Chuyện kỳ lạ tiếp theo mà tôi gặp phải, nó xảy ra sau ba ngày tôi tới căn hộ này. Mới chuyển đến nên tôi không quen giường, những đêm đầu trằn trọc rất khó ngủ, hầu như tôi toàn phải thức đến sáng. Nhà tắm đặt trong phòng ngủ, giường đối diện với cửa phòng tắm, cánh cửa đó làm từ một tấm kính mờ, ánh sáng có thể lọt qua trọn vẹn. Trong nhà tắm có một khung cửa sổ, ánh đèn từ bên ngoài chiếu qua cửa sổ đó và hắn lên tấm kính một màu vàng nhờ nhờ. Thỉnh thoảng tôi có liếc qua cửa nhà tắm, ấy là khi hai mắt đã quá mỏi vì nhìn lâu vào điện thoại.
Dạo đấy người ta đang rộ lên nạn nạo phá thai, báo chí đăng rất nhiều, thống kê trung bình mỗi ngày có tới hàng trăm ca. Có những bài đăng kèm hình minh họa, không cần nhấp vào cũng thấy được, một đứa trẻ còn dính màng ối, da thịt tím ngắt, dây rốn quanh người, nằm trong một túi nilong đặt giữa thùng rác. Nhìn qua mà tôi đã thấy lạnh hết người, nhân tính để đâu mà xuống tay được như vậy. Tôi chuyển sang mục khác, xoay người hướng mặt ra cửa phòng tắm. Trong đêm tĩnh lặng, tôi bỗng nghe thấy tiếng nước chảy rất khẽ, chỉ tách tách vài giọt, ngừng một lát rồi mới tiếp tục vang lên. Là vì nghe thấy âm thanh đó nên cảm giác yên ắng càng thêm rõ rệt. Dù có lờ đi nhưng tiếng nước vẫn lọt vào tai, khiến tôi phải nằm nghĩ xem còn cái vòi nào mà tôi chưa vặn chặt.
Tiếng nước to dần, nghe được rõ ràng là từ trong phòng tắm vang ra. Róc rách chảy giữa đêm tĩnh mịch. Tôi đoán là không phải vòi nước, âm thanh ngắt quãng, giống như có người đang giải quyết nỗi buồn vậy. Càng nghe càng thấy đúng, chắc là từ phòng bên cạnh, nhưng hẳn là người đó bị thận yếu, đi tới mười năm phút chưa xong. Không thể tập trung đọc tin tức được tiếp, tôi liền tắt điện thoại và nghiêng đầu sang trái, mặt đối diện với cửa nhà tắm.
Đập vào mắt tôi lúc đó, không phải là màu vàng nhờ nhờ của ánh đèn, in trên mặt kính kia là năm ngón tay đen như hắc ín. Ngay lập tức tôi tung chăn bật dậy, chỉ thấy năm ngón tay hằn lên, bên trong ánh sáng vẫn lọt qua bình thường. Nó làm tôi bối rối kỳ lạ, dù từng trải qua một lần nhưng tôi vẫn ghét phải công nhận trên đời có ma. Nên dậy đuổi nó đi không, trông có vẻ nó không thể vượt qua được cửa nhà tắm, tôi từng nghĩ, nếu vẫn là cái cô ám tôi ngày trước, vậy tôi mặc kệ. Tiếng nước chảy không dứt, tôi có thể khẳng định được là nước chảy trong bồn cầu, vì tiếng vang rất lớn. Đáng nhẽ tôi không nên uống nhiều nước trong bữa cơm, nghĩ tới bồn cầu, tự nhiên bàng quang tôi phản xạ lại mãnh liệt.
Tức là tôi muốn đi giải quyết, nhìn vào đồng hồ là 2h59, còn lâu trời mới sáng, muốn nhịn thêm vài tiếng là bất khả thi. Tôi bật đèn phòng ngủ rồi tiến tới gần cửa nhà tắm, tiếp tục bật công tắc đèn trong đó lên. Bỗng năm ngón tay kia di chuyển, loáng một cái đã biến mất, tôi ghé sát mắt vào cửa nhìn, chẳng thấy gì rõ ràng, nhưng thay vì hình ảnh, tôi lại nghe thấy được một âm thanh lạ. Tiếng nước đã nhỏ đi, kèm theo đó là tiếng thở dốc, dồn dập như tiếng người leo núi vậy. Sau cánh cửa có người, tôi chưa từng thấy ma thở, tiếng hồng hộc này đích thị là của ai đó phát ra. Có khi là trộm, trốn trong đó đợi tôi ngủ rồi hành động, nhưng tên ấy bị thận yếu, người thận yếu cứ hồi hộp là sẽ buồn vệ sinh, chính hắn vừa giải quyết, tưởng là 3h tôi đã ngủ nên đi thành tiếng, đến lúc tôi bật đèn thì hoảng sợ. Nhưng thở cũng quá lớn, nếu dễ hoảng sợ như vậy mà vẫn đi ăn trộm, chỉ có thể là do đường cùng bất đắc dĩ. Chắc là muốn kiếm tiền chữa bệnh thận yếu.
Nghĩ thì lâu nhưng diễn biến lại rất nhanh, một tay tôi cầm con dao gọt hoa quả lên, thủ thế tấn công, một tay nắm chốt cửa, định ập vào đánh phủ đầu. Nhưng vặn mấy lần đều không được, hình như cửa đã khóa trái, tôi không sao mở được nó ra. Áp tai vào mặt kính, tiếng thở bên trong càng thêm gấp gáp, nghe rõ mồn một từng hồi phù phù, không ai hồi hộp mà thở như vậy, tôi chợt nghĩ, nếu phải đặt một hoàn cảnh cho tiếng thở này, tôi đoán người bên trong đang chịu đựng một cơn đau quằn quại. Rồi nước lại chảy ồ ạt, tiếng vọng trong bồn cầu không lẫn vào đâu được. Vì vẫn đang áp tai vào cửa nên tôi bị giật mình, tháo cống sao mà ồn vậy.
Tôi đẩy mạnh cửa, không chút suy suyển, ánh sáng trong nhà vệ sinh không ngừng lay động, dồn dập như tình hình lúc này vậy. Tiếng thở bị át đi, giữa âm thanh róc rách của nước, tôi nghe được vài hồi nấc nghẹn. Đau tới phát khóc luôn rồi. Nếu là bình thường thì có thể nghĩ tới đau đầu, đau tay đau chân, nhưng đã là trong nhà vệ sinh, vậy chỉ có thể là đau bụng. Mà còn ngồi trong đó rất lâu, khi nào thì người ta ngồi lâu như vậy, tôi lập tức nghĩ tới việc bị táo bón. Đầu óc càng thêm hỗn loạn, khi tôi nghe được một giọng thì thào giữa tiếng nấc:
"Mẹ... có lỗi với... con..."
Là giọng phụ nữ, cái gì mà con với mẹ ở đây, tay đang nắm chốt cửa của tôi siết chặt lại, có phải vẫn là cô gái ấy. Theo tôi từ Thái Nguyên về đây, trải qua từng ấy chuyện, người con gái đó vẫn không buông tha cho tôi. Còn Cường thì sao, chẳng phải cậu ta đã không thể quay về, có lẽ cậu ta đã thua và bỏ mạng rồi. Không rõ khi đó cảm giác tôi thế nào, là sợ hay buồn, nhưng ngay lập tức tôi bị thứ âm thanh bên trong nhà tắm làm cho bừng tình.
Thủm!
Chỉ một tiếng ngắn gọn. Bầu không khí bỗng trở lên yên ắng. Trong đó vừa xảy ra chuyện gì, áp tai vào mặt kính, tiếng thở đã biến mất. "Cạch", đang lúc tập trung cao độ, đột nhiên chốt cửa bung ra, về sau tôi mới nhớ là chốt trong của cửa bị hỏng, nhưng rõ ràng tôi đã cố mở mà không được. Quay lại lúc cửa hé ra, tim tôi nhảy thách lên một tiếng, giống như quả bóng bay nổ tung trong lồng ngực, tôi đứng chôn chân ngoài cửa. Suy nghĩ lúc đó chỉ dồn vào một việc, có nên đẩy cửa ra không?
Cuối cùng thì tôi chọn đẩy, sau cửa mọi thứ đều bình thường, sạch sẽ và sáng suả. Chỉ có gần bóng đèn là thấy động, có vài còn bướm đêm đang bay trên đó, chúng bị ánh sáng thu hút. Không một ngóc ngách nào trong nhà tắm mà ánh sáng không chiếu đến, tôi nhìn hồi lâu, chắc chắn không có gì bất thường, vậy thì lạ thật, âm thanh vừa rồi ở đâu mà ra.
Róc rách.
Tai tôi như bắt được tần số, đột nhiên có tiếng nước chảy phát ra từ bên trái, tường nhà tắm vốn mỏng, trong đêm tĩnh mịch, tiếng nước càng vang vọng. Đúng là phòng bên cạnh có người, không hiểu phân tích thế nào mà tôi lại cho rằng, những âm thanh nghe được là từ bên đó vọng sang. Cơ bản là đèn đóm sáng như ban ngày, không có dấu hiệu gì bất thường, mà tôi cũng đang muốn giải quyết nên tạm coi như là mình đã tưởng tượng thái quá rồi.
Tiếp theo, tất nhiên là tôi ra bồn cầu hành xử, đi được một nửa thì đèn phụt tắt. Mẹ ơi, không cần nói cũng biết tôi hoảng cỡ nào, người giống như con quay lắc qua lắc lại, chỉ vừa liếc mắt, tôi liền thấy được một cảnh kinh người. Đèn phòng vệ sinh đã tắt, nhưng đèn phòng ngủ vẫn sáng, tôi đứng quay lưng lại với ánh sáng, mắt từ từ đưa sang phải, trên tường đá hoa ốp trong nhà tắm, bỗng xuất hiện một về dài màu đỏ. Người nào đã bôi nó lên, đỏ thẫm như máu, nhìn có phần chói mắt, mà cảm giác nó tươi nguyên như vừa mới cắt từ mạch ai đó ra vậy.
Không phải chỉ tường đá hoa, trên bồn rửa mặt cũng đột ngột hiện lên một bàn tay đỏ đòng đọc. Là ai? Dấu vết còn đây nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng người đâu cả. Hay là do ma làm. Tôi chớp mắt, hướng nhìn chếch lên trên, nơi đặt chiếc gương rửa mặt, hình ảnh diễn ra trong đó khiến tôi chết lặng.
Cái người mà tôi không nhìn thấy, đó là một cô gái, tóc để ngang vai, da xanh bủng, nửa khuôn mặt hiện lên trong gương nhớt nước, là mồ hôi hay gì thì tôi không rõ, nhưng nhìn không khác một người chết trôi. Nét mặt đờ đẫn, bộ dạng uể oải, một chút huyết sắc trên môi cũng không có, thêm vào nữa là khung cảnh tranh sáng tranh tối xung quanh, quả thực rất đáng để người nhìn khiếp sợ. Cứ thế cô ta lết qua gương, đem theo máu dính khắp thành bồn rửa mặt, hình như cô ta định đi ra phòng ngủ của tôi.
Không! Không! Tôi thầm gào lên, tay kéo quần, lúc đó tôi còn định giật nước rồi mới đi, nhưng vừa cúi xuống nhìn, tôi liền bị giật mình lần nữa. Trên thành bồn cầu bê bết máu, người từng trải như tôi không thể vì cái hình ảnh kia mà sợ tới đái ra máu được. Nhìn kỹ một chút, trong bồn cầu có cái gì lập lờ trên mặt nước. Hình thù giống như quả cam, vì hơi tối và màu sắc nhòe nhoẹt nên tôi mất mấy giây mới thấy rõ được, bề mặt nó nhẵn hơn và đỏ hỏn như cục máu đông. Mặt nước vẫn dập dềnh, giây tiếp theo, có lẽ là giây mà tôi khiếp đảm nhất trần đời, thứ mà tôi nghĩ là quả cam, nó vừa xoay ngược lên, phơi bày trọn vẹn hình thù trước mắt tôi.
Dưới đó là một khuôn mặt phù trũng, nước da căng phồng, tứ chi co quắp vào thân, người cuộn lại như con chuột ngậm nước. Vừa rồi tôi nhìn thấy là chóp đầu của nó, không thể nhầm được, đấy chắc là một đứa trẻ sinh non, to hơn một nắm tay, tôi còn thấy nhau thai vẫn bám trên thành bồn cầu kia nữa. Sàn nhà tắm chỗ tôi đứng cũng lênh láng máu, cái bóng lắc lư phía sau lưng chạy dài tới chân tôi, là cô ấy đã sinh non đứa trẻ này. Nhưng không giống sinh non lắm, tôi thấy trên sàn nhà còn vứt lại những vỏ thuốc, bao tay và dĩa. Cái dĩa nhọn kia dùng để làm gì? Thật tình tôi không dám nghĩ tiếp, vì cảnh tượng trước mắt đã đủ kinh người, ngay lập tức tôi quay đầu bỏ chạy, nhắm mắt nhắm mũi mà chạy.
Vài bước chân là đã ra tới cửa phòng tắm, giống như vừa bước sang một chiều không gian khác, đèn sau lưng tôi lại bật sáng, từ sàn đến tường đều sạch trơn. Tôi cứ như vậy mà ngồi xuống giường, thẫn thờ nhìn cửa nhà tắm mở rộng, tay cầm điện thoại lên xem, đồng hồ vẫn chỉ 2h59. Có lẽ nào lại thế, nãy giờ còn chưa hết một phút, tôi dán mắt vào màn hình điện thoại, tới khi thấy nó nhảy lên 3h mới thôi.
Cái số chết tiệt gì đang vận vào người tôi thế này, hễ ra đường là gặp ma, có điều lần này cảm giác rất lạ. Tôi đoán là mình vừa sống lại khoảng thời gian xảy ra sự việc, tức là tôi như một khán giả bất đắc dĩ phải xem một cảnh phim kinh dị có thật. Thực chất thời gian của tôi chỉ dừng ở 2h59, tất cả những chuyện vừa rồi đều diễn ra tại thời điểm quá khứ.
Nghĩ vậy cũng không đáng sợ lắm, tôi từng đọc được một bài trải nghiệm tâm linh, kiểu như sau khi gặp ma, tôi có tìm hiểu về mấy thứ siêu hình đó một chút. Trường hợp của tôi giống như rơi vào chiều không gian chết, tức là thế này, một người khi chết đi sẽ được coi là vĩnh viễn mắc kẹt ở thời điểm chết đó, mà cái thời điểm ấy lại luôn luôn tồn tại trong ngày, tôi là vô tình bước vào và chứng kiến cái chết của người ấy. Cũng không có gì chứng thực cho điều tôi vừa nói, nhưng để tôi lấy một ví dụ, khi đi xe ô tô trên đường vào buổi tối, người ta hay giật mình trông thấy ai đó vụt qua đầu xe, nhưng thực chất lại không có ai cả. Chuyện đó chỉ diễn ra trong tích tắc, vì tai nạn ô tô thường rất nhanh, không như trường hợp của tôi, quá trình chết kéo dài và rất thảm khốc.
Nhưng như vậy cũng kinh, không biết là một người chết hay hai người chết trong vụ này, đứa trẻ kia chắc chắn là không sống được, còn cô gái, trông cũng muốn chết lắm rồi. Có người chết trong nhà kể ra không phải điều gì hay ho. Nếu cứ vài ngày tôi lại rơi vào chiều không gian ấy một lần, chắc tôi điên mất. Vì thế mà hôm sau tôi liên lạc với ông chủ, hỏi ông ta xem có phải từng xảy ra chuyện như vậy không.
Ông chủ đáp rất nhanh là không, tôi miêu tả lại cô gái, còn trẻ, tóc ngang vai, rất trắng, thân hình gầy nhỏ, nhìn qua thì là người ngoan ngoãn, hình như còn sống một mình nữa. Tôi đoán cô ấy sống một mình vì nếu sống hai người thì cô ấy sẽ không dám phá thai tại nhà. Ông chủ ngẫm nghĩ hồi lâu, sau đó bảo tôi chờ ông ta gọi lại, nói rằng hình như có một người từng thuê như vậy, để ông ta tìm lại xem sao. Đúng ba mươi phút sau tôi nhận được cuộc gọi tới của ông chủ nhà, thông báo đã tìm ra cô gái có ngoại hình giống miêu tả của tôi. Điều đặc biệt ở cô gái này là cô ấy ký hợp đồng và đặt cọc sáu tháng, nhưng chỉ ở bốn tháng liền bỏ đi.
Tôi hỏi khi đi cô ta có gì đặc biệt không? Ông chủ trả lời là không rõ, vì người nhà tới đón, hình như bị bệnh gì yếu lắm. Tôi lờ mờ hiểu được mình đã đoán đúng, cô này phá thai xong thì phi tang đứa trẻ, có thể là cho vào túi bóng hoặc dập nước bồn cầu, thai nhi nhỏ như vậy, có thể đã bị cuốn theo đường nước. Sau cùng cô ta gọi cho gia đình, kể một căn bệnh gì đó nguy hiểm, tuy mất máu nhiều nhưng nếu cứu chữa kịp thời, khả năng sống vẫn rất cao.
Tôi có xin thêm thông tin hiện tại của cô gái đó, nhưng ông chủ nói không biết, cô ta thuê nhà cũng đã năm năm, lâu quá rồi, ông ta cũng chẳng tìm hiểu được. Nhưng mà số điện thoại thì vẫn còn, trong hợp đồng thuê nhà mà ông giữ. Có được số điện thoại, cầu cho cô ấy không thay số mới, tôi có quen một người mười năm liền không thay số điện thoại, lúc đó tôi cũng chưa rõ mình định làm gì. Gặp được cô ta rồi thì sao, chuyện của tôi nói ra chưa chắc đã chính xác, có khi do tôi đọc nhiều bản tin quá nên hoang tưởng. Cái này thì tôi chấp nhận, từ khi trở về từ Thái Nguyên, tôi hay nghĩ vớ vẩn lắm, nó giống như ám ảnh dai dẳng, dù qua bao lâu cũng không quên đi được.
Mà số điện thoại đó cô ấy không còn sử dụng nữa, tời giờ, khi viết lại câu chuyện này, tôi đã hiểu mình muốn làm gì. Dù là ma thì cũng không phải xấu hoàn toàn, đứa trẻ bị bỏ rơi kia là vô tội, muốn siêu thoát, nó phải có được sự công nhận của người sinh thành ra nó, vậy nên năm năm trôi qua nó vẫn trú lại trong nhà tắm của tôi, đúng hơn là dưới bồn cầu. Nếu là bình thường sẽ không ai hiểu cho đứa trẻ tội nghiệp ấy, lý do tôi hiểu vì tôi từng hại một con ma tốt, khiến nó trở thành ma xấu. Ở đâu cũng có người cần giúp đỡ, quan trọng là phải đúng lúc đúng chỗ, tôi nghĩ sẽ gặp cô ấy để nói về chuyện quá khứ, hoặc là khuyên cô ấy làm cái lễ cầu siêu cho đứa nhỏ, đừng để nó vất vưởng trên đời nữa. Khốn nỗi, người tính không bằng trời tính, cô ấy cứ như bốc hơi luôn rồi.
Lúc mà tôi tưởng đã hết hy vọng tìm gặp được cô gái đó, thì đột nhiên cô ta lại xuất hiện, cũng là vô tình mà tôi nhận ra thôi. Buổi chiều mấy ngày sau, tôi có đi ngang qua dãy ghế đá dưới khu chung cư, bình thường tôi không để ý tới chỗ đấy, ma xui quỷ khiến thế nào mà lần này tôi lại liếc qua, thấy một người ngồi đó, mặt hướng lên dãy phòng trên cao, hình như là nhìn về phòng tôi. Vậy là tôi chú ý, phải mất rất lâu tôi mới nhận ra khuôn mặt hơi quen quen kia đã từng gặp ở đâu, cô ta vẫn trẻ, dù nét mặt hiện lên vẻ u uất và mệt mỏi.
Tôi qua nói chuyện với cô ta, ban đầu cô ta cũng đối đáp rất tự nhiên, nhưng tới khi tôi gợi lại chuyện cũ, mặt cô ta tái đi trông thấy, thậm chí thần thái còn rất hoảng sợ. Tôi phải hết sức bình tĩnh và từ tốn khuyên giải cho cô ấy hiểu, đại loại là tôi bịa ra việc mình biết một chút về tướng số, nhìn cái gì cái gì trên mặt cô ta là tôi đoán được, trước đây cô từng gây ra chuyện sát sinh, nhân quả báo ứng có ngày sẽ giáng xuống đầu cô.
Nghe mà cô ta không nói gì, chỉ cúi mặt nước mắt giàn giụa. Tôi cũng không có cách gì để giúp cô ta cả, chỉ khuyên cô nên đi chùa làm lễ cho đứa nhỏ, nó không ám cô đâu, người nó ám là tôi đây này. Người phụ nữ chỉ ngước đôi mắt ầng ậng nước nhìn tôi, sau đó vội vã rời đi. Về phần mình, đúng ra tôi phải làm gì đó cho đứa nhỏ, vậy nên tôi vào mạng tìm hiểu, kiểu như những cách giải thoát khỏi ma trẻ con, trên đó người ta mách tôi một cách, thấy không ảnh hưởng gì đến tính mạng nên tôi làm theo.
Vì hiện trường tương đối nhạy cảm, người ta thì làm trong phòng ngủ, phòng khách, ban công, những chỗ trẻ con dễ bị tai nạn, tôi lại làm trong phòng tắm, còn ngay trên bồn cầu nữa. Đặt một cốc gạo trộn muối, cắm vào ba nén nhang cháy, tìm cái giờ mà lũ trẻ thức để gọi, sáng thì từ 9h đến 11h, chiều thì từ 3h đến 5h, nghiêm cấm gọi buổi tối. Tôi làm lúc hơn 4h chiều, cũng không hẳn là gọi, tôi dùng tiếng trống bỏi để thu hút đứa nhỏ. Mặt nước trong bồn cầu khẽ lăn tăn sóng, đoán là nó đã đến, tôi lấy lọ phấn rôm trẻ em ra, thứ này dùng để tẩy uế cho đứa trẻ, giúp nó sạch sẽ mà lên đường.
Rắc một lúc, cả lên thành bồn cầu, vừa đung đưa tay tôi vừa nói, dù nó không nghe hiểu nhưng tôi vẫn phải nói để dỗ nó không càn quấy. Nói cái gì thì tôi quên rồi, chỉ biết là tôi không thấy có gì bất thường xảy ra. Xong việc, tôi đặt một cái mâm có hoa quả bánh trái sang bên cạnh, để cho đứa trẻ chọn, nó sẽ nghe lời nếu được cho ăn. Đứa trẻ này chắc nhỏ quá nên đợi mãi không thấy nó nhặt gì, cuối cùng tôi thấy một quả cam lăn về phía bồn cầu. Nó chọn quả gì thì bọc lại bằng giấy vàng mã, đem theo cốc gạo cắm nhang kia, đi tới ngã tư thì bỏ quả cam ấy xuống. Trên đường tôi cứ sợ sẽ có ai thấy mình làm trò mê tín, đi một lát tôi lại dừng, khi không thấy người qua lại rồi mới đi tiếp. Đến nơi, tôi vốc gạo ra vung bốn ngả, để đứa nhỏ tự chọn đường đi. Dẫn nó ra đây xong phải trở về ngay, nhỡ để đứa trẻ quyến luyến, về sau sẽ càng khó thoát khỏi nó.
Hôm tiếp theo tôi ra ngã tư, không thấy quả cam đâu nữa, chẳng biết là ai đã quét nó đi, hay đứa trẻ mang theo rồi. Từ ngày ấy tới nay, tôi không còn gặp lại chuyện đó nữa, kể cả cô gái kia cũng không, nếu đã được sống vậy nên sống thật tốt. Thậm chí tôi còn nghĩ cứ thế này thì tôi cũng có thể cứu được thằng Cường trở về, nhưng mấy chuyện kỳ quái ở căn hộ vẫn chưa kết thúc. Thế giới tâm linh rốt cục rất khó thâm nhập, người ngoài cuộc như tôi tốt nhất không nên bon chen vào, vì chỉ cần bị dọa thôi cũng sẽ khiến tôi mất mạng rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...