Ký Sự Cướp Nàng Dâu

"Có ai không, có ai không..." Bảo Trụ vừa thấy tình hình không ổn liền kéo gân cổ hô lên, Quách Đại Bảo nghe tiểu tử này ồn ào, vội vàng dặn dò: "Còn không bịt miệng tiểu tử này lại cho ta, hôm nay nếu để hắn phá hư chuyện này của gia, gia trở về đánh gãy chân chó mấy người các ngươi."

Gã sai vặt phía sau chạy lên, hai ba cái liền đè Bảo Trụ xuống đất, sau đó còn đánh cho hai cái tát, giọng nói dữ tợn: " Tiểu tử ngươi miệng rộng quá phải không, kêu nữa cắt đầu lưỡi của ngươi bây giờ."

Quách Đại Bảo từng bước đi về phía Thời Tiêu, hắn đi một bước, Thời Tiêu lùi một bước, cho đến khi lưng đụng phải tường phía sau, không thể lui được nữa, Quách Đại Bảo ngược lại đứng lại, ha ha cười vài tiếng: "Ngươi muốn chạy, gia xem ngươi có thể chạy đi đâu, hôm nay hầu hạ gia thoải mái, gia khoan hồng độ lượng, chuyện trước kia chúng ta bỏ qua, gia cưới ngươi hồi phủ làm tiểu thiếp, ăn ngon mặc sướng, nếu như cứ chống đối gia, gia không có tính nhẫn nại đâu, chút nữa gia nổi nóng lên, tiểu mỹ nhân sẽ chịu khổ đấy."

Thời Tiêu cắn cắn môi nói: "Thân là con của mệnh quan triều đình, trên đường lại dám cưỡng đoạt dân nữ, không có vương pháp sao?"

Quách Đại Bảo nghe xong, xùy một tiếng vui vẻ: "Trí nhớ tiểu mỹ nhân kém quá, lời gia nói hôm trước quên rồi sao, vương pháp chó má, cha gia là Thị Lang, muội tử là nương nương, gia chính là vương pháp, miệng nhỏ của ngươi sắc bén lắm, đáng tiếc dùng sai chỗ rồi, nói những thứ này với gia, không bằng trước để cho gia thơm một cái đi." Nói xong nhào đầu qua muốn ôm Thời Tiêu.

Thời Tiêu trốn qua bên cạnh, Quách Đại Bảo lảo đảo một cái suýt nữa đâm vào tường, gã sai vặt chung quanh muốn lên, Quách Đại Bảo khoát tay chặn lại nói: "Gia thích nha đầu có tính nết như vậy, nhu nhược nằm ngửa ra đó không có ý nghĩa gì hết, các ngươi né qua một bên cho gia, nhìn gia hôm nay chỉnh đốn nha đầu kia ra sao." Nói xong lại đánh tới, lại nghe hét thảm một tiếng...

Bảo Trụ bắt được cơ hội, cắn gã sai vặt đang đè nó lại một cái, Bảo Trụ đang nóng nảy, lúc này một hơi dùng hết khí lực bú sữa, cắn xuống thịt của gã sai vặt, gã sai vặt đau quá bèn buông nó ra, lăn qua lăn lại trên mặt đất, Bảo Trụ nhảy đứng lên, hướng Quách Đại Bảo đánh tới.

Trụ tử vốn thấp bé, trước kia trên đường lăn lộn nhiều năm như vậy, chiêu thức gì cũng xuất ra hết, trong lòng suy nghĩ, hôm nay không thể bỏ qua, cho dù thoát thân không được, cũng phải sống chết với tên khốn này, có lẽ còn có cơ hội sống sót.

Nghĩ như vậy, đầu liền chỉa vào đũng quần Quách Đại Bảo, là mệnh căn của nam nhân, sao có thể chịu được bị nó đụng như vậy, Quách Đại Bảo bị nó húc, đau muốn chết, bụm đũng quần gào thét so với mổ heo còn thảm hơn.

Mấy gã sai vặt bên cạnh nghĩ đến biến cố lần này, nhìn ý tứ này của thiếu gia, chẳng lẽ bị tiểu tử này đụng hư mất, Bảo Trụ hô lên: "Thời tỷ tỷ chạy mau." Thời Tiêu lúc này mới hồi phục tinh thần lại, vừa muốn chạy, nhưng cái tên dẫn đầu sao có thể cho nàng chạy, nếu thật đụng thiếu gia đoạn tử tuyệt tôn, mấy người bọn hắn lại không thể trêu vào lão phu nhân, phải bắt lấy tên đầu sỏ gây nên, bọn họ cũng có thể thoát được ít tội.


Vội vàng quát: "Đừng để nha đầu kia chạy." mấy gã sai vặt đi theo đi lên, ba chân bốn cẳng bắt lấy Thời Tiêu bịt miệng và trói Bảo Trụ lại, chờ Quách Đại Bảo xử lý.

Quách Đại Bảo gào to trong chốc lát, sau đó chậm chạp đi tới, vừa nhìn Bảo Trụ, tức giận bước tới đá 2 cước, chưa hết giận, chợt nhớ tới cái gì, âm trầm nói: "Tìm bao tải nhét tiểu tử này ném xuống sông đi, tránh khỏi đánh chết, ô uế tay gia." Bọn sai vặt biết rõ thiếu gia e ngại lão gia, không dám gây ra tai nạn chết người, cứ như vậy, tiểu tử này cũng chỉ có chết chứ không sống nổi.

Thời Tiêu trừng mắt nhìn khuôn mặt hèn mọn bỉ ổi của Quách Đại Bảo, chợt cảm thấy mất hết can đảm, rơi vào trong tay người cặn bã như vậy, kết quả có thể nghĩ, chẳng bằng chết trong sạch còn tốt hơn, nghĩ vậy, không biết từ chỗ nào sinh ra một cỗ khí lực, né người đang giữ tay của nàng, dùng sức lao vào tường.

Người bên cạnh không có đề phòng việc nàng có thể tìm cái chết, lúc phục hồi tinh thần lại, người đã đâm vào tường rồi, cả người mềm nhũn ngã ngất trên mặt đất.

Quách Đại Bảo lại càng hoảng sợ, đi tới đưa tay dò dò hơi thở, tức giận, vội nói: "Còn thất thần cái gì, mau nhét vào trong kiệu, người khác mà nhìn thấy là chết đó."

Mấy cái gã sai vặt ba chân bốn cẳng nâng Thời Tiêu lên nhét vào trong kiệu, Bảo Trụ thì nhét vào bao tải, cho người khiêng, lúc đến bờ sông thì khoát tay ném bao tải xuống dưới.

May mà Bảo Trụ mạng lớn, trong lúc hỗn loạn miệng bao tải không cài kỹ, ném xuống sông, nước sông dâng lên, miệng bao thắt dây thừng bung ra, Bảo Trụ dùng hết khí lực giãy giụa đi ra, tuy không có uống nước, nhưng miễn cưỡng bám lấy một khối gỗ trôi trên sông, nằm trên tấm gỗ lại không có nửa phần khí lực, bồng bềnh xuôi dòng.

Thẳng tới ngoài thành mới được lão hán thả câu nhìn thấy, cứu nó đi lên, người đã bất tỉnh nhân sự, thấy còn có hơi thở, lão Hán cõng trở về thôn, rót cho bát canh gừng, cuối cùng tỉnh lại.

Lúc này Bảo Trụ đâu thể nào nằm được, bên kia Thời tỷ tỷ không biết thế nào rồi, nhớ tới, chạy trở về báo tin, nhưng vô luận thế nào cũng không có chút khí lực, lão hán nói: "mệnh này của ngươi rốt cuộc đã nhặt về được, nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì quan trọng hơn mạng của ngươi chứ."


Bảo Trụ không thể nhịn nữa, oa một tiếng khóc lên, từ trên giường gạch lăn xuống đất, tùng tùng dập đầu mấy cái, cái trán dập đầu chảy cả máu, lão hán không đành lòng nói: "Ngươi cũng không cần như thế, ngươi nói đi, lão hán có thể giúp ngươi mà, lão hán giúp ngươi cũng được mà."

Diệp Trì hôm nay vẫn bày tiệc ở Nhạn Lai Lâu, mấy huynh đệ hôm nay đều tới đầy đủ hết, không thiếu người nào, Hồ Quân khều Tả Hoành, hướng Diệp Trì bên kia bĩu môi nói: "Đào kép này là ngươi mới tìm ra gọi tới đó hả? Phải nói bộ dáng cũng bình thường, nhưng sao lại hấp dẫn được linh hồn nhỏ bé của Diệp tiểu gia vậy hả."

Trong lòng Tả Hoành thở dài, đào kép này thật đúng là may mắn, hôm kia có một bữa tiệc xã giao từ chối không dược nên đi một chuyến, dù sao chỉ là vui chơi giải trí, nhưng trên đài ca tiểu hí kịch ngược lại hát rất hay, giọng hát ngọt ngào, tư thái mềm mại uyển chuyển, Tả Hoành không khỏi nhìn thêm vài lần.

Lúc này nhìn lên liền nhìn thấy kia Tiểu Đán đang hát, mặt mày này sao nhìn sao nhìn quen mắt quá, nhớ là đã gặp rồi lại không nhớ ra là giống ai, sau đó mới nhớ ra, không phải là giống như Thời nha đầu sao.

Tả Hoành suy nghĩ, nửa tháng này thấy Diệp Trì ngược có vẻ bình thường lại rồi, nhưng bên trong có buông xuống được không thì thật khó nói, nhưng hắn lại nghe Hồ Quân nói, mấy ngày nay trong khoảng thời gian này có không ít kỹ nữ quây quần, cũng không biết thật sự thế nào, uống rượu, nghe hát, chơi đùa đủ kiểu nhưng không có một người có thể vào lọt vào mắt tiểu gia.

Nhưng chuyện này lại có chút không đúng, nếu thật sự buông xuống, giống như trước đây, về phần còn làm hao tổn như vậy, nhất định trong lòng còn băn khoăn.

Tả Hoành và Hồ Quân vừa nói, cổ Hồ Quân tựa như run lên, bắn ra một lèo: "Không thể nào, không thể nào, Diệp tiểu gia ta cho dù thích nha đầu kia, cũng không thể để mất hết mặt mũi trước mặt nha đầu kia như vậy, tâm tư cũng nên chết đi, không cần phải dán khuôn mặt nóng của mình vào cái mông lạnh của người ta, đây không phải là vội vàng tự tìm mất mặt đó sao, nếu là gia, đời này sẽ không thèm nghĩ tới nha đầu kia nữa, tìm người tốt hơn nàng 1000 lần, cho tức chết nàng luôn."

Tả Hoành nhịn không được xùy một tiếng vui vẻ: "Ngươi cũng có cốt khí, hay lắm, ca ca ở đây nhớ kỹ lời của ngươi, sau này đừng có mà chối đó."

Hồ Quân vỗ ngực: "Tiểu gia từ trước đến nay nói lời giữ lời."


Nói là nói, Tả Hoành vẫn đến gần đào kép, nghĩ đến việc thăm dò Diệp Trì, đào kép này vừa vào cửa, Tả Hoành liền nhìn ra, trên mặt tuy là không có chuyện gì, nhưng trong lòng nghĩ như thế nào thì không biết được, nếu không, cũng không đến mức ra nông nỗi này.

Tả Hoành nghĩ, đừng thấy nửa tháng qua tiểu gia buông thả, chuyện này chưa xong đâu, lúc này là nhẫn nhịn chịu đựng thôi, sau này không biết giày vò sao nữa.

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe phía dưới một hồi la hét ầm ĩ, giống như là người của chưởng quầy, Cẩm Thành nói với gã sai vặt bên cạnh: "Xuống dưới xem thử, phía dưới đang la hét ầm ĩ cái gì đó?"

Gã sai vặt đáp một tiếng chạy xuống dưới, chỉ một lát sau đi lên nói: "Bẩm gia, phía dưới có một lão hán, nói là được người ta nhờ vả, đến Nhạn Lai Lâu tìm tiểu vương gia cứu người."

Cẩm Thành chau chau mày: "Cứu người? Cứu người nào?" Gã sai vặt nói: "Lão hán cũng nói không rõ ràng lắm, chỉ nói là nha đầu họ Thời..."

Vừa dứt lời, bóng người trước mắt lóe lên, Diệp Trì đã xuống lầu, Cẩm Thành nhìn qua Tả Hoành nói: "Nha đầu kia họ Thời?"

Tả Hoành gật gật đầu, sắc vẻ mặt nghiêm chỉnh nói: "Nha đầu kia tính khí mạnh mẽ lắm, cận kề cái chết cũng không nhờ vả người khác, lúc này lại tìm tới cửa, nhất định đã xảy ra chuyện."

Mấy người nghe xong vội vàng đi theo đi xuống, đi được một chút liền thấy Diệp Trì chụp lấy hỏi lão hán một lèo, lão Hán bị hắn lắc đến cả người lung lay, Cẩm Thành vội vàng đi qua giật hắn ra nói: "Ngươi cứ như vậy, hắn làm sao nói được gì chứ, ngươi trước buông hắn ra đi."

Diệp Trì lúc này mới buông tay, lão Hán che ngực bình thường trở lại mới chậm rãi nói: "Ai ôi!!!, cái mạng của lão suýt nữa là tiêu rồi, thật sự là cứu người, ngược lại cứu ra thành những chuyện này, các ngươi cũng đừng hỏi ta, chính là hôm nay ở bờ sông cứu được một tiểu tử, tiểu tử kia tính mệnh của mình còn không xong, còn dập đầu, xin ta đi một chuyến, nói đại sự liên quan đến nhân mạng, bảo lão hán đến Nhạn Lai Lâu tìm tiểu vương gia gì đó, cứu Thời nha đầu, nha đầu kia bị Quách cái gì bắt lấy..."

Hắn nói còn chưa xong, Diệp Trì cắn răng nghiến lợi nói: "Quách Đại Bảo, ngươi mẹ nó thực chán sống, dám động đến một sợi tóc của nàng dâu gia, gia sẽ lấy mạng của ngươi." dặn dò Đắc Lộc dẫn ngựa tới liền phi thân lên ngựa, không đợi mấy người Cẩm Thành ngăn lại đã chạy mất tiêu.


Cẩm Thành nói: "Chuyện này thọc phải tổ ong vò vẽ của tiểu gia rồi, không biết ồn ào đến đâu nữa, Hồ Quân, ngươi đi theo lão hán cho người báo tin tới Thị Lang phủ, dù sao cũng là nhân chứng, đến lúc đó gây ra chuyện gì, có người làm chứng, chúng ta trước chiếm được lý lẽ, đến lúc đó dễ tính, Tả Hoành ngươi theo ta đi Thị Lang phủ, tốt xấu gì cũng phải ngăn cản Diệp Trì chút ít, đừng huyên náo đến lúc không thể vãn hồi.

không đề cập tới sắp xếp Bên này của Cẩm Thành, nói tới Diệp Trì, nghe xong Quách Đại Bảo động đến vợ hắn, liền có ý muốn giết người, đâu còn quản cái gì chó má Thị Lang phủ, một đường ra roi thúc ngựa, roi ngựa vun vút, con ngựa bị đánh, giống như điên lên, lập tức bỏ Đắc Lộc ở tuốt đằng sau.

Cũng may lúc này rơi là buổi tối, trên đường không có người nào, bằng không thì, không biết sẽ loạn thành cái dạng gì, đảo mắt đã đến trước cửa Thị Lang phủ, Diệp tiểu gia xuống ngựa xông thẳng đến đại môn, hai thủ vệ ở cửa ra vào đi lên muốn ngăn, bị tiểu gia đạp một cước văng ra, vượt qua thềm cửa cửa liền tiến vào.

Quản gia nghe tin vội vàng chạy đến, vừa thấy là hắn, vội nói: "Tiểu vương Gia hôm nay sao rỗi rãnh, mời đến chánh đường dùng trà, đợi lão gia tiểu nhân trở về..." trở về Không đợi hắn nói xong, Diệp Trì đã vươn tay nắm chặt cổ áo hắn nói: "Dùng trà cái rắm, nói, Quách Đại Bảo đang ở đâu?"

"Thiếu, gia, thiếu, gia, còn chưa có trở về..."

Quản gia nghe là tìm thiếu gia, trong lòng thầm kêu không tốt, trách không được vừa rồi thiếu gia trở về lại có vẻ mặt kia, nhất định là chọc phải Bá Vương này rồi, thiếu gia của bọn họ trời sinh chính là trùm gây hoạ, là loại người có bản lĩnh gây hoạ lại không có bản lãnh chống đỡ, lão gia không muốn quản, phu nhân vô vàn cưng chiều, mới thành như hôm nay, đi ra ngoài gây tai hoạ cũng phải biết nhìn mặt chứ, vị gia này, không có chuyện gì làm hay sao mà thiếu gia lại đi chọc hắn, không sợ chết hay sao.

Diệp Trì vừa thấy ánh mắt của hắn, liền biết Quách Đại Bảo ở bên trong, bỏ qua hắn, liền đi vào trong, Quản gia vội nói: "Tiểu vương Gia, ài, bên trong thế bên trong, tiểu vương Gia không thể vào."

Diệp Trì quản hắn cái gì bên trong, phòng Vương Mẫu nương nương hắn cũng dám xông vào, qua bức tường phù điêu, liền đi vào chính viện của Vương thị, Vương thị đã ngăn ở trước viện rồi, vừa thấy Diệp Trì liền nói: "tiểu tử khốn nạn Nhà ai lại vô pháp vô thiên như vậy, ngay cả bên trong Thị Lang phủ cũng dám xông vào."

Diệp Trì thấy Vương thị ngăn ở chỗ này, đoán chắc chắn Quách Đại Bảo ở trong phòng, khẽ vươn tay rút bảo kiếm trên lưng ra, khoát tay, a... bà tử bên cạnh Vương thị hét lên một tiếng, nửa bên búi tóc bị Diệp Trì gọt xuống, Diệp Trì lạnh lùng nói: "dám cản ta à, bảo kiếm của gia không có mắt đâu."

Đưa tay đẩy Vương thị ra, đạp cửa vào nhà, tìm một vòng không thấy bóng dáng Quách Đại Bảo, Diệp Trì đỏ mắt, ra ngoài để kiếm ngang cổ Vương thị: "Nói, Quách Đại Bảo đang ở đâu, không nói, tiểu gia trước sẽ lấy mạng của ngươi..."

Tác giả có lời muốn nói: Thời Tiêu không có cách nào trừng mắt hắn một cái, uổng công lỗ nam nhân này lớn như vậy, còn ghen với nhi tử, một chút ý tứ cũng không có, không sợ truyền ra ngoài à, khiến người ta chê cười, cúi đầu nhìn nhi tử, hai cái mắt to không ngừng lườm cha hắn bên kia, ý tứ trong mắt cũng không phải muốn hắn cha ôm, mà là phòng bị, giống như phòng bị lão tử hắn tới đây đoạt bảo bối gì của nó, phải nói tính tình của nhi tử này giống y chang cha hắn, lẽ ra như vậy hai cha con càng phải thân thiết chứ, lại la ó, đằng này lại ngược lại, vì tranh giành lực chú ý của mình, tên nhóc nhỏ kia cũng dùng một chiêu khóc, làm người làm cha là Diệp Trì bị trị đến gắt gao, nhớ tới thì tức cười, suy nghĩ thời gian qua mình có chút xem nhẹ lão công, hôm qua Quyên Tử nói với nàng, Diệp Trì và Tiểu Minh Tinh trên tờ báo giải trí, bảo nàng lưu tâm một chút, đừng để người ta đào góc tường, còn ngây ngô ở nhà mang hài tử, bao nhiêu người có hài tử liền xem nhẹ lão công, thời điểm này nam nhân dễ dàng ra tường nhất, nghĩ vậy, Thời Tiêu lập tức có cảm giác nguy cơ, nếu không ngày mai đưa hồng kỳ qua nhà bà nội nó ở vài ngày, mình cũng thích thuận tiện củng cố lại tình cảm vợ chồng...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui