Trong ánh sáng lờ mờ hắt ra từ cửa sổ nhà bên cạnh, mình đứng im nhìn Ốc thật lâu. Tóc buông xõa lả lơi, áo len lông chuột cổ trái tim, chân xỏ quả tổ ong trắng. Một phong cách thời trang thật là vãi chưởng.
- Nhìn chi mà ghê rứa?
Ranh con hất hàm khiêu khích. Mình tiến lại gần. Mùi nước hoa thoang thoảng lẫn với mùi phấn hay sữa tắm khiến bất cứ thằng con trai nào cũng phải xao lòng. Nàng vẫn luôn thế, gợi cảm một cách hoang dã trong vỏ bọc của một đứa ngổ ngáo và bất cần đời. Một đứa con gái từng khiến nhiều chú phát rồ vì tưởng dễ xơi, nhưng lởm khởm là ăn phát tát lệch mặt ngay.
- Không nhất thiết phải đẹp như rứa chớ!
- Anh có những câu con gái rất thích nghe, kể cả em. Nhưng đôi khi cũng phũ lắm.
Mình lại gần, đặt tay lên vai nàng, không nói gì.
- Đêm qua nhìn anh thật bơ phờ.
- Uhm, quên đi.
- Em không bao giờ muốn nhìn anh như rứa…Nhất lại là vì đứa con gái em không ưa, nói thẳng ra là em ghét!
- Giờ còn lại em thôi hè?
- Hức. Cơm nguội của anh…
- Chi mà lộng ngôn rứa.
- Cái bóng mờ nhạt của đứa khác.
- Bóng ai?
- Ex của anh.
- Trời…
- Từ hôm nay em sẽ khác cho anh coi.
- Lý do của cuộc hẹn đây à?
- Đừng hỏi, em sắp đi xa.
- Đi mô?
- Một nơi không bao giờ thấy mặt anh. Biết rứa thôi.
Ranh con sắp lên cơn hâm, với kinh nghiệm xương máu hơn 3 năm bên nàng mình không lạ gì tính nết thất thường này.
- Dừ thì em nỏ giấu chi anh nựa. Thời gian qua em đã sống cuộc sống của một đứa luôn đuổi theo cái bóng của ai đó, nhưng càng cố gắng, em càng thấy hụt hơi. Em đã khổ sở với cái mặt nạ kệch cỡm giả tạo…vì ai anh biết không? Làm răng anh biết? Anh luôn nghĩ rằng anh tỉnh táo, ừ, anh tỉnh táo đến mức vô cảm đối với em. Khi cần em, anh chỉ mất cuộc điện thoại hoặc vài dòng tin nhắn cộc lốc, rồi anh buông ra, lạnh lùng như em chỉ đáng rứa. Nhiều lần em đi với người này, người khác…chỉ để anh đừng nghĩ rằng không có anh, em sẽ bơ vơ một mình. Anh thấy em uống rượu thì quát nạt như có trách nhiệm lắm, nhưng anh có tự hỏi vì răng em uống không? Đi chơi với Huyền về, anh kể chuyện say sưa trong khi em khổ sở làm bộ mặt tỉnh bơ nhất để nghe anh nói. Anh cố tình khiến em tổn thương hay anh sự ngạo mạn đã lấy mất sự tỉnh táo của anh?...Xin lỗi em nói nhiều quá, nhưng em thề đây là lần cuối cùng em nói ra những điều này với anh, giữ lại trong lòng quá lâu và quá đủ với em rồi…
Ốc nói chậm rãi và nhấn nhá như đâm từng mũi kim vào da thịt mình, tất nhiên mình “biên tập” và gõ lại lời nàng theo nhưng gì còn nhớ được, cho đỡ trúc trắc.
- Thôi được rồi…Tại anh ngu quá. Xin lỗi em…anh…
- Bỏ em ra.
- Không lạnh à?
- Sợ anh.
- Hâm vừa thôi…
- Đừng động vô người em.
Ốc vùng vằng đẩy tay mình ra rồi quay mặt đi. Á dỗi to rồi đây!
Vừa lúc đó có tiếng dép lạch cạch đi lên, mẹ nàng chứ ai?
- Bọn bay mần chi mà to tiếng rứa?
Bà cầm cái điện thoại soi soi (giống công an úp sọt sới bạc nhớn), xong chép miệng.
- Bày ra không ăn chi cả mà đứng cãi nhau à? Khuya rồi nói nhỏ không hàng xóm kêu …
Mình thanh minh.
- Mô o, đang tranh luận vấn đề biến đổi khí hậu toàn cầu.
- Luận chi mà nhao ầm rứa?
- Thì cháu nói nguyên nhân chính là do nạn chặt phá rừng, Ly thì bảo do sự phát triển quá nhanh của các nhà máy công nghiệp…nói chung vấn đề ni cần phải mang ra hội thảo toàn cầu mới ăn thua o hè!
Ốc phì cười.
- Cái mồm sinh ghét i được!
Mình tỉnh bơ.
- Anh nói rồi, trong tranh luận, không phải to mồm là chân lý sẽ thuộc về mình.
Mẹ nàng lẩm bẩm “Tính con ni rứa đó, cãi nhau là oang oang như mổ bò, sửa mãi không được là răng?” rồi lọ mọ đi xuống. Đi mấy bước còn ngoái cổ lại bảo “Ngồi tí mà xuống dưới nhà đi nha, sương xuống độc lắm đó”. Mình và Ốc đồng thanh “dạ”.
- Ly ạ.
- Dạ.
(Nghe từ “dạ” vẫn thấy xốn vãi, vì không nghĩ cái miệng ấy sẽ có lúc thốt ra từ này).
- Em yêu anh thật à?
(Hỏi câu chuối cả buồng, đôi khi mình vẫn hay buột mồm hỏi những câu ấm ớ như vậy).
- Rứa anh?
(Đúng bản chất ranh mãnh của nàng, tự dưng đảo chân phất đường bóng quá hiểm, sửa lưng đồng đội là răng?)
- Có một lần, em nhớ không? Nhậu về khuya, chán đời anh gọi cho em. Em hét to, em không nghe mô, em không phải là thùng rác cảm xúc của anh. Buồn quá, anh nói anh nhớ em, muốn gặp em. Sau đó em nói gì, nhớ không???
- Chưa bao giờ em coi anh là người yêu, nên đừng lợi dụng nhau nữa!
Ừ, câu nói khiến anh chết điếng, ê chề kinh khủng. Nhưng anh không giận em, vì cơ bản em nói đúng.
- Anh phải hiểu tâm trạng em lúc đó chớ! Mấy lần buổi tối, gặp anh trên đường, mùi nước hoa ngào ngạt, em biết anh sắp gặp ai rồi nhưng không dám hỏi. Còn anh thì nhe răng cười “Đi tán gái”. Lúc nớ nhìn anh ngạo mạn ghê luôn! Em hận anh lắm…
Mình cúi mặt không nói được câu gì. Hừ, đúng là không thể cố để hiểu phụ nữ được, bởi cấu tạo não bộ và tư duy logic hai giới quá khác biệt? Có lần 2 đứa đội áo mưa hôn nhau trong ngõ, mình dừng lại hỏi “Như này có được tính là yêu nhau không?”. Ốc làm câu “Tại thời điểm ni thì rứa, khi khác thì không”. Mình nghe xong éo hiểu ý ranh con là gì (để mà điều chỉnh).
- Khi mô em đi?
- Chắc hết tuần sau.
- Làm chi?
- Vào Sài Gòn, xin được việc thì làm trong luôn. Ở nhà dì.
- Buồn hè…
- Ừ. Dừ biết kêu buồn rồi đó?
- Trước lúc ra đi có trăng trối chi không?
- Nói chi cụng rứa mà thôi, một kẻ vô tình…
- Thôi, đi vô trỏng kiểu chi cũng phải yêu rồi lấy một người, lấy ai nỏ rứa, bất quá ở nhà lấy anh.
- Xin người. Cái thị trấn Phố Châu ni nhỏ lắm, một đứa con gái mang tiếng chơi bời như em liệu anh có đủ can đảm lấy không?
- Đủ quá đi chớ, sợ đếch chi đời!
- Lại chém. Thề đi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...