Mình ý tứ đứng lảng ra một bên cho 2 nàng giao lưu. Ốc tỏ ra khá chủ động và điềm tĩnh, trong khi Huyền hơi rụt rè. Nói về khoản giao tiếp thì mình luôn thích phong thái của Ốc, nói vừa đủ nhưng câu nào “chết” câu đó, vừa hài hài tưng tửng vừa thẳng tuột như không.
- Thôi 2 bạn tiếp tục vui vẻ nha, tớ lại đây đã!
Ốc cố tình nhấn giọng ở từ “hai bạn” như muốn giễu cợt mình,xong lẩn vào đám đông mất hút.
Huyền hỏi.
-Em nớ là Ốc của anh đó à? Xinh hè!
Mình cười nhạt, bảo của anh khi mô mà của anh.
- Chi nựa, em nghe xã đồn nhao nhác, giờ mới biết mặt.Xinh rứa anh không thích mới lạ đó.
Mình chạ hơi đâu mà chối, vì biết càng giải thích càng tăng thêm độ nghi ngờ cho nàng.
Đứng thêm một lúc, Huyền rủ vô thánh đường nghe đọc kinh cho…vui,mình ừ hữ khoác tay nàng đi. Vừa vào được vài phút thì điện thoại có tin nhắn,của Ốc. “Kèo thơm hầy. Chúc mừng”. Huyền ngó sang hỏi “Của ai đó anh?” Mình bảo của mẹ. “Mẹ anh giục về à?”. “Không, hỏi đang ở mô”.
- Anh đã coi chúa đẻ khi mô chưa? Nàng hỏi.
- Rồi, không phải chúa, mà là Đức Mẹ. Bà này lấy Giu sê và có mang chúa Giê su lúc mới 12 tuổi.Như bây giờ thì Giu sê sẽ xộ khám vì quan hệ với trẻ vị thành niên.
- Thật không đó? Hihi…
- Anh nhớ láng máng trong kinh Tân Ước viết rứa.
- Anh giỏi hầy, chi cụng biết.
Lại có tin nhắn của Ốc. Cái gì nữa đây?
“Đêm nay chàng đưa người đẹp về đâu?” Mình suýt phì cười, nhưng sợ Huyền tò mò hỏi ai đó nên kìm lại được. Rep “Lát gặp nhau nha, được không?”.Ốc “Ở mô? Mà không sợ con em ghen à?”. Mình “Mô cũng được”. Ốc “Uhm, có chi tí nhắn lại sau, đi chơi đã”.
Lúc ấy cũng đã hơn 10 giờ, chen chúc ngột ngạt vãi, toàn mùi người, mùi hôi nách lẫn trong mùi nước hoa rẻ tiền…Mình bảo thôi em gọi cho bạn đến chở về đi, muộn rồi anh cũng phải về ngủ mai đi làm sớm. Huyền đứng lặng một lúc, mặt buồn rười rượi. Mình hỏi răng rứa? (nhưng biết thừa vì sao rồi, hỏi đểu tí cho vui). Nàng bần thần bảo nỏ có chi mô, chỉ là em hơi hơi nhức đầu tí.
- Anh đưa Huyền về nha?
Mình cúi đầu thấp xuống, thì thầm vào tai nàng. Huyền “dạ”,tiếng dạ nhẹ bâng như không.
Trên đường về, ngang qua hiệu tạp hóa, mình dừng xe lại.Huyền hỏi mua chi à anh? Mình bảo đợi anh tí, rồi vào mua mấy bịch sữa tươi,tất nhiên là cho nàng.
- Em nhớ uống thêm sữa nha, dạo này nhìn em hơi gầy đó.
Nàng cúi đầu im lặng rồi khẽ thở dài.
- Anh mua cho em à?
Mình gật, rồi đi tiếp.
Chạy chầm chậm ngang qua sông Phố, gió lạnh vãi, nàng vòng tay ôm chặt lấy mình. Bất chợt có chút gì đó nôn nao khó tả. Xe vừa trờ tới chân cầu, Huyền khẽ giật giật vai áo, bảo, anh đứng lại em nói một chút được không? Uhm, cầu tràn. Chỗ này đây, chính trên chiếc cấu này cách đây chưa lâu,trong cái đêm tuyệt vọng nhất mình đã dừng xe hút thuốc rất lâu, thầm nhủ lòng sẽ không bao giờ để bất cứ đứa con gái nào làm khổ mình thêm một lần nữa…
- Lạnh lắm thôi mình về đi em!
- Anh không muốn nghe em giải thích à, anh Huy?
- Nếu việc đó khiến mình đến được với nhau thì anh sẽ nghe.
- Huy! Anh trở nên lạnh lùng với em từ khi mô đó? Em phải làm chi để anh thực sự hiểu mình đây? Em không muốn, không muốn mất anh mà…
Nhìn nàng lúc ấy thảm vãi, tự nhiên đâu đó hiện lên hình ảnh mình trong đêm ê chề rời gót khỏi nhà ex. Hình như hôm đó mình đã tu cả cốc rượu ở quán cháo đêm trên đường Khương Đình, trước khi quẳng cái túi chứa đầy kỷ niệm của hai dứa thuở còn mặn nồng. Sau đó về phòng trọ đóng cửa khóc như đứa trẻ con (bị thằng khác cướp mất kẹo). Mẹ kiếp cái cuộc đời này, chắc ex sẽ không bao giờ biết rằng, ở một nơi đâu đó, có một đứa điên khùng vẫn nhớ đến mình trong những lúc đời chán sống nhất.
- Em biết không, anh vẫn rất yêu em mà. Rất yêu..
Mình ôm lấy nàng vỗ về, vì không muốn có thêm một đứa con gái đau khổ vì mình. Như chính mình từng đau khổ, dằn vặt vì một đứa khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...