Ký Sự Cướp Nàng Dâu

Diệp tiểu gia vừa rời đi, nhưng vừa ra khỏi cửa liền hối hận, suy nghĩ sao mình lại đi, sau này cho dù thế nào, không thể nói như vậy với vợ hắn, mặc dù vợ hắn tàn nhẫn quyết tâm, nhưng hắn lại không nỡ bỏ, khó khăn lắm mới được nàng đồng ý, sao có thể để nàng đổi ý.

Nhớ tới lúc nãy vợ hắn cắn môi, dáng vẻ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trong lòng hết sức đau lòng, đi đến dưới gốc cây hòe lớn đầu hẻm, liền không đi nổi nữa, đứng ở đó, quay người lại nhìn cửa viện bên kia ngẩn người, cũng không biết trong lòng nghĩ gì.

Đắc Lộc ở một bên cũng không dám thúc giục, vừa nãy ở ngoài cửa, chỉ nghe được cái gì không rời, theo Đắc Lộc thấy, gia nhà hắn hoàn toàn là tự mình chuốc lấy phiền nhiễu, vốn trong lòng người ta nghĩ cũng không phải hắn, ngày đó đều nói rõ ràng rồi, gia nhà hắn nói như thế nào ấy nhỉ, nói chỉ cần đồng ý gả cho hắn là được, lúc này lại bởi vì một kiện quần áo mà so sánh thiệt hơn, không phải tự làm mất mặt thì là cái gì, còn cãi nhau với người ta, chỗ người ta ngược lại không có gì, còn gia nhà hắn lúc này hối hận muốn chết, chân nhũn ra bước không nổi luôn, có thể thấy được vị kia thật sự là khắc tinh của gia nhà hắn.

Lại thấy gia nhà hắn muốn trở về, rồi lại không muốn, Đắc Lộc quả thực nhìn không nổi nữa, cẩn thận từng li từng tí mở miệng nói: "Gia đây nóng nảy dùng ở chỗ nào cũng được, nhưng sử dụng trên người tiểu vương phi thì không ổn chút nào, chuyện này có gì ghê gớm đâu, đáng để đập cái bàn sao, tính tình của tiểu vương phi chúng ta, gia cũng không phải không biết, bên ngoài nhìn mềm mại, thực chất bên trong kiên cường lắm, nói lời tiểu gia không thích nghe, người ngay từ đầu đã không kiên cường, bây giờ lại muốn nổi nóng thì đã chậm rồi."

Trong lòng Diệp Trì làm sao không biết lý lẽ này, không phải mất hết mặt mũi sao, rồi lại nghĩ, trước mặt nàng dâu mình thấp một chút, cũng không mất mặt, so với chuyện lúc này càng mất mặt hơn, hắn cũng không phải không làm qua, hôm nay nếu rời đi, sáng mai có thể tìm ra cớ gì bây giờ, hiện tại hắn một ngày không gặp vợ hắn đều thấy khó chịu, bởi vậy hắn mới phải chịu thiệt đây nè.

Suy nghĩ cẩn thận, trừng Đắc Lộc một cái nói: "Tiểu tử ngươi hiểu rõ nhỉ, không biết, còn tưởng là ngươi cưới tám nàng dâu rồi đó."

Đắc Lộc nghe xong hì hì cười cười: "Nô tài muốn lắm chứ, đáng tiếc không có diễm phúc như thế, ngày nào đó có thể lấy nàng dâu chỉnh tề sinh con dưỡng cái nô tài nguyện..."


Diệp Trì đạp hắn một cước: "Tiểu tử ngươi nghĩ hay quá nhỉ, chuyện tốt đều bị ngươi chiếm hết cả rồi, nhìn ngươi cũng nhiệt tình quá nhỉ, hết gia liền tới vương phi, cho tiểu tử ngươi kết duyên với nha đầu chỉnh tề, cũng đỡ cho ngươi cả ngày nghĩ đến nàng dâu."

Đắc Lộc không ngờ hôm nay mình khuyên vài câu, ngược lại lần này may mắn, vội vàng quỳ xuống dập đầu: "Nô tài lúc tạ tiểu gia ân điển."

Diệp Trì phất phất tay: "Được rồi, qua một bên mà đắc ý đi, chớ trì hoãn chính sự của tiểu gia." Nói xong chạy thẳng tới viện đại tạp viện.

Đi vào cũng không dám nhìn Thời Tiêu, trước chịu khó đặt cái bàn bị hắn nện gãy qua một bên, nhìn nhìn, chân cũng không có gãy, chỉ có bàn mặt bị chặt đứt, cũng không thể dùng được nữa, trong lòng càng thêm hối hận, suy nghĩ làm sao nhận lỗi với vợ hắn, nhưng kiêng kị Quyên Tử ở một bên nên không thể mở miệng.

Trong lòng không khỏi oán trách Tả Hoành, lúc bình thường không có chuyện gì làm, hễ hắn thấy nha đầu hung hãn này là mặt mày sáng ngời, lúc này muốn nhờ đến hắn, ngược lại không thấy tăm hơi, thầm hận Quyên Tử không có mắt, không nhìn tới mặt trời lên tám sào rồi mà còn không lo quán rượu của nàng, chạy về nhà làm cái gì, thật đáng ghét.

Diệp Trì nghĩ như vậy, không khỏi trừng mắt liếc Quyên Tử, Quyên Tử bị hắn trừng mắt liếc dở khóc dở cười, thật có lòng ở chỗ này chọc ghẹo, nhìn hắn làm gì, nhưng nhớ mình trở về để lấy đồ, trong cửa hàng tuy có mấy tiểu tử coi chừng, nhưng cũng không thể yên tâm, liền vào phòng tìm mấy thứ, chào hỏi Tiêu Tiêu liền rời đi.

Diệp tiểu gia lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, liếc trộm vợ hắn, nghĩ nếu như sắc mặt vợ hắn hoà hoãn một chút, hắn liền đi lên nhận lỗi, không ngờ hắn vừa liếc qua, vợ hắn quay người lại vào nhà, không chỉ có vào phòng, còn chốt cửa lại, không để ý một mình Diệp Trì ngoài sân.


Diệp Trì đứng ở dưới cây hòe ngẩn ngơ nhìn vợ hắn vào phòng hồi lâu, cuối cùng tiến lên mép cửa sổ, hướng vào bên trong nói: "Việc đó, là lỗi của ta, uống rượu tính tình nóng nảy, ta đây không phải với nàng, nàng không trách tiểu nhân, tha thứ cho ta có được hay không?" Nói xong đợi một lát, trong phòng một chút động tĩnh cũng không có, rõ ràng trên cửa sổ nhìn thấy bóng dáng của vợ hắn ngồi ở trên giường không để ý đến hắn

Diệp Trì gãi gãi đầu, lại tiếp tục nói: "Nàng dâu ta vẫn còn đói, từ sáng giờ chưa ăn cơm, nàng không quản ta, ta ăn sủi cảo trên mặt đất vậy."

Nhưng trong phòng cũng không thấy động tĩnh, Diệp Trì quyết định chắc chắn, đi qua nhặt trên sủi cảo rơi mặt đất lên, cũng không quản có dính đất hay không nhét vào trong miệng, không đợi nuốt xuống, vợ hắn liền từ trong nhà đi ra, lườm hắn một cái, nhặt sủi cảo trên mặt đất lên, đi vào nhà bếp dùng nước sôi trụng qua mấy lần, có một nữa bị rơi vỡ không thể ăn, sợ không đủ hắn ăn, lại làm thêm một chút mì, bưng ra, đặt trên bệ cửa sổ, xoay người lại rời đi.

Diệp Trì sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, khẽ vươn tay kéo vợ hắn mềm giọng nói: "Không phải đều nói biết sai mà sửa là tốt sao, nàng thấy ta mặc dù sai, nhưng biết sửa đổi kịp thời, nàng dâu nàng liền nhìn phần ta biết sửa sai, đừng so đo nữa, vừa nãy ta chính là ghen ghét, nhìn nàng làm quần áo này, trong đầu liền không nhịn được đau xót, thật ra ngẫm lại cũng không có gì, chẳng phải một kiện quần áo thôi ư, dù thế nào cũng là cho vợ ta mặc, so đo cái gì chứ."

Khỏi phải nói rộng lượng đến mức độ nào, nhưng rộng lượng này cũng không có duy trì được bao lâu, lại nói: "Nàng dâu nàng suy nghĩ một chút đi, chuyện này cho dù là ai thì cũng sẽ như ta thôi, ta không phải sợ sao, sợ trong lòng nàng nhớ đến tên tiểu bạch kiểm kia mà không nghĩ đến ta, nói cho cùng vẫn là lỗi của nàng, nếu không phải nàng xông vào linh hồn nhỏ bé của ta, ta cũng không đến mức thích ghen ghét như vậy."

Thời Tiêu trợn tròn mắt nhìn hắn, cũng không hiểu da mặt thằng cha này sao có thể dày đến tình trạng này, còn nói nhận lỗi, ồn ào cả buổi cuối cùng còn nói ngược lại, nhưng nhớ tới lời Quyên Tử nói, mình đã đồng ý gả hắn, danh phận phu thê đã định ra rồi, đã là vợ chồng, nên thẳng thắn thành khẩn mà đối đãi, bằng không thì ngươi nghi ngờ ta, ta nghi ngờ ngươi, có gì tốt đâu.


Tuy nói hai người không phải lưỡng tình tương duyệt, nhưng tương kính như tân lại không khó lắm, nghĩ đến đây, liền nói: "giá y này lúc đầu đã làm được một nửa, đặt ở đâu cũng thành tâm bệnh, chẳng bằng làm cho xong, cũng coi như kết thúc."

Diệp Trì trừng mắt nhìn, đợi hiểu rõ ý tứ trong lời nói của vợ hắn, lập tức kích động, cầm lấy cổ tay của vợ hắn lắc: "Nàng dâu đây là đang giải thích với ta đúng không?"

Thời Tiêu mặt đỏ lên, không được tự nhiên nói: "Ai, ai giải thích, ăn ngay nói thật mà thôi, ngươi thích nghe hay không thì kệ ngươi, ăn cơm xong thì đi đi, để người ta nhìn thấy, không biết sau lưng bàn tán nói xấu gì nữa."

"Ai dám nói, tiểu gia chỉnh chết hắn." Thấy Thời Tiêu trừng hắn, vội vàng hì hì cười nói: "Đợi hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, chúng ta chọn ngày tốt thành lễ, đợi đến lúc đại công cáo thành rồi, đến lúc đó xem nàng đuổi ta đi thế nào."

Nói đến đây, Thời Tiêu không khỏi có chút lo lắng không yên, nhìn hắn một cái nói: "Trong nhà huynh thật đồng ý sao?"

Diệp Trì nói: " Đồng ý hết, nhà của chúng ta do tổ mẫu ta làm chủ, tổ mẫu ta đồng ý, lão gia tử cùng nương ta sao có thể không đồng ý, mà trong lòng tổ mẫu ta thích nàng mà."

Thời Tiêu sửng sốt nói: "Đừng có dỗ dành ta, ta chưa từng gặp qua lão nhân gia bà, sao mà thích được?"

Mắt Diệp Trì loe lóe nói: "Sao chưa từng thấy, nhìn lanh lợi ngược lại là nha đầu hồ đồ, ta tới hỏi nàng, buổi trưa hôm qua, còn có người đến?"


Thời Tiêu chợt nhớ tới hôm qua có hai vị lão bà bà đến nhà muốn uống nước tiện thể còn ăn mì, không khỏi dập đầu dập đầu ba ba nói: "Ngươi, ngươi nói, nói, hai vị lão nhân gia buổi trưa hôm qua, chính là, ngươi, tổ mẫu ngươi?"

Diệp Trì gật gật đầu: "Đầu đầy tóc bạc chính là lão vương phi nhà ta, đi theo bên cạnh chính là Thu ma ma bên cạnh tổ mẫu, nàng đừng thấy tổ mẫu ta bây giờ an dưỡng, lúc trẻ tuổi ấy, rất thích đi khắp nơi, không có chuyện liền chuồn ra phủ đi dạo, vì vậy, kinh nghiệm cải trang đầy mình, bình thường nhìn không ra đâu, hôm qua nàng ngược lại là cùng ta tổ mẫu nói gì đó, bà trở về không ngừng khen nàng tốt đó."

Thời Tiêu mặt đỏ lên: "Không có nói tới hai câu, khen cái gì." Nhớ tới hôm qua bà bà tóc bạc không chớp mắt nhìn mình chằm chằm, mình còn thấy kỳ quái, hôm nay nghĩ lại, đúng là đến nhìn nàng dâu tôn tử, trách không được xem xét thăm dò tỉ mỉ chi tiết như vậy, ngược lại hiền lành, chỉ không biết tương lai có thể cũng như thế hay không.

Dường như biết rõ ý nghĩ của nàng, Diệp Trì tiến đến bên tai nàng xấu xa nói: "Lão vương phi nhà ta là dễ dỗ dành nhất đấy." Thấy vợ hắn xoay mặt nhìn theo hắn, vẻ mặt thành thật ngồi nghe, Diệp Trì ha ha cười hai tiếng nói: "Ngày nào đó nàng qua cửa, cho lão nhân gia bà thêm tằng tôn, lão nhân gia bà không chừng còn có thể xem nàng thành bồ tát cung phụng luôn đó chứ."

Lời này làm thời tiêu đỏ bừng cả khuôn mặt, đẩy hắn ra nói: "Ăn xong rồi đi đi, nói bậy nói bạ không." Nói xong đi qua ngồi một bên, cúi đầu không để ý tới hắn.

Diệp Trì cũng biết lời vừa rồi hơi lỗ mãng, sợ nàng buồn bực, cũng không dám quấn nàng, khò khè ăn mì sủi cảo, lau miệng nói với Thời Tiêu: "Không nàng phải phí lòng, chỉ cần yên ổn gả cho ta là được, sáng mai sợ sẽ bận rộn, không đến được, ngày kia rảnh rỗi, liền tới đây." Nhớ tới cái gì lại dặn dò: "Sáng mai ta cho Đắc Lộc tới đây, nàng có chuyện gì thì dặn dò hắn, một mình đi ra ngoài, nếu như gặp người xấu, gia đến không kịp, sợ sẽ chịu thiệt."

Nói tràng giang đại hải một lèo mới chịu đi, ra cửa mới nhớ tới, hôm nay vấn đề muốn hỏi nàng lại không hỏi, ngược lại nói một đống vô dụng, được rồi, đợi ngày kia hỏi lại cũng được, hôm nay hắn phải báo thù trước, bữa giờ chỉ lo giằng co với vợ hắn nên không có ra tay, bây giờ ra tay, đuổi mấy tên dám động thủ trên đầu thái tuế, một người cũng dừng hòng chạy thoát, đứng đầu chính là Quách Đại Bảo, đừng tưởng chuyện này xong rồi, vẫn còn sớm lắm.

Nhưng muốn chỉnh đốn tiểu tử kia bội phục, trước phải bắt đầu từ trên người lão tử hắn, vốn không muốn động đến Quách Khánh Lâm, con rùa này, chịu đựng cho tới hôm nay, cũng không dễ dàng gì, nhưng hắn lại nghiện làm lão tử tiện nghi, cũng không có việc gì ngay trước mặt Hoàng Thượng xảo quyệt tố cáo mình, được lắm, ngươi không phải muốn tố cáo ư, tiểu gia gia cũng tố cáo, xem ngươi tố cáo ngã tiểu gia, hay là tiểu gia đánh đổ ngươi, ta chờ xem...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui