lắng? Có lẽ cô viết sai số điện thoại?
Cũng có lẽ, cô vốn không gọi điện thoại…
Cô dần trôi đi, lướt qua trần xe, giống như cô và cái xe này là hai loại vật chất hoàn toàn khác nhau, như hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau.
Gió tuyết này không bao giờ có thể cản trở cô.
Không còn cảm thấy rét lạnh, tiếng gió thét gào và bông tuyết đang rơi đều không gây trở ngại gì cho cô.
Cô giống như một đám mây mù bay về phía trước, bay càng ngày càng cao… Cô biết mình có thể tìm được Tần Thành! 
Giống như có thần giao cách cảm, giống như có trực giác! Chớp mắt một cái cô đã tìm được Tần Thành! Cô xuyên qua vô số gió tuyết, mặt đất đóng đầy băng xẹt qua dưới chân cô trong tích tắc, cô đã tìm được cậu rồi!
Cậu ấy cùng một người khác đang ôm nhau, hai người cuộn tròn lại thành một, chống đỡ gió rét.
Cô bay qua đó, dừng lại trước mặt cậu.

Trên mặt Tần Thành đều là tuyết, hô hấp vừa ngắn lại vừa nhanh, giống như không hít được không khí.

Một người khác đã ngất xỉu, cô nhanh chóng nhận ra là Hứa Mộng Kỳ, cô ấy còn sống nhưng đang rất nguy kịch.
Cô muốn cứu bọn họ!
Cô tới gần mũi miệng Tần Thành, hình như cô còn có thể thở ra hơi nóng bèn ngăn cản băng tuyết, hô hấp của cậu đã thông thuận một chút.

Tần Thành thoáng mở đôi mắt bị tuyết đông cứng, giống như có thể thấy được cô, vẻ mặt cậu vừa khiếp sợ vừa đau lòng, nước mắt rơi xuống!
Tần Thanh cười.
Cậu hơi hơi hé miệng nhưng chỉ có thể mấp máy môi, không có sức lực để nói một chữ nào.
Tần Thanh tiến tới nhẹ nhàng hôn cậu.
Cô biết, xung quanh đây có người đang đến gần, là người cứu viện, chắc chắn bọn họ không chỉ phái ra một xe mà là một nhóm lớn, cho đến khi mọi người được cứu ra hoặc xác nhận sống chết mới thôi.
Cô bay lên, đi về hướng có người! 
Cô làm nổi lên một trận gió tuyết mãnh liệt! Tựa như một sức mạnh không gì có thể ngăn cản được!
Trong gió tuyết, Tần Thanh đã thấy ánh sáng của đèn xe, cô bèn tạo một cơn gió đẩy xe đi về hướng Tần Thành đang nằm.


Tài xế phải khó khăn lắm mới nắm vững tay lái. 
Cô nhìn thấy xe dừng ở nơi cách Tần Thành hơn hai mươi mét, tài xế nhảy xuống, khiêng Tần Thành cùng Hứa Mộng Kỳ vào trong xe.
Lần này cô không thể đi qua, giống như có cái gì đó trong cõi u minh nói cho cô biết: “Dừng lại ở đây đi, cô nên rời khỏi rồi.”
Tai cô nghe được Tần Thành đang chật vật nói với tài xế: “… Còn… “ Cậu đẩy nhẹ cánh tay tài xế, chỉ tới chỗ bên kia.
Tài xế cũng hơi nghi ngờ nên xuống xe tìm một vòng rồi mới đi lên, cột chặt Tần Thành và Hứa Mộng Kỳ trên cáng cứu thương, khởi động xe.
Khóe mắt Tần Thành trượt xuống một giọt nước mắt: “… Dung… “ 
——————
Tần Thanh càng bay càng cao, giống như tiến vào trong hư vô, lại giống như nằm trên một chiếc giường mềm mại.
Rất nhiều chuyện nhanh chóng lướt qua như những bức tranh, cô thử đồ trong phòng thử của cửa hàng, ở quầy hàng thử đồ trang điểm… Một đám bạn học hiện lên rồi lại biến mất, sáng sớm, cô xuất hiện ở lớp chào hỏi mọi người, cô biết các nữ sinh đều chán ghét mình, cười rất giả dối… Cô chạy bộ trên sân thể dục, thầy giáo cầm đồng hồ bấm giây vẫy tay với cô, cô không chút lo lắng về thành tích thể dục của mình mà còn cố ý quay đầu lại xem những nữ sinh ngày thường cười nhạo mình đang thở hồng hộc nhưng một bước cũng không chạy nổi…
Cô trở về nhà, gương mặt cha mẹ mơ hồ lướt qua… Cô đi trên con đường nhỏ ở nông thôn, được ông nội nắm tay…
Tần Thanh cảm thấy cơ thể càng ngày càng nặng, mọi thứ cũng càng ngày càng chân thật, giống như từ trong mơ tỉnh lại, cảm nhận được rất rõ ràng, “Tất cả đều là nằm mơ thôi.”
Cô sợ mình quên hết những chuyện đó nên nhanh chóng nhớ lại một lần! Cô đều nhớ rõ! Mọi thứ đều rất rõ ràng!
Nhưng đồng thời, cô cũng cảm giác càng ngày càng tỉnh táo.
Cô có thể cảm giác được đây là nhà mình, mẹ đang đi tới đi lui trong phòng khách và phòng bếp, bà đang làm cơm sáng, bước chân của ba rất nhanh, ông ra khỏi toilet rồi về phòng ngủ thay quần áo, nếu không sẽ muộn giờ làm. 
“Tối hôm qua không biết là ai! Nửa đêm gọi điện thoại tới!” Mẹ tức giận nhỏ giọng nói.
Ba nói: “Để anh nhìn xem… Hay em kéo cái số này vào sổ đen đi?”
“Kéo đi.” Giọng nói của mẹ xa xa, bà đang ở phòng bếp.
Tần Thanh kiên trì nhắm hai mắt, cô không muốn tỉnh lại, khi tỉnh lại thì có nghĩa mọi thứ trong mơ sẽ kết thúc.

Cô nghe thấy tiếng động bên ngoài dần dần biến mất, theo tiếng đóng cửa, ba và mẹ đều đi rồi.

Cô mở mắt ra, lấy di động từ bên gối, vì hết pin nên điện thoại đã tự động tắt nguồn.
Cô cắm sạc điện thoại, chỉ trong chốc lát, âm báo tin nhắn vang lên tới tấp. 
Bốn cuộc gọi nhỡ, đều là số điện thoại của Tần Thành.
Cô đăng nhập vào diễn đàn lớp, bên trong đã bình luận ầm ầm:
Lý Ý Nhiên – lớp trưởng: Mọi người chú ý! Tần Thành và Dung Dung gặp nạn khi đi trượt tuyết! Cha mẹ Tần Thành đã tới đó! Dung Dung đã xảy ra chuyện, chúng ta phải làm gì đó mới được!
Tổ trưởng Từ: Thật thảm…
Đại Quan Sơn: Ai da, cầu nguyện đi
Lã đại nhân: Ba mẹ Dung Dung đã biết chưa?
Cha ta là Vương Kiến Lâm: Xảy ra chuyện… không lẽ mang ý nghĩa kia….
Tiền tiền tiền tiền tiền tiền tiền: Có muốn quyên tiền hay không?
Cha ta là Vương Kiến Lâm: Đây không phải là chuyện có thể giải quyết bằng tiền, nhà người ta chắc chắn cũng không thiếu tiền
Bốn biển là nhà: Cũng đúng, nếu không trước tiên chúng ta cứ cầu nguyện đã? Mua một ít nến

Tần Thanh ngây ra, hiện tại cô không thể suy nghĩ được gì, cũng không  thể làm gì.  
HẾT CHƯƠNG 2.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận