Chap 10: Cuộc hẹn hò
Kết thúc buổi họp, cô giáo thằng Tèo (tạm gọi thế cho dễ nhớ) đeo cái cặp to tổ bố đủng đỉnh xuống cầu thang. Mình bước hờ hững theo sau. Đến nhà xe, với tất cả sự cầu thì vì tương lai học hành con em chúng ta, mình tiến lại gần.
- Cô giáo ạ! Tôi cũng đang rất đau đầu với thằng Tèo, thưa cô giờ phải làm chi với hắn ạ?
Em nó cười (lại cười), đung đưa cái cặp bên hông.
- Cụng nỏ có chi ghê gớm lắm mô, eng đừng lo lắng quá. Trẻ con cấy tuổi ương ương ni là rứa đó, qua được cái đốt ni là hết thôi…
Giờ mới có cơ hội soi kỹ cô giáo hơn. Kể ra nếu da trắng tí nữa, cao thêm 3 -4 phân nữa…thì cũng gọi là ưa nhìn, vì 3 vòng còn lại trông cũng đầy đặn phết (mịa, đứng trước cô giáo mà mình chạ bỏ được cái tính soi hàng vớ vẩn).
- Uhm, lúc nãy nghe cô nói mà đâm lo. Thằng ni bựa ni về kiểu chi tôi cũng xạc ột trận, học không lo học….bla bla…
- Thôi thôi, đừng làm rứa hắn sợ. Nói nhỏ nhẹ là được rồi eng ạ. Mà eng là cậu hay chú hắn?
Qua lại thêm vài câu, định rút điện thoại ra xin số cô giáo để…có chi còn gọi điện hỏi cô tình hình học hành của cháu, nhưng nghĩ sao lại thôi. Ờ để dịp khác vậy…
Nói thật là cũng chả cảm xúc gì lắm, chỉ hơi hơi tò mò muốn biết đằng sau vẻ “ghê gớm” của em nó thực sự là gì?
Về nhà, hỏi thằng cu cháu số điện thoại cô giáo. Nó bảo cháu nỏ biết. Dặn nó mai lên lớp xin số cho chú nha, cứ bảo chú hôm qua muốn xin số cô. Đang nói thì bà chị họ xía vô “À cái con Nhâm con ông T. chi? Con đó được đó, mi mà lấy được hắn thì đời lên hương, tính nết rất hay, chăm chỉ thôi rồi, chưa kể hắn còn là giáo viên…bla bla”.
Hề, ở quê mình giáo viên (đặc biệt là biên chế chính thức) đắt show còn hơn Bà Tưng. Là hình mẫu hàng đầu trong công cuộc chọn vợ của giai làng lẫn giai phố huyện. Vì giáo viên theo tính toán của các anh là chỉ làm một buổi, nhàn rỗi mà lương lậu cơ bản, về già còn có sổ hiu đỡ lo chết đói!
Mình thì chả báu chi cái sổ lương của vợ. Mệ, lấy vợ chỉ vì cái sổ lương nghe nhục và hèn vãi. Đám cô giáo biết được cái giá của mình nên cũng tinh vi lắm, loại mình chắc éo chi đã qua được vòng gửi xe?
Hôm sau thằng Tèo đi học về, mình chặn ngõ hỏi ngay “Có lấy được số cô không?” Nó lắc đầu “Cô không cho”. Bao nhiêu hy vọng tiêu tan. “Tại mi xin không khéo chi? Cô nói răng?” Tèo ậm ờ “Cô nói cô… không dùng di động nữa…”
Hờ, cái này gọi là giấu hàng đây. Thất vọng vãi.
Tối về hỏi dò thằng giáo viên hàng xóm (trước dạy cùng trường với em Nhâm) thì nó reo lên, tưởng ai, con nớ thì em có số đây. Trước yêu thằng bộ đội không biết răng chia tay rồi, sắp cưới thì thằng nớ bỏ thì phải…
Kệ nó. Quá khứ anh đek quan tâm lắm, miễn đừng làm cave là được.
Tối mải đi chơi với Ốc nên quên béng mất, gần trưa rảnh việc mới lôi điện thoại ra nhắn tin.
“Chào cô chủ nhiệm, cô còn nhớ phụ huynh em Tèo hông?”. Nhắn vu vơ thế thôi, em nó mà có cảm tình chắc sẽ rep lại, còn lờ đi thì coi như xong phim khỏi dài dòng.
Gửi tin đi xong đút tọt đt vào túi quần, chả hào hứng mấy vì nghĩ ca này khó gặm, với lại tâm trạng đang rối bời với chuyện em Huyền.
Trưa, mở điện thoại ra có một tin đến, của cô giáo.
“Eng tài hầy, răng lấy dược số điện thoại em rứa?” Mình nhắn lại, bảo FBI cho, có khó chịu khi anh làm phiền không? Cô rep “Răng lại phiền, phụ huynh của em toàn gọi cho em hỏi thăm con cái suốt mà”…
Tần số nhắn tin hơi thấp, có vẻ nàng vừa nhắn tin vừa dọn chuồng bò (nghe bảo nhà nàng nuôi 3 con bò). Sốt ruột quá, mình gọi luôn cho đỡ phải đợi tin nhắn… Chuông kêu một lúc rồi tò tí te. Điên hết cả người...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...