Diệp Trì hận chết mất, thật sự muốn đạp chết Trầm chưởng quỹ cho rồi, cửa nhã gian vừa mở ra, ánh mắt tựa như thanh đao, vèo vèo bắn tới Trầm chưởng quỹ, Trầm chưởng quỹ sợ tới mức cả người run lên, khay trà trong tay suýt nữa ném đi, may mắn có Thời Tiêu vội vàng đi qua tiếp lấy, mới cứu được trận này.
Bị Diệp Trì trừng mắt, Trầm chưởng quỹ nào dám bước vào nhà, khay trà giao vào trong tay Thời Tiêu, không kịp quay đầu liền chạy mất, Thời Tiêu chỉ có thể bưng mâm nhỏ đi vào, đi còn chưa tới hai bước, chợt nghe Diệp Trì nói: "Đóng cửa lại, gia sợ gió."
Khỏi phải nói trong lòng Thời Tiêu buồn bực đến cỡ nào, bị tiêu chảy thì sợ gió cái gì chứ! có phải nữ nhân ở cữ đâu, ngẫm lại rốt cuộc họa do Trụ Tử gây ra, liền quay lại đóng cửa.
Đi đến trước mặt Diệp Trì, đặt khay trà ở trên bàn bên cạnh, mới phát hiện không phải nước chè ngâm vào nước, mà là một bình nước ấm, một tách trà có nắp, bên cạnh đặt một chén nhỏ trong đó là nửa bát mật hoa quế, đây là muốn mình làm cho hắn đây mà.
Trong lòng Thời Tiêu cảm thấy hầu hạ một nam nhân như vậy có chút không thỏa đáng, đã thế nam nhân này còn là Diệp Trì, thấy hắn đang trông mong nhìn mình, lòng liền mềm nhũn, cầm muỗng nhỏ múc mấy muôi mật ong bỏ vào trong bát, rót từng chút từng chút nước nóng vào, động tác của nàng rất nhẹ, cơ hồ không phát ra thanh âm gì.
Bộ dạng bàn tay trắng nõn cầm ấm nước, bộ dạng biết vâng lời, làm Diệp tiểu gia nhìn đến choáng váng, Diệp Trì cảm thấy vợ hắn như vậy mê người quá xá, nếu nàng có thể mỗi ngày hầu hạ hắn như vậy, hắn tình nguyện cả đời nằm ở trên giường không đứng dậy, nhưng không đứng dậy cũng không được, nhìn thấy cũng không hả giận a, hắn phải ôm vợ hắn, hôn vợ hắn, còn phải ôm ngủ...
Nghĩ như vậy, chợt liền nhớ lại sự việc buổi tối hôm qua, Diệp tiểu gia liền cảm giác gia huynh đệ của hắn vèo cái liền ngẩng đầu, khiến cho hắn cả người khô nóng, vốn là thiếu nước, còn bọc một giường chăn bông dày, có thể được mới lạ.
Thời Tiêu pha xong nước mật ong, chợt phát hiện hắn rất không thích hợp, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, lúc này chợt liền đỏ lên không nói, trên trán đổ mồ hôi từ huyệt thái dương chảy xuống, đôi mắt đang nhìn mình chằm chằn, đáy mắt phảng phất có hai ngọn lửa cháy phần phật.
Như vậy ngược lại không giống bệnh, nhưng trúng tà thì không sai biệt lắm, Thời Tiêu sợ tới mức lui về sau hai bước: "Ngươi, ngươi làm sao vậy?"
"Ta nóng..." Không đợi Diệp tiểu gia nói xong hết câu, thì bị Quyên Tử cắt ngang: "Nóng cái rắm, tiểu tử này làm chuyện xấu mà!" Bịch một tiếng cửa bị đạp ra, Quyên Tử từ bên ngoài vọt vào.
Đi vào hai bước đã vọt đến trước giường êm, không đợi Diệp Trì kịp phản ứng, khẽ vươn tay nhấc chăn trên người Diệp Trì lên, Diệp tiểu gia đang nằm, tâm tư đang cùng một chỗ, vợ con huynh đệ của hắn đứng chào cờ thẳng tắp, cho dù có xiêm y bên ngoài, bên trong còn mặc quần lụa, nhưng cũng không ngăn được tình thế bay cao ngút trời này.
Quyên Tử mặc dù là đại cô nương chưa lấy chồng, nhưng lần nà, cũng biết là cái gì liền đỏ bừng cả khuôn mặt, phì một tiếng nói: "Không biết xấu hổ." Liền dắt Thời Tiêu đi ra ngoài, nhưng bị Tả Hoành ngăn ở ngoài cửa, hóp lưng lại như mèo buồn bực mới nói: "Ta nói lần tới ngươi có thể đổi chỗ đạp hay không, đạp chừng hai lần như vậy, gia thực trở thành thái giám đó."
Quyên Tử tức giận trắng mặt nhìn hắn: "Cái đồ chết bầm nhà ngươi, trở thành thái giám thì tốt quá, khỏi gây tai họa cho người khác, cút qua một bên đi, có tin cô nương một cước đạp chết ngươi không."
Chuyện tốt đẹp lại bị con cọp cái này phá hư, lúc này Diệp tiểu gia thật sự chỉ muốn bóp chết nha đầu kia, khó khăn lắm mới lừa gạt được người, lại chỉ có thể hắn trơ mắt nhìn vợ hắn bỏ đi như thế, không có cửa đâu, mềm không được, ta sẽ cứng vậy, tiểu gia đây không tin trị không được con cọp cái này.
Ánh mắt lóe lên, thanh âm cũng trầm xuống: "Vốn tiểu gia còn muốn khoan hồng độ lượng, chuyện hôm nay cứ cho qua như vậy đi, nhưng xem ra không được rồi, khổ chủ ta đây còn chưa làm gì, ngược lại người đầu độc hại người lại khí phách như thế, Đắc Lộc, cầm thiếp của gia đi nha môn tìm phủ doãn đại nhân, nói tiểu gia hôm nay ở phố nhỏ Tỉnh Thủy bị người ta hạ độc, nếu hắn không bắt hạ người độc, ngày mai tiểu gia ghé thăm nha môn của hắn."
Quyên Tử nghe xong tức giận cả khuôn mặt đỏ bừng, biết rõ đây không phải thứ gì tốt, đây là kìm nén làm chuyện xấu mà, mềm không được thì cứng, mặt Thời Tiêu cũng không còn chút máu, quay lại nhìn Diệp Trì, người mới vừa rồi không có chút sức lực, lúc này đã ngồi dậy.
Diệp Trì thấy vợ hắn nhìn hắn như vậy, suýt tý nữa đã mềm xuống rồi, nhưng cân nhắc lại, lúc này nếu mềm xuống, sau này gặp lại vợ hắn càng khó hơn.
Đến lúc này, Diệp tiểu gia cũng coi như nhìn rõ ràng, nàng dâu nhà hắn không có nhìn trúng hắn rồi, nếu muốn thuận lợi bắt được vợ hắn vào tay, phải dằn lòng, không thể mềm thì cứng, lừa gạt không được, vậy thì cưỡng ép, lấy thế đè người, Diệp Trì hắn từ ngày sinh ra đã không phải người tốt rồi.
Nghĩ như vậy, lòng liền cứng rắn, nhưng Tả Hoành lại hiểu trong lòng Diệp Trì đang suy nghĩ cái gì nhất, Diệp Trì diễn mặt phải, hắn phải nhận mặt trái, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể thực sự kinh động đến nha môn, thế thì sẽ hỏng hết.
Nghĩ đến đây liền cười ha ha nói: "Sao lại nói như thế, trời vẫn còn nóng quá, dễ phát hỏa lắm, Trầm lão đầu mau đi Trí Viễn Trai ở phố Nam mua mấy bát nước ô mai tới cho mấy vị đây hạ hoả." Nói xong lại nói với Diệp Trì: "Ca ca người vừa rồi không phải nói không so đo sao, sao bây giờ lại thay đổi thế, được rồi, nhường một bước đi, chúng ta ngồi xuống thương lượng một chút, đại sự gì a, về phần kinh động nha môn."
Quyên Tử tức giận nói: "Ngươi cũng không phải là thứ gì tốt, thằng nhãi này cả ngày ngồi xổm ở ngoài cửa lớn nhà ta, không phải là có chủ ý xấu với Tiêu Tiêu nhà ta sao, có bản lãnh thì đi Xuân Phong lâu tìm hoa khôi của ngươi thân mật đi, không được làm tổn hại thanh danh Tiêu Tiêu nhà ta."
Diệp tiểu gia nghe xong Xuân Phong lâu, lập tức có chút chột dạ, liếc trộm Thời Tiêu, trong lòng nói, đây đều là chuyện quá khứ rồi, hiện nay hắn chỉ thích vợ hắn.
Thời Tiêu căn bản nhìn cũng chưa từng nhìn hắn, chỉ kề sát vào tai nha đầu hung hãn mà nói chuyện.
Thời Tiêu cũng không nghĩ tới hôm nay chuyện này sẽ ồn ào đến tình trạng này, vừa mới sốt ruột, ngược lại quên mất tính tình Quyên Tử nóng nảy, Quyên Tử cái gì cũng tốt, người đẹp, thiện tâm, nhưng chính là tính tình nóng nảy dễ bị bị kích động, có đôi khi có thể biến khéo thành vụng.
Mà tiểu bá vương cũng không phải là những tên côn đồ vô lại, đánh chạy liền không dám tới, đây là quyền quý, nói trắng ra là, chỉ cần một câu của hắn, bản thân nàng và Quyên Tử thậm chí mười tên tiểu bên trong tử đại tạp viện, cũng khỏi phải nghĩ đến nữa, huống chi, lúc này đích thật là các nàng đuối lý trước, bất kể thế nào thì Trụ Tử đã hạ độc, nếu truy cứu thật như hắn nói, coi như nàng và Quyên Tử có thể may mắn thoát khỏi, nhưng cònTrụ Tử.
Thời Tiêu cũng không phải kẻ ngu, náo đến bây giờ, cũng coi như đã hiểu rõ, bất kể là vì ham muốn mới lạ nhất thời, vẫn tìm chuyện vui, tiểu bá vương này là thật sự nhìn trúng mình, Quyên Tử luôn nói thanh danh, mà nàng thì làm gì có thanh danh, đã sớm bị gán chó cái mũ sát tinh, lại bị lui hôn, đời này cũng khỏi phải trông chờ được thanh danh tốt. Nếu như dựa vào việc này, là hắn có thể bỏ qua cho Trụ Tử, hiểu rõ việc này, chẳng phải tất cả đều vui vẻ.
Nghĩ đến đây, liền nói vói Quyên Tử: "Quyên tỷ bớt nóng đi, chuyện này chúng ta có lỗi trước, cấp cho hắn một cái lễ cũng không sao mà." Nói qua xoay người nói với Diệp Trì: " Quyên Tử tỷ nóng nảy có chút không tốt, vừa rồi đã đắc tội tiểu vương gia, mong tiểu vương gia không chấp nhất, nếu tiểu vương gia đại nhân đại lượng không chấp nhất, tiểu nữ tất nhiên là muôn phần cảm kích."
Nói xong, tiếng nói chợt chuyển: " nếu như tiểu vương gia không đòi hỏi trái đúng sai, thì kinh động nha môn bắt người có ích lợi gì, tiểu nữ liền đi nha môn tự thú, bột bã đậu này là tiểu nữ, một tháng trước mua ở Thọ Nhân Đường, có người làm ở Thọ Nhân Đường làm chứng, bánh hành trứng gà ngươi ăn là ta tự tay nướng, chưa từng nhờ người khác làm hộ, ngay cả rổ đựng bánh trứng gà cũng là ta tự tay bện đấy, Trụ Tử chỉ giúp ta chạy một chuyến mà thôi, Vì vậy, tiểu vương gia muốn tìm người hạ dược, chính là tiểu nữ, người bên ngoài vô can."
"Tiêu Tiêu muội nói bậy bạ gì đó?" Quyên Tử kinh sợ hô lên một tiếng, Tả Hoành lại có phần nghiền ngẫm nhìn qua Thời Tiêu, hắn không hề nhìn nha đầu gầy này vào mắt, thế nhưng cũng không phải người lương thiện đâu, đừng thấy tính tình nhu hoà mềm mỏng, nói chuyện không nhanh không chậm, nhưng mỗi câu mỗi chữ nói ra đều có thể đánh trúng chỗ quan trọng, nha đầu kia không hề ngốc, thông minh hiểu biết hơn nha đầu hung hãn xảo quyệt kia nhiều.
Xác định trong lòng đã hiểu rõ, Diệp Trì yêu thích nàng, làm ra nhiều chuyện như vậy cũng vì nàng, nàng lấy chính mình ra làm vật đánh cược, trận kiện cáo này không cần đánh cũng biết thắng thua, ngược lại nha đầu hung hãn này, có nàng ta ở đây nói không chừng chuyện còn tệ hơn, mình phải bắt nàng đi, bằng không để nàng xen vào, tính nết bá vương của Diệp Trì mà nổi lên, nàng ấy cũng không có lợi ích gì.
Mặc dù mình trúng hai cước của nha đầu hung hãn này, dù sao cũng nhìn nàng lớn lên như động lòng người vậy, giúp đỡ nàng cũng không sao cả, nghĩ như vậy, khẽ vươn tay túm Quyên Tử tới: "Được rồi, ngươi đừng có ở đây càn rỡ chộn rộn nữa, đi thôi, cùng gia đi gặp lang trung đi, nha đầu ngươi đạp gia hai cước, ngươi muốn đi như vậy là không được đâu, nếu gia đoạn tử tuyệt tôn rồi, cuộc sống thanh tịnh của ngươi cũng sẽ chấm dứt."
Quyên Tử bị hắn giữ chặt trong ngực kéo đi, giãy giụa hai cái vẫn không thoát ra được, liền há miệng cắn cánh tay Tả Hoành, "Ai ôi!!!, nha đầu hung hãn này thực con mẹ nó hung dữ quá, được lắm, hôm nay gia không rút răng nanh của ngươi, ngày mai gia liền theo họ của ngươi." Nói xong trực tiếp nâng Quyên Tử lên đi xuống lầu.
Thời Tiêu lại càng hoảng sợ, vừa muốn đuổi theo, lại nghe Diệp Trì tức giận: "Yên tâm, Tả Hoành sẽ không làm gì nàng ta đâu."
Lời này sao nghe có chút nghẹn khuất, Diệp tiểu gia có thể không nghẹn khuất ư, không thể mềm, thì mạnh bạo chứ sao, nha đầu kia chính là điểm yếu của nàng, lúc này yêu thương còn còn không hết, hắn có thể làm gì nàng chứ, trong lòng đã nghẹn thành như vậy rồi, sao còn có thể cứng rắn, đến cùng vẫn không cam lòng, trừng mắt nói với nàng: "Gia trước kia thật xem nhẹ nha đầu nàng, có phải cảm thấy gia không nỡ động tới nàng hay không?"
Tuy Thời Tiêu nói như vậy, nhưng ở trước mặt hắn đi ra như thế, vẫn còn có chút không được tự nhiên, quay mặt lại nhắm mắt nói: "Ta nói là sự thật, bã đậu này chính là ta hạ, người khác vô can." Cắn môi, khuôn mặt nghiêm túc, dáng vẻ bướng bỉnh này, Diệp tiểu gia một chút chiêu cũng không có.
Trợn mắt nhìn nàng một hồi, Diệp Trì chợt nghĩ ra một ý: "Nếu như bã đậu này là do nàng bỏ, gia có thể không tính toán, nhưng dù sao thì nàng cũng phải đền bù tổn thất cho gia chứ."
Thời Tiêu sững sờ: "Đền bù tổn thất?"
Diệp Trì lập tức nằm xuống nói: "Ngày hôm nay, gia đi ngoài hơn hai mươi lần, lúc này không nhúc nhích nổi nữa, đừng nói hồi phủ, đi một bước chân cũng nhũn ra, cũng không thể ở Hồi Xuân Lâu, nhà người ta là tiệm cơm, không thể phá hư chuyện mua bán của người ta, nàng nói đúng hay không?"
Thời Tiêu hồ nghi nhìn hắn: "Ngươi đến cùng muốn nói cái gì?"
Khóe miệng Diệp Trì nhướng qua hai bên, rõ ràng không có ý tốt cười cười: "Nhà của nàng không phải gần đây sao, nếu không gia chịu ủy khuất, đi tới nhà nàng nghỉ dưỡng hai ngày đi, đợi gia khoẻ rồi, chuyện này cho dù vạch bỏ qua, thì đây không tính là quá phận mà!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...