Ký Sự Cướp Nàng Dâu

Tuy rằng không nhận được đáp án chính xác, nhưng từ độ phối hợp ban đêm của nàng dâu nhỏ, Diệp Trì cảm thấy mỹ mãn, bất quá vẫn là chiếu cố thân thể nàng dâu nhỏ nhu nhược một chút, cho dù Diệp tiểu gia vô cùng hưng phấn, cũng không cố sống cố chết giày vò, dù sao vẫn còn nhiều thời gian, đại sự trước mắt là cùng nàng dâu lại mặt.

Tiểu vương phi Định thân vương phủ lại mặt, phải nói có lẽ có không ít quy củ, nhưng những quy củ này đối với Diệp tiểu gia mà nói, cơ bản đều là chó má, nếu theo quy củ, không phải là giày vò vợ hắn ư, cho nên hết thảy đều giản lược.

Thật ra lão nhạc phụ của hắn người này cũng không phải loại người quan tâm lễ nghi phiền phức, Hoàng Thượng ban cho nghiên sơn minh và san hô bút giá đồ đưa qua, đoán chừng vô cùng hợp ý lão nhạc phụ, nhưng Vương Phi vẫn bảo quản gia chuẩn bị hậu lễ, còn cố ý dặn dò Diệp Trì: "Nhân khẩu trong nhà vợ của ngươi đơn bạc, lão nhạc phụ ngươi chỉ có một nữ nhi này, nhất định tí nữa gặp sẽ rất vui, lúc này ra cửa, không biết trong lòng suy nghĩ thế nào, ngươi sáng sớm đi qua, cũng có thể cho cha con các nàng trò chuyện nhiều một chút." Lại dặn dò hắn ở trong biệt viện, đừng khi dễ vợ hắn, chuyện kia tiết chế một chút vân vân, thấy Diệp Trì đồng ý từng cái, mới thả vợ chồng son bọn họ đi.

Ở phố nhỏ Tỉnh Thủy hạ kiệu trước cổng chính, Diệp Trì đỡ nàng nàng dâu xuống, Thời Tiêu đứng ở cửa ra vào, xoay người lại nhìn, cây hòe lớn đầu hẻm, vào thu, lá cây đều chuyển sang màu vàng, gió thu lướt qua, lá cây hòe rơi đầy đất, không khỏi nghĩ tới dáng vẻ Diệp Trì ngồi xổm dưới cây hòe lớn ngóng vào đại tạp viện, không khỏi bật cười.

Diệp Trì thấy nàng nhìn cây hòe lớn đầu hẻm cười, không khỏi nói: "Nàng dâu muốn gặp lão nhạc phụ, chẳng lẽ vui mừng choáng váng, nhìn cây hòe lớn cười cái gì?"

Thời Tiêu nhìn ánh mắt của hắn hiện lên ý cười: "ta không có ngốc, ta là muốn nhìn dưới cây hòe lớn này một chút, xem có còn kẻ ngốc nào ngồi xổm muốn nàng dâu hay không."

Một câu nói làm Đắc Lộc bên cạnh nhịn không được thổi phù một tiếng bật cười, Diệp Trì giờ mới hiểu được, cũng quay đầu lại nhìn sang, cười hắc hắc: "Có thể thấy được gia tốn bao nhiêu tâm tư, mới lấy được vợ ta về nhà, cây này cũng là có linh hồn, không chừng chính là cây nhân duyên của Nguyệt lão gặp hạn." Nói xong nãy ra ý nghĩ không bình thường: "Nàng dâu nếu không đem gốc hòe này chuyển vào vương phủ đi, trồng trong nội viện của chúng ta, ngày nào đó đến mùa xuân, nàng còn có thể làm bánh hoa hòe cho ta ăn."

Thời Tiêu liếc hắn một cái: "Không biết, còn tưởng huynh là tiểu tử nghèo không có cơm ăn, nhớ mong bánh hoa hòe, đây bất quá là bữa ăn ngon của người nghèo thôi, cây này huynh cũng đừng chuyển, nếu trồng, trở về trồng cây khác cũng được, không cần phải vất vả như thế, tốn thời gian tốn công sức, vả lại, cây này ở chỗ này, đến lúc nắng nóng, người tới còn có chỗ mát để ngồi, huynh chuyển đi, không phải không có phúc hậu sao."

Đang nói, Quyên Tử mở cửa đi ra nói: "Ta nói vợ chồng son các ngươi thật đúng là, đã đến trước cửa rồi, sao còn không đi vào, bây giờ đã thành hôn rồi, còn chưa nói đủ hả, đã đến trước cửa nhà mẹ đẻ còn không ngừng miệng."

Tả Hoành ở phía sau ló đầu ra nói: "Nói đúng đấy, Thời cha ở bên trong trông đã nửa ngày, Quyên Tử mới nói muốn đi ra nhìn một cái, không ngờ các ngươi đến cửa ra vào rồi mà còn nói chuyện riêng tư."

Diệp Trì có loại ảo giác, bộ dáng này của Tả Hoành ngược lại không huynh đệ thay đổi thiếp canh của mình, mà là đại cữu ca nhà hắn, hơn nữa, mới sáng sớm sao lại chạy đến đây.

Diệp Trì nhàn nhạt liếc Quyên Tử, Quyên Tử ngược lại thẳng thắn vô tư, cũng không biết, có biết ý xấu của Tả Hoành tiểu tử này hay không, nghĩ vậy trở về nên nói chuyện với nàng dâu một chút, đừng để đến lúc đó thực nháo ra chuyện, mắc công vợ hắn giận hắn.

Một đoàn người vào cửa, tòa nhà là thể diện, lại không có hạ nhân, lúc trước Thời Tiêu ở chỗ này, là Diệp Trì đau lòng vợ hắn, chọn từ trong phủ hai bà tử đến hầu hạ, hầu hạ mấy ngày, nhìn thấy ổn thỏa, sau khi hồi phủ liền được lên làm bà tử chưởng sự, giúp Thời Tiêu trông coi người phía dưới.


Đây là ý tứ của Diệp Trì, sợ vợ hắn vừa gả đi chưa quen, hai bà tử được coi trọng, tự nhiên biết ý tứ của tiểu vương gia, đối với Thời Tiêu càng thêm để tâm, vì vậy, Thời Tiêu tuy là cô dâu vào phủ, ngược lại không có cảm thấykhông thích ứng, đây là chỗ cẩn thận của Diệp Trì.

Thật ra trong lòng Thời Tiêu hiểu, nghĩ người này cũng không phải là ngươi tốt với ta, ta cũng đối tốt với ngươi dùng trái tim chân thành, phu thê cũng giống như vậy, Diệp Trì đối với nàng dụng tâm, nàng tự nhiên cũng cảm thấy hắn tốt, Thời Tiêu hiện tại cảm thấy, có lẽ từ trong chốn u minh đã định trước, nàng nên gả cho Diệp Trì, ở với hắn, trong lòng nàng cảm thấy an ổn, đây gọi là thích đúng không, nhưng bảo nàng nói ra, thật nói không nên lời mà.

Ở đây không có sai khiến người, là Quyên Tử cùng cha nàng, Quyên Tử nói cũng không phải là không có ai, mười mấy tiểu tử, ngay cả Trụ Tử theo Hồ Quân đi vào Quốc Công Phủ, tiểu tử còn lại thế nhưng rảnh rỗi, vả lại, có cái gì đáng để mướn người, không phải canh cổng, quét rác, chỉnh đốn hoa cỏ, những thứ này đại gia hỏa cùng nhau duy trì như vậy là được rồi.

Thời Tiêu cũng cảm thấy chủ ý của Quyên Tử tốt, mặc dù mình gả đi vào Vương Phủ, không thể không chú ý, nhưng nàng vẫn cảm thấy, ngồi chung một bàn ăn cơm mới náo nhiệt, như Vương Phủ, người đứng ngược so với người ngồi còn nhiều hơn, ăn cơm cũng vắng ngắt, khẩu vị thật tốt cũng ăn không ngon.

Đương nhiên, những thứ này Thời Tiêu chỉ dám nghĩ nghĩ ở trong lòng, bản thân nàng đã đủ may mắn, dòng dõi cách xa nhưng không bị cha mẹ chồng ghét bỏ, bà bà nàng ngược lại quanh co lòng vòng khuyên nàng, lão Vương phi càng là từ trong nội tâm thương nàng, công công nàng mặc dù nhìn lạnh lùng, nhưng cũng không có xoi mói mình cái gì, huống chi, Diệp Trì còn kiếm cách mang nàng ra ngoài ở, còn có cái gì bất mãn đâu, chỉ có điều, trở về nhà vẫn cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Vừa vào viện, mấy tên tiểu tử liền lao đến, miệng nói đầy lời cát tường, mồm mép lưu loát, làm Diệp Trì như mở cờ trong bụng, bảo Đắc Lộc ban thưởng, đuổi đi một Tiểu Tử hư hỏng, Quyên Tử nói: "Các ngươi đi vào trước đi, ta đi nhà bếp nhìn xem, chúng ta tuy nói cửa nhỏ nhà nghèo, tiệc lại mặt buổi trưa cũng không thể kém."

Thời Tiêu sửng sốt, theo thói quen săn tay áo: "Ta đi giúp ngươi." Quyên Tử buồn cười cao thấp dò xét nàng một lần nói: "Được, hảo ý của ngươi ta nhận, nhưng hôm nay cũng không thể sai khiến ngươi, ngươi là cô dâu lại mặt, giơ tay chờ ăn là được rồi, nhưng cảnh cáo trước, nếu không thể ăn cũng không cho nói, bằng không thì bản cô nương nóng nảy, sẽ lật bàn đó."

Thời Tiêu nở nụ cười, Quyên Tử chân trước vừa đi, Tả Hoành cũng chẳng quan tâm tới lại nói chuyện với Diệp Trì, hấp tấp đi tới, Thời Tiêu ngẩn người, hơi trầm tư một lát, thầm nghĩ, mấy ngày nay vội vàng nên không để ý, có vẻ như Tả Hoành và Quyên Tử hơi gần gũi với nhau, trở về mình phải hảo hảo hỏi Diệp Trì một chút.

Thời lão cha vừa thấy khuê nữ, ai ôi!!!, nước mắt kia suýt nữa liền rơi xuống, trước kia ngày ngày ở trước mặt không cảm thấy gì, bây giờ gả đi ra ngoài mới thấy hoảng sợ, lại là gả cho nhà cao cửa rộng như vậy, từ ngày Thời Tiêu xuất giá, Thời lão cha chưa từng một ngày được ngủ an giấc, mỗi ngày đều lo lắng khuê nữ bị ủy khuất, nghĩ đến Vương Phủ lớn như vậy, chắc nhiều quy củ lắm, còn có thái bà bà, cha mẹ chồng, cũng không biết tính nết tốt không, nếu thật sự gặp phải bà bà ác độc, khuê nữ mình không phải rơi vào hố lửa sao.

Càng nghĩ càng lo lắng, cuối cùng vẫn là Quyên Tử nhìn không nổi nữa, khuyên ông nói: "Lão nhân gia ngài thật đúng là lo lắng vớ vẩn, cứ ý yên tâm đi, lão Vương phi gặp Tiêu Tiêu rồi, rất thích, Vương Gia Vương Phi cũng không phải tiểu dân phố phường, tất nhiên là người có hàm dưỡng, sao có thể làm ra chuyện khó xử con dâu, vả lại, còn có Diệp Trì bá vương kia che chở, lúc trước Cửu công chúa đụng phải Tiêu Tiêu, đều bị Diệp Trì đánh lại rồi, làm sao nỡ để Tiêu Tiêu chịu chút ủy khuất." khuyên giải xong, Thời lão cha mới thả lỏng trái tim, đến cùng vẫn nhớ kỹ, hôm nay vừa thấy khuê nữ trở về, có thể đã không kềm được, hốc mắt đều có chút ẩm ướt.

Nhưng nhớ tới con rể đang ở trước mặt, cố hết sức chịu đựng, theo quy củ, vợ chồng son là không thể dập đầu Thời lão cha, ở nhà tòng phụ, xuất giá tòng phu, Thời Tiêu gả vào Vương Phủ liền biến thành người hoàng gia, sao có thể dập đầu cho cha nàng, nhưng đó là cha nàng, sinh dưỡng nàng, chẳng lẽ gả cho Diệp Trì, nàng cũng không thể dập đầu cho cha ruột sao.

Thời Tiêu đang suy nghĩ chuyện này, cha cũng là buồn chuyện này, nhưng liền không nghĩ tới, vợ chồng son mới vừa vào cửa, Diệp Trì đã kéo Thời Tiêu bịch liền quỳ xuống dập đầu lạy ba cái, thân thiết gọi một tiếng cha.


Đắc Lộc ở một bên nhìn cũng rầu thay cho Vương Gia nhà hắn, cũng không thấy tiểu gia gọi Vương Gia một tiếng cha thân mật như vậy, đến chỗ lão nhạc phụ lại gọi thật thật nhiệt tình, rõ ràng cưới nàng dâu không chỉ quên nương, ngay cả cha cũng ném ra sau đầu.

Diệp Trì vừa quỳ vừa gọi, làm lão gia tử vui mừng khôn xiết, tìm quý tế cửa cao như vậy, lúc đầu còn sợ quy củ lớn, hôm nay tư thái con rể như vậy, còn có cái gì lo lắng nữa, vội vàng nâng hai người dậy, kéo khuê nữ nhìn lại nhìn, thấy sắc mặt hồng nhuận phơn phớt sáng rực, so với trước khi xuất giá còn tốt hơn, lại nhìn con rể, tặng nghiên sơn minh và san hô bút giá đồ, Thời lão cha cao hứng miệng cũng không khép được, cười cười nói nói với Diệp Trì, cực kì nhiệt tình, ngược lại khuê nữ ruột thịt mà mình trông ngóng hai ngày nay lại vắng vẻ ở một bên.

Thời Tiêu thấy buồn cười, nhưng cũng tương đối cảm động, nhưng chợt nghe cha ho khan vài tiếng, không khỏi cau mày nói: "Tại sao lại ho, chẳng lẽ là bệnh cũ, có mời lang trung xem chưa?"

Đang nói, Quyên Tử đi vào nói: "Nhìn, nói không sao, là vừa vào thu, trời hơi lạnh, buổi tối thúc thúc thức đêm đọc sách gặp khí lạnh, bốc thuốc uống hai ngày rồi, hôm nay tốt hơn một chút rồi, vốn nói báo tin cho ngươi, nhưng thúc thúc không cho, nói không là đại sự gì, mắc công làm cho ngươi lo lắng, chờ ngươi lại mặt nói cũng được."

Thời Tiêu kéo tay Quyên Tử nói: "Quyên Tử tỷ, cám ơn ngươi a." Quyên Tử nhìn nàng nói: "Nói như vậy là xem ta là người ngoài rồi, tỷ muội chúng ta ngoại trừ không cùng một cha mẹ sinh ra, so với ruột thịt có cái gì khác biệt đâu, thúc thúc cũng giống như cha ruột ta vậy."

Hai tỷ muội kéo tay ở một bên nói chuyện, Diệp Trì nhìn Tả Hoành, trong lòng nói, tiểu tử này hôm nay quả thực đã thành theo đuôi, Quyên Tử ở nơi nào hắn ở nơi đó, rốt cuộc nghĩ cái gì vậy, nhưng hôm nay không phải lúc, lại không thể hỏi hắn.

Vừa nói chuyện đã đến giờ ăn cơm, chính là buổi trưa, mặt trời ấm ấm áp áp, liền xếp bàn trong sân, Tả Hoành giúp Quyên Tử bưng đồ ăn lên, hai bà tử đi theo Thời Tiêu rất hiểu chuyện, không nói chuyện, cũng không có tới hỗ trợ, đứng ở một bên.

Đồ ăn tự nhiên không so sánh được với Vương Phủ, nhưng cũng nhìn ra được dụng tâm tư, mặc dù đơn giản lại làm cho người ta cảm thấy trái tim ấm áp, Tả Hoành bị Quyên Tử đuổi về, sau khi không đuổi ra ngoài được, mặt dày mày dạn ngồi ở bên cạnh Quyên Tử.

Diệp Trì bỗng nhiên có loại cảm giác, vào một ngày nào đó hắn và tiểu tử này có phải sẽ thành anh em đồng hao hay không, vậy thì hắn thua thiệt lớn rồi, vốn mình là ca của hắn, nếu hắn thành đôi với Quyên Tử, Quyên Tử lại lớn hơn vợ hắn, chẳng phải thành tỷ phu của mình.

Nghĩ đến đây, nhịn không được có chút khó chịu, nhưng bữa tiệc lại mặt này là ăn vô cùng náo nhiệt, ăn cơm lại ngồi trong chốc lát, Thời cha liền vội vàng thúc giục vợ chồng son trở về, Thời Tiêu nói, hai người từ hôm nay ở biệt viện, chậm chút không có chuyện gì, Thời cha cũng không nghe, nói không thể làm ẩu, cứng rắn đuổi vợ chồng son ra, hai người đành phải rời đi.

Diệp Trì thấy nắng ấm cao chiếu, cuối thu không khí dễ chịu, kéo nàng nàng dâu, nói chúng ta đi đi, Thời Tiêu mặt đỏ lên, nhưng cũng dựa vào hắn, tuy có chút không đúng lúc, nhưng hắn nắm như vậy, trong lòng cũng rất vui vẻ, không ngờ mới ra đầu hẻm, bên kia một phu nhân xoẹt xẹt xông lại.


Thời Tiêu bị dọa nhảy dựng, còn tưởng là kẻ điên, không ngờ phụ nhân kia nói: "Thời cô nương, tiểu vương phi, xin người thương xót, cứu cứu mẹ con chúng ta."

Sắc mặt Diệp Trì trầm xuống: "Kẻ điên từ đâu đến, còn không bịt miệng mang xuống, làm sợ chủ tử, gia sẽ lấy mạng của các ngươi." Thời Tiêu lại nói: "Chậm đã." Nàng chậm rãi đi đến trước mặt phu nhân, cẩn thận nhìn nàng sau nửa ngày nói: "Ngươi, ngươi là Phan thẩm?"

Phan quả phụ sao có thể nghĩ ra, mình sinh dưỡng không phải là nữ nhi, quả thực chính là thần chết câu hồn, hôm nay ngược lại thật sự hối hận không quản giáo nàng ta, nuông chiều thành một người tính tình không biết trời cao đất rộng nói như rồng leo, làm như mèo mửa như vậy, tựa như lần này, bởi vì Thời Tiêu được tiểu vương gia ưu ái, trong lòng âm thầm ghen ghét, ngược lại làm ra những sự tình kia.

Phan quả phụ lúc đầu không biết, thẳng đến khi Diệp Trì đại náo Thị Lang phủ, tìm ra Thời Tiêu, trong lòng Phan tú nương sợ hãi, mới nói thật với nương bà, Phan quả phụ chỉ cảm thấy đỉnh đầu như bị một kinh lôi bổ xuống, thật sự là người ngồi ở trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống, đang yên lành sao trong đầu lại sinh ra ý niệm ác độc như vậy, còn có một cô nương gia đình thanh bạch làm sao lại cấu kết với kỹ nữ Xuân Lai Lâu, còn xếp đặt thiết kế hại người nhà Thời Tiêu.

Khoan nói Thời Tiêu là người tiểu vương gia thích, cho dù không phải, làm ra chuyện thất đức như vậy, bộ không sợ trời đánh ngũ lôi ư, lòng Phan quả phụ cũng nguội lạnh, nhưng Phan tú nương vội vàng quỳ xuống đất, một chút nước mũi một chút nước mắt nói mình nhất thời hồ đồ, bị Xuân Vân lừa gạt, làm ra chuyện như vậy, sau này không dám nữa...

Sau này? Phan quả phụ cười thảm một tiếng nhìn chằm chằm vào nữ nhi: "Ngươi đắc tội Định thân vương phủ, đâu còn có sau này, sợ cái này mệnh của hai mẹ con chúng ta cũng phải góp vào."

Phan tú nương mới biết mình xông vào đại họa, Phan quả phụ cũng là người rất có chủ ý, chuyện cho tới bây giờ, cũng không thể trơ mắt chờ chết, hai mẹ con thu thập kim ngân châu báu nữ trang suốt đêm rời khỏi kinh thành, nhưng vừa ra khỏi thành liền gặp phải cường đạo, kim ngân đồ châu báu nữ trang đem trên người đều bị đoạt đi, hai mẹ con không chỗ nương thân, đành phải đi nhờ vả đại tỷ của Phan tú nương.

Đại tỷ của Phan tú nương lại chịu thu nhận nương và muội tử, nhưng trong nhà cũng không dễ chịu, không có mấy ngày, con rể lớn liền buông lời ong tiếng ve đi ra đi vào, bày sắc mặt, Phan quả phụ cũng khó nhìn sắc mặt con rể mà sống, thu dọn đồ đạc dẫn nữ nhi rời đi.

Trong tay không có bạc lại không có chỗ dung thân, đến bước đường đành phải lần nữa trở về, trước nghe ngóng Xuân Vân Xuân Lai Lâu, nghe nói hoàn lương gả cho thương nhân hàng da phương Bắc, hai mẹ con cũng hơi ổn định trái tim, Phan quả phụ nghĩ, chuyện này tuy nói là Xuân Vân và khuê nữ mình làm, thế nhưng không ai nhìn thấy, cho dù Thời Tiêu ngày đó bị tú nương dẫn dụ đi ra ngoài, nhưng lúc trước là kẻ thù với Quách Đại Bảo, lúc đó còn rùm beng với tiểu vương gia, Quách Đại Bảo mượn cơ hội làm chuyện xấu, cũng nói cho qua, không chừng không biết là tú nương làm hại đâu, mình vội vàng sợ chạy trốn, cũng khiến cho lòng người nghi ngờ, động không bằng tĩnh, dứt khoát trở về nhà.

Lúc đầu nơm nớp lo sợ hết mấy ngày, về sau thấy không có chuyện gì, liền muốn mở cửa hàng kiếm miếng cơm ăn, nhưng khổ nỗi không có tiền vốn, Phan quả phụ đang lo lắng, không ngờ bà mối liền tới cửa, nói cho tú nương một mối hôn sự, tuy là người goá vợ, nhưng cũng là một chức quan nhỏ ở nha môn, về phần làm cái gì, nói ra ngoài không được dễ nghe cho lắm, là đao phủ chuyên chém đầu người.

Mặc dù nữ nhi làm ra những chuyện này, suýt nữa cửa nát nhà tan, đến cùng vẫn là khuê nữ ruột thịt, Phan quả phụ sợ tú nương về nhà chồng chịu ủy khuất, muốn từ chối, không ngờ tú nương nghe thấy bà mối ca ngợi sính lễ, động tâm, hôm nay cửa hàng cũng mở không nổi, hai mẹ con kiếm sống bữa có bữa không, mình bao nhiêu ngày chưa được ăn no, cứ như vậy không biết ngày nào đó liền chết đói, chẳng bằng gả cho người này, bà mối đã đồng ý sính lễ phong phú như thế, trong nhà nhất định có chút của cải, bản thân gả đi dù sao vẫn không phải lo chuyện ăn mặc, liền quấn quít nương nàng đồng ý.

Cưới vợ, cũng không chú ý nhiều như vậy, vả lại, với tình trạng hôm nay của Phan gia cũng không chú trọng nhiều, mượn ít tiền, đặt mua đồ cưới rồi ngồi kiệu hoa tới, đến ngày ngày thứ ba lại mặt, không thấy nữ nhi, trong lòng Phan quả phụ không khỏi nghi ngờ, vội vàng tìm đến nhà, gặp được, nhưng mới vài ngày, mà sinh mệnh nữ nhi chỉ còn nửa cái mạng, nằm ở trên giường gạch giống như nửa người chết.

Phan quả phụ đau lòng quá mức, đi tìm con rể tranh luận, gặp Lưu Nhị say khướt trở về, thấy Phan quả phụ cười hắc hắc hai tiếng nói: "Lão tử lấy vợ trở về không phải là bày biện cho đẹp mắt, khuê nữ ngươi giả chết không cho lão tử thoải mái, mẹ vợ thay thế cũng được." Không nói lời nào liền kéo Phan quả phụ vào nhà.

Sau đó Phan quả phụ khó khăn lắm mới chạy thoát, định muốn tìm cái chết, nhưng nhớ tới khuê nữ của mình, lại nghĩ tới chuyện trước sau mấy ngày nay gặp phải, bỗng nhiên hiểu rõ, nếu muốn cứu nữ nhi của mình, đành phải đi cầu xin Thời Tiêu.


Phan quả phụ ở nhà suy nghĩ cẩn thận, chuyển hôm khác liền tới phố nhỏ Tỉnh Thủy, cũng là bà vận khí tốt, gặp được Thời Tiêu ngày thứ ba lại mặt, Phan quả phụ nhìn đúng thời cơ liền đi qua, Thời Tiêu mới nhận ra là bà.

Thời Tiêu cũng không phải người ngu, lúc trước mình bị Quách Đại Bảo bắt đi, sau cẩn thận ngẫm lại, làm sao không biết là tú nương giở trò quỷ, ngược lại không biết mình đắc tội nàng ta ở chỗ nào, lại cấu kết với Quách Đại Bảo muốn hại mình, thế nhưng, mình cũng không có chứng cứ nên không làm gì được, vả lại, Phan quả phụ đối với mình không kém, trước mặt cũng chỉ có một đứa con gái này, cũng có chút không đành lòng.

Vì vậy, về sau cũng không có nói chuyện này với Diệp Trì, nàng chưa nói không có nghĩa là Diệp Trì cũng không biết, đang yên đang lành sao lại trùng hợp đụng phải bảo Quách Đại Bảo như vậy, không cần Diệp Trì tốn tâm tư điều tra, chỉ cần bắt Quách Đại Bảo thẩm tra thì cái gì cũng rõ ràng.

Nhắc đến chuyện này, Diệp Trì thật là có chút tự trách, ngược lại là do sự phóng đãng của hắn mà suýt tý nữa đã hại vợ hắn, cũng không ngờXuân Vân lại có lá gan lớn như vậy, ngược lại sơ suất, Diệp Trì hắn là người nào, dám động vợ hắn, Cửu công chúa đánh Thời Tiêu một cái tát, Diệp Trì liền đánh lại, huống chi hai người này, trực tiếp chỉnh đốn cho đến chết cũng không hả giận, phải làm cho các nàng sống không bằng chết.

Kết cục của Phan tú nương coi như tốt, Xuân Vân vậy thì càng đừng nói nữa, người chuộc nàng là thương nhân hàng da không phải giả, nhưng là người ven bờ phía Bắc, bên kia ít nữ nhân, mua Xuân Vân trở về, không biết bao nhiêu người cùng sử dụng, nàng không chết, thống khổ phải chịu này, cho nên nói, ác danh trước kia của Diệp tiểu gia cũng không phải là nói không, chỉ có điều Diệp Trì không nghĩ tới, Phan quả phụ sẽ tìm tới tận cửa.

Diệp tiểu gia đối với người khác đương nhiên là thủ đoạn gì cũng sử dụng hết, đối với vợ hắn thì chịu một chút ủy khuất đều đau lòng, bằng không thì, cũng không đến mức hành hạ Xuân Vân và hai mẹ con Phan quả phụ như thế.

Phan quả phụ hôm nay đến bước đường cùng, còn sợ cái gì nữa, tránh hai cái gã sai vặt nhào vào dưới chân Thời Tiêu: "Thời cô nương, tiểu vương phi, ta biết người vô cùng thiện tâm, tú nương liền nghìn bỏ qua vạn bỏ qua, suy cho cùng cũng là khuê nữ ruột thịt của lão bà tử, lão bà tử làm sao có thể nhìn nàng chết ở trong tay súc sinh kia, người phát từ bi tha cho hai mẹ con chúng ta đi."

Thời Tiêu nghiêng đầu nhìn Diệp Trì, ánh mắt Diệp Trì lạnh lùng nghiêm nghị nhìn Phan quả phụ: "Còn không mang xuống." Đắc Lộc vung tay lên, hai gã sai vặt đi lên, chặn miệng Phan quả phụ mang xuống, Diệp Trì đỡ Thời Tiêu lên kiệu, một đường không nói chuyện.

Đến biệt viện, sớm đã có người thu xếp thỏa đáng, biết vợ chồng son có lời muốn nói, hạ nhân dâng trà lên liền lui xuống, Thời Tiêu lúc này mới lên tiếng: "Hai mẹ con Phan quả phụ..." Nói còn chưa dứt lời đã bị Diệp Trì cắt ngang: "Nói các nàng làm sao?" Thời Tiêu há hốc mồm, sau nửa ngày mới nói: "Mặc dù nàng bất nhân muốn hại ta, rốt cuộc cũng không có sao, khuyên người phải có lòng khoan dung." Diệp Trì nghe xong mắt sáng loe lóe, chợt cười nói: "Nàng dâu chính là lòng mềm yếu, nàng ta hại nàng như vậy, nàng còn muốn tha cho nàng ta." Thời Tiêu nói: "Lúc cha con ta vừa tới kinh thành, Phan thẩm giúp ta không ít, tuy nói con gái thẩm ấy muốn hại ta, nhớ tới phần ân tình trong tuyết tặng than này, dù sao vẫn không nên đuổi tận giết tuyệt, ta biết huynh vì tốt cho ta, nhưng hôm nay nàng ta đã thành ra như vậy, ta nhìn cũng không đành lòng, bỏ qua hết đi, lưu con đường sống cho mẹ con các nàng, cũng coi như thay chúng ta tích phúc đức."

Diệp Trì điểm trán của nàng không có ý tốt nói: "Trước kia không để ý tới, hôm nay nhìn thấy, cái miệng nhỏ nhắn này của vợ ta ngược lại là cực kỳ lanh lợi, lại đây, để gia thơm một cái nào..."

Trong đầu Thời Tiêu vang lên cảnh báo, vội vàng đẩy hắn, nhưng nào có kịp, thịt đến bên miệng Diệp tiểu gia còn có thể chạy sao, BA~ chít chít thơm một ngụm, ôm lấy vợ hắn liền vào trong phòng, nên giày vò như thế nào thì liền giày vò như thế ấy, đợi giày vò đủ rồi, lúc chỉnh đốn thỏa đáng ôm nàng dâu đi ra ăn cơm tối thì trời đã tối rồi.

Thời Tiêu chỉ bắt Diệp Trì đồng ý với nàng, bỏ qua cho mẹ con Phan quả phụ, cũng không nói chuyện này nữa, thật ra là không còn khí lực để nói, đợi vợ hắn ngủ, Diệp Trì mới ra ngoài dặn dò Đắc Lộc: "Gã sai vặt hôm nay đi theo cho đánh gậy đuổi ra ngoài đi, hầu hạ kiểu gì mà để bà điên tới gần người, nếu như bà điên này có ác ý, không chừng đã làm bị thương rồi."

Đắc Lộc chần chờ một lát, lại hỏi một câu: "Vậy hai mẹ con Phan quả phụ..."

Sắc mặt Diệp Trì thâm trầm: "nên làm thế nào thì làm, dù sao thì tiểu gia cũng không phải là Bồ Tát, chuyện này ngươi dặn dò xuống dưới, trước mặt tiểu vương phi không cho phép lộ ra một chữ của ta, nếu không cẩn thận da của tiểu tử ngươi..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui