Thương thế đã hoàn hảo lành lặn , Du Lợi ngày ngày vẫn cùng mọi người bàn luận đối sách , từ kinh thành & biên cương luôn giữ liên lạc ngày đêm . Một cái kim bài võ lâm của Thôi gia cũng được Tú Anh sử dụng triệt để , thay vì dựa vào quân lính triều đình có phần chậm chạp , thì dựa vào bằng hữu giang hồ nhanh nhẹn hơn rất nhiều . Hai người đồng bộ trong ứng ngoại hợp cũng đã gần đến ngày xuất binh , còn lại vài ngày ít ỏi ko bận lên triều cũng là ở thư phòng bàn bạc . Lúc về đến y phòng trời cũng đã tối khuya , chỉ là ánh nến nhàn nhạt lắc lư cùng thân ảnh quen thuộc ngồi chờ mình khiến Du Lợi ko khỏi vui vẻ nụ cười . Ngồi xuống bên cạnh rồi hảo hảo ôm nàng đặt ngồi trong lòng siết chặt , áp mặt lên bờ vai nhỏ của nàng hít lấy hương thơm trên mái tóc đen bóng , cảm giác thật thoải mái biết bao .
- Hôm nay thế nào ? Mệt mỏi lắm đúng ko ?
- Có nàng bên cạnh liền ko thấy mệt mỏi .
- ....
Tú Nghiên tay cũng thêm lực ôm chặt , cái kẻ ngốc này cứ như vậy lời nói lúc nào cũng ngọt ngào an ủi nàng . Ở bên cạnh Du Lợi dù có chuyện gì đang xảy ra , nàng vẫn làm ình cảm thấy an ổn tâm tình . Như nhớ ra việc gì Tú Nghiên hơi tách người rời ra để dễ nói chuyện , gương mặt có phần ko thoải mái nhìn nàng hơn dỗi khiến Tú Nghiên nhếch môi cười . Mày đẹp Du Lợi nhíu nhíu nhìn nàng mang theo nghi hoặc dò hỏi "chuyện gì nha?" .
- Bảo Nhi gởi thư mời chúng ta ngày mai đến Bảo Nguyệt lâu gặp mặt .
Du Lợi vô thức nhíu mày , nghĩ lại cũng thật lâu ko gặp , một phần quá nhiều việc bủa vây một phần ko có tâm tình thư thả mà đến nơi các nàng tìm thư thái . Nhưng Bảo Nhi ko phải người ko biết thức thời , việc gửi tín chắc hẳn có nguyên nhân của nó .
- Được sáng mai chúng ta dành chút thời gian đến đó một chuyến , trước khi rời khỏi Kinh thành .
- Ân ...
Tú Nghiên đứng dậy nắm lấy tay Du Lợi kéo người nào đó "lười nhát" đứng dậy đẩy đến sau bình phong thay ra y phục nghỉ ngơi , trong căn phòng ấm áp loáng thoáng tiếng thì thào của thê tử lầu bầu "trượng phu" nào đó ko an ổn nghỉ ngơi mà cứ hồ nháo tay chân . Sắc trời một màu dệt "lụa trời" đêm huyền dịu trời đêm hoá thành ửng hồng rực rỡ , ngày mới mang theo muôn vàng sắc thái cùng vô số sự sẽ diễn ra chỉ là con người ko thể đoán trước được vận mệnh của mình sẽ nhận lấy điều gì .
Du Lợi cùng Tú Nghiên dịch dung đi đến Bảo Nguyệt lâu , buổi sáng nơi này ko ồn ào náo nhiệt như lúc về đêm . Không gian thư thả với tiếng luyện cầm của ai đó trên lầu , hay tiếng hát nhẹ nhàng như hoà vào tiếng nhạc mang theo sự thư thái ko nhỏ cho người .
- Hai vị mời các vị đến hậu viện , Bảo Nhi tỷ đã sớm chờ từ sớm .
- Hảo .
Hậu viện trồng 1 vườn mận nhỏ quanh năm ra hoa kết quả , hương mận thơm mát trong gió khiến người vô tình hít lấy ko khỏi tìm kiếm "bóng hình" . Bảo Nhi ngồi bên bàn đá trà bánh cứ chậm rãi được vài tỷ muội đặt xuống , thấy bóng dáng của Du Lợi đã đứng dậy phất tay ý bảo mọi người lui xuống . Không gian thoáng cái chỉ còn bóng dáng 3 người ngồi lại bên bàn , trà nóng tỏa hương yên tĩnh đến lạ . Ko ai nói ra nhưng vẫn cảm nhận được ko khí có chút cổ quái , Du Lợi quen thuộc náo nhiệt ko quen với sự im lặng ngại ngùng này liền tay nâng chén trà chậm rãi thanh âm .
- Bảo Nhi tỷ hôm nay thế nào khác biệt , gặp chúng ta sao lại căng thẳng nha
Thổi đi nhiệt độ nóng ẩm trước khi đưa đến cho Tú Nghiên nếm lấy vị nhân nhẫn đắng rồi lại chậm rãi tỏa vị ngọt nhẹ của loại trà ướp với hoa mận có 1 ko 2 do Bảo Nhi tự mình làm ra , chỉ dành ình cùng bằng hữu tỷ muội thưởng thức ko để ngoại nhân chạm vào . Phấn hoa mận dễ "biến mất" , khi cánh hoa vừa hé gió nhẹ "cướp lấy mỹ nhân" ôm đi cất giữ . Để giữ gìn phấn hoa mận , Bảo Nhi phải thức thật sớm để "chặn đường" hái lấy những nụ hoa ngon về cất giữ , qua nhiều công đoạn mới tạo ra cực phẩm trà này .
Tú Nghiên uống xuống 1 ngụm mi hơi run nhẹ khi cảm nhận lấy hương vị thơm ngon của trà , có phần mê mẩn mà uống thêm 1 ngụm đem thanh ngọt chảy xuống cuống họng nhỏ nhắn của mình .
- Hảo ngon ah
~~- Biết ngay nàng sẽ thích ;) , giờ nếm thử bánh mận này xem ?!
- Ưhm~~ trong bánh trộn lẫn mứt mận thật lạ , có chút chua trong vị ngọt nha ..
- Haha nương tử ko nên gấp gáp , khóe môi nàng dính chút mứt rồi kìa .
- Ắc (I.I)
-......
Du Lợi đưa ngón cái chạm nhẹ vào khóe môi lau đi "vết bẩn" , lòng thầm nghĩ nếu nơi này là y phòng mình sớm đã đem nàng hôn lấy . Như nhìn thấy ý nghĩ của đối phương , Tú Nghiên má hồng đỏ ửng liếc mắt "cảnh báo" lòng ko khỏi ai oán mắng thầm
"Sắc lang"
Du Lợi môi cười càng đậm , mắt nhìn Tú Nghiên ánh lên tia sáng "lạ thường" .
Bảo Nhi nhìn hai người sớm đem mình vứt bỏ ko khỏi dở khóc dở cười , nàng mời hai người họ đến đây chuyện gì cũng chưa kịp hé môi lại biến thành ko khí ngắm nhìn hồ điệp nháy mắt gửi yêu .
- E hem ... đôi phu thê này hậu viện vĩnh viễn là hậu viện , ko thể đem biến thành y phòng riêng tư tình chàng ý thiếp ah
- Bảo Nhi ah Bảo Nhi nếu A Quyền muốn ngay cả Bảo Nguyệt lâu cũng có thể biến thành y phòng ah .
- O.o
Bảo Nhi lắc đầu đem trà nuốt trôi cơn giận liếc Du Lợi ko thương tiếc , Tú Nghiên nghe xong ko khỏi tái mặt hậm hực nhéo mạnh đùi cái cái thích đùa giỡn quá trớn .
- Ắc.... ko đùa ko đùa nữa ... hihi Bảo Nhi tỷ , tỷ vẫn chưa trả lời ta nha .
- Haizzz ta ... mời hai người đến trước lại tạ lỗi sau là từ biệt !
Nghe câu nói của Bảo Nhi khiến Du Lợi cùng Tú Nghiên đồng loạt ngẩn người nhìn .
- Tại sao Bảo Nhi tỷ lại nói như vậy .
Nghi hoặc dò hỏi lại bắt gặp ánh mắt né tránh của Bảo Nhi , khiến Du Lợi có phần giận dỗi .
- ....
- Bảo Nhi tỷ , tuy ta cùng tỷ quen biết ko lâu nhưng qua những gì A Quyền nói qua ta biết tỷ là người thẳng thắn . Có gì khó khăn có thể nói ra chúng ta sẽ giúp tỷ .
- Ta ...
Nhìn thấy thái độ Bảo Nhi ấp úng hé môi lại ngậm lại thật lâu vẫn ko nói thành câu , hình ảnh này khác xa ngày thường ngạo khí khiến Du Lợi buồn bực lớn tiếng hét .
- ẤP A ẤP ÚNG CÁI GÌ ? TỶ MAU NÓI CÁI GÌ MÀ XIN LỖI CÁI GÌ MÀ TÙ BIỆT ?
Du Lợi nóng nảy thanh âm , tay vỗ bàn hỏi bộ dáng mười phần giận dữ khi nhìn người mình xem như tỷ tỷ lại hành xử như tên trộm bị bắt tại trận mà run sợ . Thừa hiểu đối phương bản tính vốn dễ xúc động với người thân , chỉ là nhìn bộ dáng này của Du Lợi khiến Tú Nghiên cùng Bảo Nhi có phần ko thoải mái .
- A Quyền! (Vỗ nhẹ cánh y Du Lợi , Tú Nghiên lắc đầu ra hiệu cho nàng bình tĩnh )
- Bảo Nhi tỷ giờ tỷ có thể nói rõ được chứ?
- Ta ... Tú Nghiên tại nơi này ta cuối đầu tạ lỗi cùng 2 người , về tình về nghĩa ta đây là mang tội tày trời ... Ta ko biết thân phận làm ra chuyện xấu hổ làm tổn hại đến danh dự của Trịnh gia nhà ngươi ... trong ngày vui của hai người lại say rượu làm loạn ... phát sinh chuyện ko nên với Trịnh tướng quân ... ta
"Rầm"
- CÁI GÌ?
- A Quyền ta .. xin .. lỗi ...
- BẢO NHI ... TỶ NÓI HU NÓI VƯỢN CÁI GÌ ? NHẠT PHỤ ĐẠI NHÂN SAO CÓ THỂ LÀM RA LOẠI CHUYỆN HOANG ĐƯỜNG NHƯ VẬY CHỨ ?
- Ta ...
- TA NÓI TỶ BIẾT HÔM NAY CÁI GÌ CŨNG PHẢI NÓI RÕ RÀNG NẾU KO , HỪ ĐỪNG TRÁCH A QUYỀN TA KO TRỪNG TRỊ TỶ ..
Trong khi Du Lợi tức giận hét lớn , Bảo Nhi cúi đầu rời lệ , Tú Nghiên lại trầm mặt cái nhìn mang theo khí lạnh chăm chú nhìn vào thật hư trước mắt .
- Vậy lý do khiến tỷ ra đi là gì ?
Lạnh lẽo thanh âm của Tú Nghiên khiến cả 2 người đồng thời quay đầu nhìn nàng , Bảo Nhi thì sửng sốt Du Lợi lại kinh ngạc bất động .
- Ta ...
- Có phải vì thai nhi trong bụng tỷ ?
Bảo Nhi khiếp sợ nhìn Tú Nghiên bình thản nói ra gương mặt ko chút gợn sóng , Du Lợi lại xuýt ngất xỉu khi vì lời thê tử nói .
- Sao ... sao có thể ?
- Sao ... sao ngươi biết chuyện này ?
- Ta đã nghe mơ hồ về chuyện sáng hôm đó Bảo Nhi tỷ rời khỏi phòng của phụ thân , chỉ là vài lần dò hỏi phụ thân như ko có ấn tượng về chuyện đêm đó . Ta cứ nghĩ đó là do kẻ kia bịa chuyện mà ko tìm hiểu đến nguồn gốc , cũng như ta tin với tính cách của Bảo Nhi nếu chuyện kia có thật xảy ra xem như tai nạn mà quên lãng . Đến hôm nay đột ngột mời gặp ta cùng A Quyền lại nói đến vấn đề rời đi ta tự khắc suy đoán đến khả năng này .
- Bảo Nhi những lời Tú Nghiên vừa nói có thật đúng hay ko?
Trái ngược hoàn toàn với thần thái bình thản lạnh nhạt của Tú Nghiên , Du Lợi lại lộ rõ vẻ khiếp sợ ko thôi , cứ nhìn châm châm vào Bảo Nhi chờ câu trả lời .
Nhìn bộ dáng khổ sở gật đầu rồi cúi gầm mặt , đôi vai run lên từng hồi của Bảo Nhi khiến người nhìn chua xót .
- Nhạt phụ đại nhân sao lại để phát sinh sự việc này ?
- Ko phải lỗi của người , chỉ là hôm đó ngày vui của các người chén qua chén lại khiến mọi người say đến mơ hồ . Nhưng ta có thể chắc chắn Trịnh tướng quân vô thức cùng ta phát sinh quan hệ , người 1 khắc vẫn ko quên Trịnh phu nhân .
- Vậy tỷ muốn rời đi chính là che giấu chuyện này ?
- Đúng! Ta ko thể đến Trịnh phủ giao hài tử cho người như vậy ko khác gì bôi nhọ thanh danh của Trịnh gia , lại càng ko thể để con cháu Trịnh gia lớn lên trong thanh lâu ....
- Cho nên tỷ muốn bỏ đi để tự mình chăm sóc đứa nhỏ ..
Bảo Nhi gật đầu trong nước mắt , nàng cũng biết ko thể sinh đứa nhỏ này lại càng ko có dũng khí phá đi huyết mạch Trịnh gia xưa nay vốn đơn truyền . Nay nữ nhi lại thành thân cùng nữ nhi , Trịnh gia đời này coi như huyết mạch đứt đoạn . Nàng ko bao giờ mơ tưởng bước vào danh gia vọng tộc , cuộc sống đã dạy cho nàng biết bình lặng sống chính là hạnh phúc nên ko có chuyện nàng đem đứa nhỏ gây áp lực với Trịnh gia .
- Bảo Nhi ta nghĩ tỷ ko thể rời đi , nếu tỷ muốn danh phận sau khi phụ thân về ta sẽ nói người chịu trách nhiệm với tỷ .
- Vạn lần ko thể , ta ko có ước muốn hoang đường đó ... có chăng chỉ là cầu các người có thể để đứa nhỏ này trở về Trịnh gia ... ko cần suy nghĩ đến chuyện cho ta 1 danh phận ... xem như đây là việc ta giúp A Quyền trả nợ ân tình cho Trịnh gia .
- Bảo Nhi sao tỷ lại có loại suy nghĩ như vậy ?
- A Quyền , mạng nhỏ này của ta là do ngươi cứu về , ân tình của ngươi cả đời Bảo Nhi ta chắc cũng ko thể trả hết ... chỉ hy vọng chuyện lần này ngươi có thể để ta tự mình lựa chọn ... Nếu ko hãy để ta mang theo đứa nhỏ này rời khỏi nơi này suốt đời ko quay trở lại !
Nhìn gương mặt đẫm lệ , thanh âm tuy đứt quảng nhưng ko mất đi kiên cường chính kiến của Bảo Nhi khiến Du Lợi chết lặng ko nói nên lời .
Gió nhè nhẹ thổi lây những cành mận rì rào âm thanh lá cây chạm nhau , hương thơm thoang thoảng bay lượn khắp nơi chỉ là ko thể xóa đi ko khí im lặng nặng nề ở nơi này . Ngày mai rồi sẽ tới , chỉ là ko thể đoán trước sẽ xảy ra bao nhiêu việc "hoang đường" , bao nhiêu việc bất ngờ chờ đón mình mà thôi ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...