Rõ ràng cảnh tượng trước mắt yên bình, đẹp như thế, nhưng trong lòng cô lại rất bối rối, chẳng lẽ cô đã đoán sai rồi, Giang Đình không định đến?Trong bụng cảm giác đói cồn cào, thỉnh thoảng lại sôi ùng ục.
Nhưng cô sợ bỏ lỡ cơ hội, không dám đi ra hành lang trưng bày tranh, trong lúc nhất thời có phần tiến thoái lưỡng nan.
Điện thoại lại rung lên không đúng lúc, Lâm Chi Nam cúi đầu nhìn, là Đường Tử Dự gửi tin nhắn đến.
Không mời ra ngoài ăn cơm thì là ý đồ dùng tài lực gì đó, gần một tháng qua, cứ cách hai ba ngày, lại nhận được một lần.
Cô đương nhiên lễ phép từ chối, nhưng lãnh đạm cũng không làm anh ta dừng lại, trái lại càng thêm hào hứng, trước đó mặc kệ dùng cớ gì đều bị anh ta gặp chiêu phá chiêu.
Đường Tử Dự: [Cô đang ở đâu thế?]Đường Tử Dự: [Tôi đến chỗ khách sạn thì bọn họ nói cô xin nghỉ, cô chạy đến đại học nào nghe giảng hả? Nhưng hôm nay là chủ nhật, không có lớp, chúng ta ra ngoài ăn bữa cơm nhé?]Lâm Chi Nam giật thót, anh ta thế mà chạy đến khách sạn hỏi cô.
Lâm Chi Nam: [Tôi đến thư viện tra ít tài liệu, không cần đâu, cảm ơn anh, anh đi ăn cơm đi.
]Vừa mới gửi tin nhắn ra đã nhận được câu trả lời.
Đường Tử Dự: [Ở đâu thế, cô gửi định vị qua đây, tôi đến đón cô.
Ăn một bữa cơm cũng không quá đáng mà, buổi tối tôi đưa cô về.
]Căn bản không để ý cô từ chối, bá đạo lại trực tiếp, Lâm Chi Nam rất đau đầu, tắt máy không trả lời.
Từ sau khi quyết định tiếp cận Giang Đình, cô không thể cùng Đường Tử Dự có bất kỳ dây dưa gì nữa, nếu không mỗi bước đi đều sẽ là tai họa ngầm.
Ngay cả Hàn Tinh cô cũng đều cố gắng xa lánh, chính là không để cho Giang Đình có bất kỳ cơ hội hoài nghi cô.
May mắn Yến Kinh nhiều tiết học, đoán chừng bạn bè của Hàn Tinh cũng nhiều, mời một hai lần không có kết quả, sau cùng cũng nhạt đi.
Chính là Đường Tử Dự… Cô nên làm gì đây?Lúc đường huyết không đủ, người cô choáng váng, đủ loại cảm xúc tiêu cực dâng lên trong đầu, cô ấm ức ngẩng đầu lên.
Lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc mặc đồ nghỉ dưỡng, trong nháy mắt đã bước đến hành lang trưng bày tranh.
Tim Lâm Chi Nam đập thình thịch, Giang Đình đến rồi.
Cô thế mà thật sự chờ được.
Vui sướng đi qua lại là bối rối, Lâm Chi Nam nhìn xung quanh, cô muốn chế tạo ngẫu nhiên gặp mặt không theo lệ cũ, không để anh ta nghi ngờ.
Tiếng bước chân loáng thoáng từ chỗ giữa thang lầu truyền đến, rất có lực, ánh mắt Lâm Chi Nam nhìn một lượt, sau cùng dừng ở hai nam sinh đang xem tranh.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...