Cuộc đời là một ván cược, thắng thua chỉ trong gang tấc.
Lâm Chi Nam vĩnh viễn thờ phụng chân lý này, vì thế dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình ném vào chỗ thám tử tư.
Nửa tháng trôi qua, so với phần lớn người, cô đã rất hiểu Đường Nhã Nam.
“Đường Nhã Nam tính cách hoạt bát, giống như ánh mặt trời rực rỡ, theo như bạn học của cô ấy nói, có đôi khi cô ấy cũng rất lỗ mãng, có lần vì để kịp cho buổi giảng của giáo sư Chương Tùng Minh, quả đúng là mạnh mẽ lao đến, làm trầy xước sơn xe trên đường.
”“Nếu không phải Giang Đình nhận điện thoại chạy đến, cô ấy không cách nào thoát thân.
”Đêm khuya vắng vẻ, Lâm Chi Nam lặp đi lặp lại mấy câu này trên tư liệu.
Ánh mắt cô sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào phương xa, giống như một chùm sáng rơi vào trong đêm tối.
Không có gì mang đến lực trùng kích lớn hơn việc lịch sử tái hiện.
Trùng hợp lại không hoàn toàn giống nhau, tất cả xảy ra trước mắt Giang Đình, cô muốn anh ta hoàn toàn nhớ kỹ cô gái tên Lâm Chi Nam này.
Lâm Chi Nam ngậm nước mắt, trước sự quấy rối không ngừng của người đàn ông đối diện, cô liên tiếp lùi lại về sau, tất cả não bộ và dây thần kinh đều chú ý đến động tĩnh sau lưng.
Đèn đỏ sắp hết.
Ba giây…Hai giây…Khi khóe mắt liếc qua chiếc Porsche đang đi về phía bên này, trong lòng Lâm Chi Nam mừng rỡ như điên, cô cược thắng rồi.
Cửa xe hạ xuống, Giang Đình vừa ngước mắt đã nhìn thấy đôi mắt rưng rưng của cô gái, hai đôi mắt chăm chú nhìn anh ta, giống như đang níu lấy cọng rơm cứu mạng, mang theo sức mạnh.
Anh ta lạnh nhạt rời mắt, nhìn về phía một tên xăm mình: “Chiếc xe này là phiên bản bốn, năm năm trước, chưa đến 30 vạn.
”“Về phần phí sửa xe.
” Giang Đình: “Nhiều lắm là 8000, tôi cho anh một vạn.
”“Anh là ai?” Bị vả mặt, tên xăm mình vô cùng tức giận.
Giang Đình không có đáp lại gã ta, dùng mắt ra hiệu: “Vương Tấn.
”Ngắn gọn một tiếng, Vương Tấn nhanh chóng hiểu ý, bung dù xuống xe, đưa cho đối phương một tấm danh thiếp, để ngày mai gã ta đến cao ốc của tập đoàn Quang nghiệp, tự có người tiếp đón gã ta.
Dòng chữ vàng lấp lánh “Tập đoàn Quang Nghiệp” đã nói rõ tất cả.
“Ai biết chúng mày có lừa người không?” Tên xăm mình tức hổn hển rống lên, rõ ràng ý tứ của anh ta không ở trong lời nói, không ngờ rằng có người làm rối.
“Tao biết rồi, không phải chúng mày cùng một giuộc đấy chứ!” Gã ta giận dữ: “Con mẹ nó, hôm nay đứa nào cũng đừng hòng đi.
”Giang Đình liếc qua gã ta, còn chưa mở miệng, cô gái bên cạnh đã bị dọa cho bả vai co rúm lại, ánh mắt ngập nước.
Đôi môi cô mấp máy, giống như cảm kích, giống như nói bảo anh đi đi, mặc kệ cô, nhưng vẫn như cũ không nỡ buông bỏ một tia hy vọng cứu mạng duy nhất.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...