Cổ họng của Hách Văn Vũ phát khô, thúc giục Ôn Kha cởi quần lót.
Lúc đó cô u mê hồ đồ thậm chí không tỉnh táo lắm, híp mắt đáp dạ, đứng dậy trên giường, cởi quần lót trước mặt hai người đàn ông, tiểu huyệt không lông bị nhìn thấy sạch sẽ, múi thịt no đủ to mọng, mang theo âm vật hơi sưng, lộ ra chút đỏ thẫm.
Cửa huyệt phía dưới hơi mở ra, tinh dịch dán sát vào quần lót kéo ra một sợi tơ, sau khi kéo ra hết, tiểu huyệt đâm dãng vô sỉ để lộ trước mặt người đàn ông.“Ngụy Tử Thiên mang tới mặt hàng tốt, vừa tao lại múp.”“Đáng tiếc vết sẹo chướng mắt, tôi không nhìn được, để cho em trai Thẩm của tôi hưởng thụ đi.”Hách Văn Vũ không tính là rất soi mói phụ nữ, nhưng có vết sẹo chắc chắn có tính tổn hại, còn ở ngay eo, chướng mắt bao nhiêu.
Chút dâm dục mới sinh ra lập tức dập tắt, côn thịt trong quần tây cũng ngủ say.
Đợi Hách Văn Vũ ngồi trở lại ghế sô pha, Ôn Kha mới hơi thở ra một hơi, hai người đàn ông cô căn bản ăn không tiêu, Ôn Kha biết mình phát sốt, không nguyện ý để sát vào miệng mũi lây bệnh Thẩm Đồ, trần như nhộng đứng ở đó, tách tiểu huyệt dùng quần lót bị cắt của Thẩm Đồ lau sạch tinh dịch người đàn ông khác để lại.Gương mặt Thẩm Đồ âm trầm, nghiến răng tức giận nói.“Đồ tao hóa này, nếu cô thực sự cảm thấy Hách Văn Vũ có thể bảo vệ cô, cứ việc tới đây!”Anh ta hắng giọng mắng, nói mình quen xã hội đen, loại giết người không thấy máu, chỉ cần thả anh ta ra ngoài, Ôn Kha tuyệt đối xong đời.
Trải qua ngôn luận cho dù không dọa được Hách Văn Vũ, Ôn Kha không thể không dám tin, cô cầm một chai nước trên giường, khi Thẩm Đồ thở hổn hển, vặn nắp đưa nước cho anh ta.“Uống nước đi…”Yết hầu khô cạn bị cô cố nhét nước vào, Ôn Kha nóng lòng nịnh nọt yếu thế Thẩm Đồ không phải không cảm nhận được, nước khoáng nhuận yết hầu, Hách Văn Vũ bảo Ôn Kha đừng cho anh ta uống nước, uống nước sẽ mắng nửa tiếng, anh ta đều chẳng muốn nghe.Ôn Kha đặt nước sang bên cạnh, ngồi xổm dạng chân lên người người đàn ông, nắm lấy côn thịt nửa cứng ngắc không mềm nhũn, theo cửa động chậm rãi biến mất vào.
Khi đi vào trong, lời nói thô tục của Thẩm Đồ như bị mắc kẹt, còn chưa đợi anh ta hoàn hồn, đầu óc giống như có ruồi bọ kêu ong ong, hơi thở của anh ta không ổn định, trơ mắt nhìn Ôn Kha trên người mình.Cô giống như cưỡi ngựa, mông cắn chặt côn thịt không buông, mông vẽ vòng tròn nhẹ nhàng xoay tròn, liên tục áp chế, cái mông rất tròn vểnh cao, bộ ngực to lắc lư, hạ thể mới được đàn ông thao, lúc này ăn côn thịt của Thẩm Đồ, ước gì có thể hút hồn người ta ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...