ký Sự Đòi Nợ


Lại chém, thề đi?
- Mà thôi, quân tử lấy hành hiệp làm tín. Lời nói gió bay, bất quá cũng chỉ đầu môi chóp lưỡi.
- Đồ hâm. Khi thì văng tục như ranh, khi triết lý như cụ non. Ghét mặt!
- Yêu khi mô mà nỏ ghét?
Nàng khẽ thở dài rồi choàng tay lên cổ mình, lắc lắc đầu. Mình bảo “Không đúng à?”. Ốc siết chặt vòng tay, không nói gì. Hờ, lâu lắm hai đứa mới ôm nhau. Hông nàng săn mềm thật thích. Mùi mỹ phẩm, mùi cơ thể ngai ngái hòa lẫn vào nhau… phê lòi! Mình áp mặt vào ngực nàng hít một hơi bất tận, cảm giác xốn xang khó tả. “Cuồng rồi hử?” Ranh con thủ thỉ bên tai như thách thức nhà chức trách. Uhm, sắp cuồng rồi. “Có thích bằng ôm ex không?”. Điên, đừng nhắc lại nữa. Ừa, nỏ chạm vô nỗi đau của anh nữa hè! Không phải, chia tay anh nỏ đau vì còn yêu, mà vì bị đá. Đời anh trước nay chỉ quen phụ người, không quen bị người phụ lại.
Ranh con hôn lên má mình, ngón tay mơn man sau lưng, nhột vãi.
- Em chưa thấy ai hâm hâm như anh cả, thật. Anh có những hành động mà mỗi khi nghĩ lại em vẫn phì cười không hiểu răng anh lại hâm được như rứa.
- Ví dụ?
- Như cái chuyện anh tặng hoa bạn gái í. Hâm một cách có hệ thống.
À, vụ ấy kể nàng nghe rồi. Hồi ấy học lớp 11, mình hơi thích thích con bé lớp 10. Một bữa nhân nghỉ giải lao, mình cầm trên tay bó hoa phơ phất xuống tầng dưới tặng nàng. Con bé ú ớ cầm lấy (chắc run quá nên chưa biết làm gì với nó).
Mình chưa kịp quay mặt đi thì thằng lớp trưởng chạy trên cầu thang tầng 2 xuống, mặt đỏ gay đang hỏi dò mấy thằng con trai “Bay thấy có đứa mô cầm bó hoa chạy xuống dưới ni không?”. Mấy thằng kia nói “Chi rứa anh?” Lớp trưởng làm bầm “Địt mẹ lớp tau mất cả bình hoa trên bàn giáo viên”. Biết có biến rồi, mình im re lủi mất con mẹ hàng lươn, để lại nàng với cụm hoa ngơ ngác trên tay…

- Đi rồi khi mô mới về?
- Tết về nà.
- Vô trỏng đừng chơi bời nựa nha. Ở nhà đây nhiều khi nhìn em sinh nản i, toàn đánh đu với mấy đứa dặt dẹo.
- Thích đi với anh cụng nỏ được.
- Hay đừng đi nữa?
- Ở nhà buồn lắm, đi vô đi ra nỏ hết được ngày.
- Nhớ ai không đó?
- Có. Dừ chưa đi mà đã cảm giác nôn nao rồi. Vô đó chắc rồ lên mất.
- Tớ cũng sẽ nhớ cậu lắm (thở dài) Đời đúng là nhọ, chỉ khi mất đi rồi mới tiếc.
- Ở nhà cậu sẽ lấy vợ chớ?
- Tớ không có nghĩa vụ phải trả lời câu này.

- Cơ bản là có con điên mô chịu nổi tính anh không, hehe.
Mình ừ, anh có ý định tìm vợ đâu. Cứ để thuận theo tự nhiên, duyên trời định, có muốn giẫy dụa cũng chỉ như Tôn Ngộ Không đái bậy trong tay Phật.
Liếc điện thoại thấy gần 11 giờ, bỏ mẹ, muộn rồi. Bảo nàng anh té nha? Ranh con níu lấy vai. Khoan đã mà. Có câu chi hay ho nói nghe coi. Em thật, từ khi chơi với anh toàn nghe anh nói bậy là chủ yếu, những lời có cánh anh mang cho con khác xài à? Rứa là bất công đó, lương tâm cắn rứt đi. Mình bảo, lương tâm anh rắn nó tha mẹ mất rồi còn đâu. Nàng nhăn mặt nói, không đùa mô, văn vẻ anh có thừa. Nói câu chi ngọt ngọt nghe cấy mồ.
Hê, đàn bà cơ bản háo ngọt như đàn ông. Đôi khi 2 đứa cũng “lỡ mồm” nói vài câu tương đối nhã nhặn và màu mè, nhưng rồi nhanh chóng chêm ngay những câu trần trụi vào (để đối phương không cười đểu trọng bụng rằng mình sến sịa nửa mùa). Ai cũng sợ hố, sợ đứa kia chê cải lương, nên rốt cuộc quay sang bốp chát cho đúng kiểu quân tử tàu.
- Uhm, nói chi bây dừ hè? Hay là hát đi? Mình hỏi nàng.
- Rồi, hát cũng được, mặc dù giọng anh như bò đực rống, em biết. Nhưng cứ phải đúng tâm trạng, đúng hoàn cảnh mới chơi đó nha.
- Dạ.
- Hấp, tự nhiên dạ người ta. Thôi hát đi mà…
Nắm lấy tay nàng hôn mấy phát, mình cúi thấp người xuống: “Ly ơi mai em lên chốn thành đô nhà xe rực rỡ, xin đừng quên bến đò ngang, con sống nhỏ chốn quê xưa anh vò võ mong chờ … Đây chút tiền mọn anh vừa trúng lô xiên, trao cho em làm lộ phí đường xa, mai mốt đây khi danh phận rỡ ràng, xin dừng phụ phàng tình xưa duyên cũ….nghe chưa Ly”.
Ranh con ôm bụng cười rú lên như ma làm, cười như chưa bao giờ được cười, xong ôm chầm lấy mình (trong khi vẫn không ngừng cười): “Huy hấp, hihi… yêu quá đi mất thôi… ri thì mần răng em quên nổi Hấp bây dừ nà?”.
Mình trố mắt hỏi hay không? Ốc toe toét, dám xuyên tạc trắng trợn lời người khác nha, trao tiền trúng lô xiên cho người yêu làm lộ phí…hihi… chỉ có anh mới bựa được rứa hè. Thôi nỏ nghe hát nữa. Mình ừ, rồi bảo nàng nhắm mắt lại, xong cúi người cõng nàng loanh quanh khắp cái sân thượng bé tí và đầy rêu đen sì.

“Giống phim chưa?” Nàng nhăn mặt “Coi chừng ngã cái rầm đó, chơ mà…thích. Cõng em mãi mãi trên lưng anh nha?”. Mình xì, 52 cân cả phụ kiện nặng thấy cha. Làm vài vòng cho giống Trái tim mùa thu thoai, hè. Nàng nài nì, thôi mà cố lên, nỏ mấy khi anh Huy ga lang.
Mình đặt nàng cái huỵch xuống sàn.
- Thôi mời nàng hạ thổ anh nhờ, mệt đứt hơi.
- Híc, tập gym mà yếu xìu. Nỏ ăn thua rồi.
- Cơ bản là 2 quả Hỏa Diệm Sơn nó đè trên vai xốn quá.
- Đầu óc khi mô cũng bậy bạ được. Rứa mà cũng đòi Trái tim mùa thu, phim mà như anh thì ế nhăn nỏ ai thèm coi.
Mình cười, bảo trên phim là nó diễn cho chúng ta xem. Anh với em thì diễn ai xem mà phải… khổ rứa? Ranh con xịu mặt “Đang hay thì… Anh đúng là đồ…” Mình xỏ giày chào về. Nàng bá cổ hỏi, chưa làm thủ tục à, mà đòi phắn? Hai đứa lại ôm siết lấy nhau, hun mê mải nỏ biết chi trời đất.
Vừa lúc đó tiếng dép lẹp xẹp bước lên. Lại cán bộ trại giam rồi. Mẹ nàng thò mặt ra hỏi “Bay chuyện trò chi mà say sưa rứa? Muộn rồi đó”. Cả hai giật bắn buông nhau ngay như chưa có vụ gì xảy ra. “Xong rồi”. Ốc trả lời (giọng đầy hờn dỗi). Mình dạ một tiếng rồi lủi xuống dưới nhà, tự mở cổng ra về.
Ngoài đường hơi sương dày đặc như nhà ai đang đốt rơm, lạnh vãi.
Đi vừa hết ngõ nhà nàng thì bất chợt có bóng đèn pha từ trong khúc cua quét tới. Trên xe là 2 chú tầm 23 – 24 tuổi, cả hai đều ốm nhom, tóc tai quần áo đúng chất bộ đội làng. Tiến thêm mấy bước nữa, con wave độ đột nhiên cua 1 vòng rồi phanh kittt… chắn ngay lối đi.
Dừng lại rút điếu thuốc châm lửa kéo vài hơi, đồng thời dự ngay trong đầu kịch bản sắp diễn ra. Căng mắt ra ngó, chợt mình phát hiện ra bạn ngồi yên sau trông quen quen. Thôi đúng rồi, bạn này hay đi cùng hội với Ốc, có lần mình thấy ngồi dặt dẹo oánh bài ở quán cà phê.
- Hai chú đi mô về muộn rứa? Anh đi nhờ tí.
Đáp lại thái độ nhã nhặn của mình, 2 người hùng thành Troy vẫn chễm chệ tren con kỵ mã ghẻ, mặt vênh lên trơ tráo. Một phong thái hết sức phong trần và lãng tử, đúng kiểu anh mày thích.

- Các chú làm hơi thuốc cho ấm.
Mình chìa bao Vina ra trước mặt để cố tiếp cận và soi kỹ xem thằng nào có đồ cấn lên dưới áo không. Có vẻ không có hàng nguội. Mịa, nhìn cái mặt câng câng của 2 bạn hiền mà tay chân ngứa vãi. Mình ước lượng nhanh liệu mỗi chú có chịu nổi một cú ra chân bằng mu chính diện không, với hình thể như mấy thằng ốm đói kia? Trên sân bóng, anh các chú vốn là nỗi kinh hoàng cho tiền đạo đối phương mỗi khi bỏ bóng đá người, các chú tuổi gì?
- Ông đến nhà con Ly mần chi rứa? Tán tỉnh mất dạy à?
Cuối cùng một chú cũng đã chịu khai đao. Chú quen mặt ngồi sau chắc vật quá chịu không nổi bèn chìa tay nhón điếu thuốc.
- Anh đến hỏi tí chuyện thôi. Có răng không?
- Chuyện cái đéo chi. Ông biết tui là ai không?
Úi xời, bạn này tự tin ghê. Chặn đường anh mày đã là một cái tội, cả gan xấu dai hơn anh mày nhiều lần là tội thứ hai. Mời thuốc không hút là tội bất kính thứ 3. Văng đéo với anh là tội phạm thượng thứ 4.
- Anh thật, mới thấy chú lần đầu. Tiện đây cho hỏi, chú ở mô chui ra?
- Địt mẹ ông nói đểu tui à? Thích chi?
- Thích chi? Chú ngồi sau đế thêm.
Mình vứt điếu thuốc khoanh tay trước ngực.
- Anh thích chi mô, khuya rồi dừ thích về ngủ thôi.
Lập tức chú cầm lái tụt xuống xe, tay chống nạnh đầy uy lực…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui