Sáng sớm ngày thứ hai, sau một đêm mất ngủ, hoàng tử ung dung tỉnh lại, nhìn thấy kỵ sĩ trưởng vẫn đứng bên giường, trong lòng bỗng bị lấp đầy bởi cảm xúc không tên.
“Buổi sáng tốt lành, kỵ sĩ của tôi.” Hoàng tử lười biếng cười nhẹ nhìn về phía vị kỵ sĩ có đôi mắt xanh kia.
Kỵ sĩ trưởng suy nghĩ cả đêm một vấn đề, muốn nói lại thôi, thấy kỵ sĩ trưởng lộ ra bộ mặt giống như một chú chó lớn đang phân vân chạy ra ngoài chơi hay ở lại quấn quýt dưới chân chủ nhân, hoàng tử cười ra tiếng nói: “Thế nào, anh muốn về ngủ hay tiếp tục gác?”
“Không phải việc này, điện hạ.” Kỵ sĩ trưởng cuống cuồng giải thích: “Thần đang suy nghĩ… thần nghĩ có nên… hay….”
Nhưng anh nói ấp úng không rõ ràng, hoàng tử rất kiên nhẫn chờ kỵ sĩ suy nghĩ kỹ, kỵ sĩ trưởng kiên định nói: “Điện hạ Phil, thần muốn kết hôn cùng người, trở thành vợ chồng với người.”
“Nhưng thần chỉ là một kỵ sĩ, chỉ có thể bảo vệ người, mà không thể cho người một đời không lo nghĩ. Người và quốc vương bệ hạ vì chuyện nước láng giềng xâm phạm biên giới mà cả tháng nay chưa từng có nụ cười chân thật.”
“Thần nghĩ rằng, thần cũng giống như điện hạ vậy, cần phải trưởng thành, trở nên mạnh mẽ, thần muốn đầu quân để khải hoàn vì người, trở thành công tước, cùng người tiếp nhận sự chúc tụng của dân chúng, thần thề với tình yêu của thần.”
Kỵ sĩ nói rất nhiều, có lẽ đây là lần nói chuyện dài hơn bất kỳ cuộc nói chuyện nào giữa họ từ trước tới nay, đôi mắt thâm thúy của anh tràn đầy ái mộ và cam kết, thành thực tỏ tình nhẹ nhàng như con bướm vỗ cánh nhưng lại khuấy lên một cơn bão gào thét quét qua trái tim hoàng tử.
Hai người chưa từng nói rõ, cầm tay hay hôn nhẹ cũng không nhiều, chẳng qua là mặc cho không khí mập mờ thỉnh thoảng xuất hiện, càng chưa từng khi nào nói ra trực tiếp thẳng thắn như hiện tại.
Kỵ sĩ trưởng nhẹ nhàng cầm tay hoàng tử hôn xuống, ánh mắt ôn nhu thẳng tắp nhìn vào đôi mắt xanh thẳm chứa chút kinh ngạc và vui sướng kia, thanh âm dần dần êm ái mang theo run rẩy, anh nắm chặt tay hoàng tử nói: “Điện hạ, người nguyện ý đợi thần sao?”
Không cần nghĩ cũng biết bây giờ mặt hoàng tử đỏ như táo chín mùa thu, nhưng cậu vẫn làm bộ quật cường, né tránh ánh mắt nóng bỏng của kỵ sĩ trưởng, cố ý cao giọng nói: “Tôi không đợi, nếu anh thực sự có thành ý thì hãy mau mau khải hoàn trước khi tôi thích người khác đi.”
Nghe được lời nói thiếu tự nhiên của hoàng tử, kỵ sĩ trưởng thở ra một hơi nhẹ nhõm, ít nhất trong lòng điện hạ, anh khác biệt, ổn định tâm thần một chút anh nói: ” Điện hạ, xế chiều hôm nay quân đội sẽ lên đường, thần đã xin quốc vương để gia nhập. Sau này, sớm là nửa năm thần sẽ trở lại, sáng nay thần đợi người tỉnh dậy để nói lời tạm biệt.”
Chẳng ai muốn vừa tỏ tình xong liền ly biệt, nhưng vì hạnh phúc tương lai của hai người mà kỵ sĩ trưởng và hoàng tử đều phải cứng cỏi mà dằn lòng, cố nén nỗi buồn.
Đưa kỵ sĩ trưởng đến cửa điện công chúa, cuối cùng kỵ sĩ trưởng cũng quay người cáo biệt, hoàng tử rốt cuộc không chịu nổi bầu không khí quái lạ khi chia xa, xông lên ôm lấy kỵ sĩ từ phía sau, thanh âm run rẩy hung ác nói: “Nếu anh không về được, tôi sẽ kết hôn với người khác, sẽ mang con đến cho anh xem.”
Đẩy kỵ sĩ trưởng ra ngoài rồi đóng cửa lại, hoàng tử dựa lưng vào cửa, thân thể trượt xuống cuộn tròn, nước mắt rốt cuộc khó mà kìm lại, rơi ra. Thân thể đơn bạc nhẹ nhàng run rẩy, giống như con bướm muốn phá kén, rung động nhè nhẹ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...