ký Sự Đòi Nợ


Chap 19: Hạ màn
Không khí đã ngột ngạt sẵn, lúc này càng trở nên căng thẳng hơn. Huyền nhăn mặt lầm bầm “Thôi, để ăn cho ngon, thiếu chi lúc để nói…Ơ mà anh Huy uống hết chén đi chơ?”
Mình cười (rất nhạt) rồi quay sang cụng ly với “yên tâm”, ừ ừ uống đi, mần đi chú.
Hai thằng lai rai hết hơn nửa be, rượu nếp ngâm dái dê uống phê lòi nhưng hơi hăng (nghe bảo có ông nằm liệt giường, vợ nghĩ thì kiểu chi cũng chết bèn rót cho ly riệu dái dê. Uống xong người thì vẫn liệt tại chỗ nhưng trym tự nhiên dựng như cột thu lôi, vợ hoảng quá phải chạy đi xin đá, chườm lạnh liên tục 3 tiếng đồng hồ trym mới chịu dịu dàng trở lại, lợi hại thật!).
Chuyện trò đãi bôi kể cũng khó mặn mà, được một lúc chợt “yên tâm” quay sang nắm lấy tay trái Huyền (chắc hơi tây tây rồi đây) rồi hỏi “Có chật quá không?”. Giờ mới để ý, hóa ra nàng có nhẫn mới, nhẫn vàng tây gắn 3 viên đá lấp lánh, chắc mới mua cùng “yên tâm” vì thấy thằng này cũng đeo một cái y chang. Huyền để yên chừng 3 giây, rồi rụt tay trở lại không nói gì, mặt bừng lên.

Mình tựa lưng vào tường thở ra bằng mồm 2 cái liền. Một cảm giác rất khó diễn tả đang len lỏi khắp các tế bào thần kinh trung ương. Nghĩ thôi xong rồi, chúng nó đã kịp đeo nhẫn đôi với nhau rồi thì còn vẹo gì nữa. Hóa ra từ sáng đến giờ mình là thằng hề mà éo biết (tưng tửng mà cười đểu nữa đi, đời nó dạy cho sáng mắt ra chưa?).
- Mần be nữa bác hè? Mấy khi gặp chắc.
Yên tâm nhìn chai rượu sắp cạn đến đáy, xong quay sang bảo mình.
- Anh đủ rồi, đủ rồi…
Mình xua tay một cách bất lực. Thái dương bắt đầu giật giật, mắt nhìn cái éo gì cũng mờ mờ, ảo ảo. Ợ một phát rõ to, lúc nãy làm mấy miếng tái dê giờ mùi mè lợm hết cả cổ. Rồi tranh thủ hai đứa chúng nó đang xì xầm cái gì với nhau (quán ồn quá đek nghe rõ) đứng dậy bước vào nhà vệ sinh giải quyết nỗi buồn. Ngang qua dãy bàn khác, gặp thằng cu chơi cùng hội với Ốc đang chuẩn bị 1.2.3 dô, nó quay ra hỏi “Em mô mà ngọt nước rứa sếp?” mình cười gượng lờ đi.
Vào khu vệ sinh mở vòi hốt nước hất 5 – 6 vốc lên mặt cho tỉnh táo mà đầu óc vẫn ngơ ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cay đắng và bẽ bàng nhìn lại mình trong tấm gương mờ mờ hơi nước. Khuôn mặt của thằng trong gương bơ phờ mệt mỏi và đầy chán chường đang lừ lừ nhìn lại mình. Thôi hết rồi, chấm hết rồi…
Trở lại bàn thì “yên tâm” đã kịp tính tiền. Tiện mồm mình hỏi vu vơ (kiểu mượn rượu nói càn) “À mà hai bạn khi mô thì tổ chức đó? Lâu nữa không?”
Huyền ngượng ngùng cúi đầu im lặng. Yên tâm xoa 2 bàn tay vào nhau rối rít “Chưa anh ạ, còn phải coi ngày đạ chơ. Có lẹ cuối năm ni cụng nên!”
Mình ờ ờ (và đương nhiên) không quên nở nụ cười tươi như hoa ngũ sắc bắt tay chúc mừng, “yên tâm” nắm chặt tay mình không muốn buông, thật là thắm tình hữu nghị. Tranh thủ lúc thằng này đang mải xúc động, mình gọi thêm bao 3 số, nhưng quán không có, bèn lấy tạm gói Ngựa hút chơi vậy. Trong khói thuốc mờ mịt, mình giấu rất kín cảm giác chua chát bằng vẻ mặt điềm nhiên, vô cảm (à lại nhớ lão Đoàn từng bảo “mặt mi nhìn nhu ngu”, có lẽ nhìn ngu ngơ thật nên kể cả lúc nói rất thật lòng là tao đang buồn đây thì chúng nó chỉ nghĩ mình đang tưng tửng pha trò).

Lúc đó nói gì cũng trở nên vô duyên và gượng gạo, nên mình đứng lên xin phép ra về. Yên tâm rủ đi làm tí cà phê, cà pháo đạ chơ? Về chi vội rứa? Mình bảo anh say đến nơi rồi, đau đầu quá. Rồi lén nhìn Huyền coi như lần cuối nhưng nàng làm lơ quay mặt đi chỗ khác, buồn vãi…
Về nhà nằm vật ra giường, miên man xâu chuỗi lại các chi tiết mới thấy mình ngu và cả tin. Nếu ngay từ những ngày đầu tỉnh táo hơn thì đã không dấn quá sâu vào mối quan hệ vô vọng này, vì thực ra ngay khi bị mẹ nàng cấm cửa thì mối tình này đã chính thức chết lâm sàng rồi (ngày hôm nay mới rút oxy cho chết hẳn, nhục chưa?).
***
... Mình kể hết với Ốc chuyện này. Ranh con chăm chú nghe, xong trầm ngâm một lúc rồi bảo .
- Em cụng nỏ hiểu cái con ni nghĩ răng nựa. Đã xác định với thằng nớ rồi thì thôi, ghét nhất cái thói đứng núi ni trông núi tê. Dừ anh tiếc chi hắn nựa.
- Tiếc chi mô, ức chế tí thôi! Nó làm mình hố quá.

- Quá hố chớ còn chi nựa. Mà bựa đó uống chắc nhiều lắm hè? Điên rứa tê mà?
- 2 thằng gần hết chai. Riệu dái dê, gặp cả thằng chi đó bạn em mà hắn không mách lại à?
- Có, hắn nói thấy anh ngồi với con em mô lạ lắm, em biết ngay là em Huyền của anh rồi. Uống riệu dái dê xong thất thểu đi về tội hè, hihi...Nhục!
Mình phì cười, gật đầu bảo ừ nhục vãi. Từ giờ ông đéo yêu nữa, có con mô cởi truồng nằm trước mặt cũng lạnh lùng hất cẳng bước qua, đéo thèm nựa. Thật, thề luôn!
Ốc bĩu môi, thôi lạy hồn, hồn đừng bốc phét nựa. Ờ mà chục ngày nựa Noel rồi tề, có chương trình chi chưa huynh? Mình bảo có rồi, trùm chăn ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận