Khi cô dẫn Sa Tiểu Xuân về quê, sạp của dì út không có ai thu dọn, Sa Tiểu Xuân vẫn luôn khóc đi theo sau, Ôn Kha đẩy sạp chè tới nhà ông nội để lại cho cô.
Nhà Sa Tiểu Xuân đã bán, có thể ở nơi này đã không tệ, cô là người chịu khó, thu dọn phòng ông nội xong, người nhà Ôn Kha vừa vặn tìm tới cửa.“Xuân Nhi, vào nhà, khóa cửa.”Ôn Kha nghiêm mặt, Sa Tiểu Xuân vô cùng nghe lời vào nhà khóa chặt cửa, ngồi trên ghế gỗ, xuyên qua cửa sổ kính cũ thấy chị họ đứng sóng đôi với cha mẹ mình như kẻ thù.“Nuôi cái đồ lỗ vốn, đồ khuỷu tay rẽ ra ngoài, còn có mặt mũi trở về!”“Ngay cả nhà cũng tặng cho người ta, trên đầu dư dả cũng không muốn cho người nhà phải không?”Cảm xúc của mẹ Ôn Kha kích động, đứng ngoài cửa chính chỉ Ôn Kha mắng, càng ngày càng có nhiều người vây xem, mẹ cô hắng giọng tính toán, nói nuôi cô từ nhỏ tới lớn, nuôi con gái bất hiếu, lại hiếu kính nhà em gái bà ta, từng tháng gửi tiền về cho con nhóc Sa Tiểu Xuân đi học, em trai mình học đại học cũng không quản.
Việc gì cũng cần tiêu tiền, nhưng không muốn ký gửi một nghìn về nhà, đầu năm nay còn gửi tiền cho cha mẹ Dương Trầm, cũng không chiếu cố cha mẹ ruột.Hàng xóm đi ra chỉ trỏ, nói Ôn Kha không biết hiếu kính, mẹ cô ỷ vào nhiều người, tiến vào muốn giấy tờ bất động sản của ông nội, giọng nói rất sắc bén.
Sa Tiểu Xuân dán sát vào cửa sổ nhìn, bóng dáng chị họ nện bước rất nhanh, đánh nhau với mẹ cô.
Cô té ngã trên đất bị tát mấy cái, đầu luôn không nghiêng về bên cửa sổ chỗ Sa Tiểu Xuân, tóc đen xõa tung hơi lộn xộn, Sa Tiểu Xuân vẫn luôn khóc, khi định mở cửa thì nghe thấy giọng chị họ.Cô nói Xuân Nhi, cứ ở yên bên trong, em đừng ra ngoài.Ôn Kha đã quen, từ nhỏ tới lớn một đường bị đánh.
Tính cách người trong nhà cơ bản là ngồi không ăn dưng.
Ăn hết bất động sản vốn có của ông nội, trước khi ông nội chết nói nhà không được bán, đưa hết cho Ôn Kha.Ôn Kha không có khả năng giao giấy tờ nhà đất ra, càng không thể gửi tiền về nhà, mẹ cô nếm ngon ngọt sẽ đòi càng nhiều hơn, Ôn Kha không muốn làm công cụ, lại càng không muốn bị trói buộc lừa mất tiền.
Cô là người mang thù nhớ ân, dì út cho cô tiền học, cô cho tiền Sa Tiểu Xuân đi học là lẽ đương nhiên.Cô chết cũng không nhả ra, đòi tiền không có muốn chết cũng không có, còn hơn cả du côn lưu manh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...