“Dù thế nào thì em vẫn không muốn mất anh”, đó là tin nhắn cuối cùng cách đây 1 tháng của Huyền. Đêm qua ngồi đọc lại mà cay mũi vãi. Cuối cùng thì nàng cũng như nhiều đứa con gái đã gặp trong đời: ăn nói khúc chiết, khôn ngoan đâu ra đấy, nhưng xử sự thì… không qua ngọn cỏ!
Kể cho Ốc nghe, nàng cười nhếch mép nhẹ như ruồi “Anh cứ khen nó thơ ngây trong sáng nữa đi. Em là con gái em nói câu ni tin hay không tùy anh: nỏ có đứa con gái mô trong sáng thánh thiện hết, tất cả chỉ là làm hàng!”
Đang chán, bèn buột mồm bảo thì anh cũng tán lăng nhăng rứa thôi, khi mô sắp phải lấy vợ rồi mới xác con nhà bà định. Nói phét cho đỡ sượng, thật lòng đau vãi. Đàn bà đối với mình muôn đời vẫn thế, chúng tặng cho ta những vết chém chí mạng bằng vẻ ngoài ngây ngô và dễ bảo, chỉ khi ngạo nghễ bỏ đi ta mới biết thế nào là đòn đau nhớ đời…
Mà thôi, kệ nó đã đến đâu thì đến. Con gái xứ này đã chết hết éo đâu mà phải xoắn?
Sáng nay bất ngờ được bà chị gái nhờ đi họp phụ huynh cho thằng cháu. Đang rảnh, lại nghe phong thanh có cô giáo trẻ trẻ chủ nhiệm nên ừ hữ nhận lời.
Thằng cháu lớp 8, học ngu như bò nhưng giỏi game và máy tính. Thấy mình đi họp hộ chắc mừng húm, bèn rỉ tai “Chú tán cô Nhâm được đó, cô chưa chồng”. Mệ, tên chi mà quê vãi, Nhâm. Hỏi nó xinh không? Cu cháu không lắc cũng không gật bảo…thì cũng được! Đệt, nghe nhạc hiệu này là éo xinh rồi, nhưng thôi đang chán chán, xinh hay xấu thì cũng nỏ giải quyết cái vẹo chi cho đời lúc này.
7 rưỡi sáng mò lên tầng 2 hỏi lớp 8B, phụ huynh nhao nhao chỉ phòng ình. Vào ngồi một lát, đốt điếu thuốc, rút tờ Thể thao ra xem. Chưa ấm chỗ thì nhân vật chính xuất hiện.
Oánh giá tổng thể nhìn cũng tạm được, tóc dài quá vai, mặt tròn, mắt to và sáng, chân xỏ đôi dép đế cao ..mỗi tội hơi nùn.
Mình ngồi bàn dưới cùng thoải mái soi hàng, ở trên em nó nói chi kệ mẹ nó, thi thoảng buông tờ báo gật gật vài phát cho ra vẻ đang quán triệt. Ngó qua một lượt trong lớp, thấy hình như mình là đứa phụ huynh trẻ nhất thì phải.
Được dăm phút, em chủ nhiệm bước xuống giữa lớp bảo “Ai ghi hộ tôi cái biên bản cuộc họp với!” mắt thì nhìn chằm chằm vào mình. Mấy ông ngồi cạnh đưa đẩy giấy bút cho nhau, rồi một ông đặt tờ giấy học sinh trước mặt mình bảo “Chú trẻ mắt sáng, chú ghi đi cho nhanh, chớ bầy tui nhìn nỏ ra chữ chi nữa”. Ờ, thì ghi. Cộng hoài xã hội chủ nghĩa Việt Nam…
Lúc ấy éo biết ghi kiểu chi nữa, cứ em chủ nhiệm nói ý gì thì ghi tắt vào. Hay cái là em í cứ nhìn mình mà nói, hàng về rồi chăng? Nghĩ vu vơ, biết đâu vô tình mà thành duyên thì…kể cũng chả đến nỗi thua thiệt (mẹ, mình có cái đéo chi để thiệt).
30p trôi qua, sau khi kể hết ưu điểm lẫn tội lỗi của gần 30 đứa trong lớp, đến lượt em nó bước xuống sát chỗ mình để kết tội thằng cháu học ngu như bò. Lạ cái là mình éo giới thiệu phụ huynh thằng cháu nhưng em nó gần như biết chắc đây chính là người nhà của thằng học ngu như bò!
Ối giời ơi, thằng cháu đủ tội trạng làm thằng chú muối hết cả mẹt. Trốn tiết, bỏ lao động chơi game, nợ quán trước cổng trường, không tập trung, nói chi cũng dạ nhưng éo thực hiện nổi cái chi, chữ đẹp như múa thư pháp, nói chuyện trong giờ học….Tưởng như 30 đứa thì thằng cháu mình là thằng kết tinh nhiều tinh hoa nhất. Em giáo viên cứ nhè mình mà nói sa sả ù hết cả tai (hay là muốn gây ấn tượng với mình đây?). Lúc em í quay lên mình thấy cái mông tròn phết, nên quen mẹ cả lỗi lầm của thằng cháu ngu như bò…
Xong đến phần đọc biên bản. Thế éo nào mình run vãi, đọc như muốn hụt hơi (thế mới biết chém gió trước đám đông khó như nào). Em chủ nhiệm cười cười bí hiểm rồi lại gần thu biên bản. “Chữ đẹp hầy hihi…” Cô giáo trêu mình. Định hỏi cô sinh năm bao nhiêu ạ? Nhưng thấy gượng gượng nên thôi.
- Thằng X (cháu mình) nghịch lắm à cô giáo?
Em í cười (nhìn hiền hẳn, chả bù lúc hăng máu kết tội thằng cu cháu nhà mình)
- Thì hấn cũng chỉ nghịch kiểu trẻ con thôi. Chú ý tập trung hơn là được…
Nói xong cầm tờ biên bản ngắm nghía một lúc (chắc soát lỗi chính tả của ông đây). Mà công nhận em Nhâm này ăn nói đanh thép vãi, mặt lạnh như tiền, nhìn lúc em nó phát biểu trước lớp chắc éo thằng nào đủ bản lĩnh và cảm xúc để trêu đùa, chưa nói tán tỉnh…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...