ký Sự Đòi Nợ
*******************
Đang đàm đạo với cu Ngọc thì Huyền dúi vào tay cái bàn chải đã săn kem. Ớ, anh có bao giờ oánh răng giờ này đâu mà mang cho anh?
- Anh không thấy mặn mặn chi à? (cười) Nàng nhíu cái mũi lên trông đáng yêu tệ.
Nàng nhắc mới chợt nhớ lúc nãy ít nhất trong miệng mình có vài chục cc máu, giờ chắc đông thành huyết khô mịa nó rồi cũng nên. Thảo nào thấy chát chát, tanh tanh.
Huyền dẫn ra giếng rồi múc nước ình. Nước giếng khơi ấm vãi. Không gian thanh vắng, phảng phất mùi hoa bưởi trái mùa...
- Tay sao rồi?
Em băng lại rồi mà.
- Lúc nãy đi bộ mỏi chân không?
Nhằm nhò chi, em còn đi cắt cỏ tận bên tê sông nữa tề.
- Nhưng đi buổi tối sợ hơn...
Hiii, nghe anh kể chuyện buồn cười quá, quên hết cả sợ.
- Anh kể chuyện chi hè? Nỏ nhớ nựa.
Chi mà nhanh quên rứa trời (cười) cứ nhớ tới là em lại chết cười với anh thôi...hiii.
À nhớ rồi. Lúc trên đường về, để giết thời gian mình kể chuyện ngày xưa hồi lớp 3 anh giỏi văn lắm. Nàng hỏi giỏi cỡ nào? Mình kể, cô giáo ra đề bài "Em hãy tả người ông của em", anh viết dài lắm quên không nhớ hết, chỉ nhớ đoạn này " Nhà em có nuôi một ông già, tên ông là ông nội. Mỗi sáng sớm, ông đi ra sân ngáp 3 cái rồi lại đi vào trùm chăn ngủ tiếp..."
Rồi tả cô giáo em " Cô giáo của em có đôi mắt hơi lồi một tí vì cô luôn phải thức đêm soạn giáo án cho chúng em. Ngón tay cô sần sùi vì phải cầm phấn viết bảng. Giờ tuy đã xa cô nhưng tụi em luôn nhớ tới lời cô hay nói trước lớp "Chúng mày là một lũ ngu lâu khó đào tạo..."
Huyền nghe xong không bước nổi nữa, vì buồn cười, miệng luôn hỏi "Thật á, thật á? Hay anh bịa?". Mình phải thề nàng mới tin.
- Rứa đêm ni anh định thức với thằng Ngọc ạ? Thôi ngủ đi, thức đêm nỏ tốt mô...
Ừ, vì có lên giường chắc chi đã ngủ nổi ?
- Chi mà khó ngủ? Lạ giường ạ?
(thở dài phát cho ra dáng tâm trạng)...Không biết...(nhẽ lại huỵch toẹt ra "Vì ghét đứa nào lúc nãy gỡ tay ông ra, ông thù vặt dek ngủ được).
Rửa mặt mũi, chân tay xong, nghĩ giờ mà đi vào nhà cũng phí, bèn chỉ vu vơ hỏi.
- Mùi hoa chi thơm hè?
Nàng giải thích "Hoa bưởi".
Chợt nhớ tới bài thơ khỉ gió gì đó, đại khái là cu kia sắp đi lính, thích một cô ẻm nhưng không dám nói, để tình yêu thầm lặng như mùi hương bưởi nồng nàn theo mãi bước người đi (cũng may không nói, nói xong em kia làm cho câu "Anh nói rứa với mấy người rồi?" thì hẳn đã không có bài thơ này).
Thôi vô đi ngủ đi anh, khuya rồi tề!
Cảm hứng đang lên, chán vãi cho nàng. Em cứ vô đi, anh đứng đây hít khí trời tí cho...mát (dỗi rồi).
Loanh quanh một lúc rồi cũng phải vào vì muỗi quá nhiều.
Ngoài sân, cu Ngọc đang túm chân con gà trống choai choai, hỏi " Anh Huy có biết cắt tiết không hè? Anh cắt để em bắc nồi nước sôi nha?"
Mình bảo để anh, món ấy sở trường rồi, không quên lí nhí với Huyền "Ngủ tí lát dậy măm cháo gà cho vui nha!". Nàng không nói gì, chỉ nheo mắt cười cười rồi đi thẳng vào buồng. Buồn vãi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...